Lãnh Cung Thái Tử Phi

"Phượng Trữ Lan!" Long Y Hoàng phát cáu, tức giận hai gò má ửng đỏ: "Chuyện của Kỳ Hàn còn chưa giải quyết xong, ngươi còn có lòng dạ nghĩ đến những
điều vớ vẩn này à!"

"Ta cho rằng hai chuyện đó không hề mâu
thuẫn, hơn nữa tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến sự việc phát triển, một
mình Kỳ Hàn cũng cô đơn, sinh cho nó thêm muội muội thì sao?" Phượng Trữ Lan cười, ôm chặt eo Long Y Hoàng, ngăn cản thành công ý định muốn trốn thoát của nàng: "Hơn nữa, nàng cũng có hai vị ca ca đúng không? Họ rất
yêu thương nàng đúng không? Nếu không, nàng cũng không thể hình thành
tính cách vô pháp vô thiên thế này."

"Được rồi, đừng nói
chuyện này," Sắc mặt Long Y Hoàng đỏ bừng, không biết bởi thẹn thùng xấu hổ hay bởi buồn bực: "Mẫu thân hối hận muốn chết, người nói, trước đây
sinh ra một người tai hại như đại ca thì thôi không nói, cũng không đề
phòng cẩn thận mang thai lần nữa, lần này thành hai đứa, tức giận làm
người muốn hộc máu." Vừa tìm cớ biện hộ cho mình, Long Y Hoàng vừa dùng
hết sức vùng thoát khỏi cánh tay Phượng Trữ Lan.

Phượng Trữ
Lan đột nhiên nghiến răng rất mạnh, khẽ kéo cả người Long Y Hoàng nằm
trong lòng mình, nghiến răng nói: "Nàng không được lộn xộn!"

Giọng hung dữ, Long Y Hoàng cả kinh toàn thân khẽ run lên, an tĩnh lại, nhưng cả người cứng đờ, sắc mặt lại rất khó xử.

Được rồi, nàng biết, lúc này nàng và Phượng Trữ Lan rất thân mật rất ái
muội, dựa sát vào nhau thế này cho nên nàng có thể cảm giác được chỗ nào đó trên người Phượng Trữ Lan rõ ràng đang biến hóa…

Ôi... Nói thế nào thì hắn cũng là một nam nhân bình thường mà…

Long Y Hoàng suy sụp, cúi gầm mặt, không dám lộn xộn.

Phượng Trữ Lan vẫn ôm chặt eo nàng, mười ngón tay xinh đẹp đặt trên vòng eo
của nàng dùng sức, nhưng không có làm động tác tiếp theo, Phượng Trữ Lan vùi mặt vào gáy Long Y Hoàng, nỗ lực điều chỉnh hô hấp hỗn loạn dồn dập của mình.

An tĩnh rất lâu, hai người đều không nói gì, Long Y Hoàng lại nhịn không được: "Cái đó... Phượng Trữ Lan..."

"Hửm?" Phượng Trữ Lan khẽ lên tiếng, vẫn không động đậy.

"Cái đó, ta và Quân Linh đã lâu không gặp, lúc này ta muốn đến gặp hắn..."
Long Y Hoàng cúi đầu, cười cười, vươn tay đặt trên tay Phượng Trữ Lan:
"Trước tiên ngươi để ta đi một lát, chờ ta về rồi nói tiếp."

Mặc kệ ra sao, bây giờ nàng phải thoát thân trước, như vậy mới không rơi vào nguy hiểm.

Phượng Trữ Lan bỗng dưng mở mắt, ánh mắt sắc như đao, đột nhiên cánh tay giam
giữ eo nàng dùng sức, đè Long Y Hoàng vào tay ghế, tay còn lại giữ chặt
gáy nàng, hôn môi nàng thật sâu.

Long Y Hoàng khóc không ra nước mắt, lúc này nhìn thế nào cũng giống như nàng đang quyến rũ Phượng Trữ Lan.

"Ngươi..." Nàng dùng hết sức lực toàn thân mới đẩy Phượng Trữ Lan ra được, bây giờ nàng mới lĩnh ngộ được, không ngờ Phượng Trữ Lan thoạt nhìn gầy gầy
nhưng sức lực không phải đùa, nhìn biểu hiện của Phượng Trữ Lan thật sự
rất không được bình thường, Long Y Hoàng vội nói: "Ngươi đừng kích động
như thế, chuyện gì cũng phải chờ sau khi Kỳ Hàn về rồi nói."

Tạm thời trì hoãn được thì phải làm nha!

"Cho dù ta trực tiếp muốn nàng ở đây," Phượng Trữ Lan nói một câu, cười như
gió lạnh thổi qua: "Ta cũng hiểu rõ việc này và chuyện của Kỳ Hàn hoàn
toàn không có mâu thuẫn gì."

Long Y Hoàng kinh hãi! Sắc mặt lập tức trắng xanh: "Phượng Trữ Lan, ngươi đùa à!"

Cho dù Long Y Hoàng biết rõ bây giờ quan hệ của nàng và Phượng Trữ Lan càng ngày càng tốt, hơn nữa luận thân phận, địa vị, tính cách, lại càng
không có người nào thích hợp hơn, nhưng chẳng qua...

Bóng ma trong lòng nàng vẫn tồn tại, nhất thời không thể tiếp nhận hết thảy.

"Sự thật thì sao," Phượng Trữ Lan dịa dàng xoa nhẹ gò má Long Y Hoàng, cúi
đầu, tinh tế hôn lên cánh môi nàng, lời nói hơi mơ hồ không rõ: "Ta vì
nàng và tên tiểu tử kia, đã nhịn bao lâu nàng có biết không..."

"Vậy... Không phải còn có Liễu Thiên Trừng sao?" Tại sao không khí lại nóng như thế chứ, Long Y Hoàng nhịn không được nói thầm, ngón tay run rẩy, trán
bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh.

"Ả? Ta không có cảm giác gì với ả ta, ở cùng với ả, giống như đang ở cùng lợn chết, không có gì khác."

Long Y Hoàng hết chỗ nói.

Đột nhiên, đai lưng lỏng ra, Long Y Hoàng nhanh chóng xoay người, nắm chặt
tay Phượng Trữ Lan, thở phù phù nói: "Ngừng tay...". Cho dù trong lòng
nàng không thể tiếp nhận được, nhưng phản ứng của cơ thể lại thành thật
nhất, mới chỉ trong chốc lát thôi cũng cảm thấy rất nóng, nhưng lý trí
lại ép nàng phải tỉnh táo.

Phượng Trữ Lan cắn một cái trên vai nàng: "Không ngừng."

"Bây giờ là ban ngày..." Long Y Hoàng tiếp tục cười gượng: "Nói như thế nào
thì cũng có chút ngượng, không phải ngươi đã nhẫn được sao? Đến tối lại
nói sau được chứ?"

"Nàng muốn kéo dài đến khi nào, hửm?" Phượng Trữ Lan bình tĩnh nhìn nàng, ngọn lửa trong mắt bốc cháy dữ dội.

"Ta chỉ là không có tâm tình gì..." Long Y Hoàng ra vẻ trấn định thở dài
một hơi: "Chuyện của Kỳ Hàn khiến ta cháy ruột gan, còn Quân Linh, lát
nữa ta phải tìm hắn nói một số chuyện, Phượng Trữ Lan, ngươi sẽ không
làm khó người khác mà?"

Ngọn lửa trong mắt Phượng Trữ Lan dần tàn, đột nhiên không nói.

"Như vậy..." Long Y Hoàng nhìn nhìn hắn: "Bây giờ có thể thả ta ra được không?"

Phượng Trữ Lan chần chờ một hồi, từ từ nhích người, Long Y Hoàng có thể thả lỏng, nhanh chóng trốn thoát khỏi hắn.

"Y Hoàng," Ngay lúc Long Y Hoàng sắp bước ra khỏi cánh cửa, đột nhiên
Phượng Trữ Lan cất giọng gọi nàng: "Đêm nay, tiếp tục."

Long Y Hoàng càng không dám ở lại đó một giây phút nào, vội vàng chạy đi.

Đùa sao, muốn tiếp tục, đêm nay nàng nhất định sẽ ở lại chỗ Phượng Mộ Tử.

Nghĩ sao, làm vậy, nghe nói Hoàng đế Hoàng hậu và Quân Linh ba người họ đang ở Thiên điện, nàng vừa đến cửa, thì tên tùy tùng đi theo Quân Linh
khuyên nàng không nên vào, nói đây là ý của Quân Linh, chuyện của hắn,
hắn sẽ nghĩ biện pháp giải quyết.

Long Y Hoàng không dám quay về, trực tiếp chạy đến chỗ Phượng Mộ Tử tị nạn.

Chuyện của Kỳ Hàn còn chưa giải quyết, tại sao bây giờ Phượng Trữ Lan lại có tâm tư quấy nhiễu tinh thần của nàng chứ!

Ở chỗ Phượng Mộ Tử ngây người cả buổi chiều, ngoài lo lắng thấp thỏm đề
phòng Phượng Trữ Lan đến tìm nàng, Long Y Hoàng còn bị Phượng Mộ Tử ép
hỏi có phải cãi nhau với hoàng huynh của mình không, còn muốn đi tìm
Phượng Trữ Lan khuyên nhủ nữa chứ! Long Y Hoàng nhanh chóng cản lại,
muốn làm như thế á, khó khăn lắm nàng mới thoát khỏi Phượng Trữ Lan, dạo quanh một vòng lại quay về hang sói hổ báo à?

Đáng tiếc, Long Y Hoàng ngàn trốn vạn trốn, cuối cùng vẫn bị Phượng Trữ Lan tìm được, tóm ra, cuối cùng kéo đi về.

Trên đường bị Phượng Trữ Lan kéo đi, Long Y Hoàng vẫn luôn cúi đầu, Phượng Trữ Lan dừng bước: "Sao thế?"

"Phượng Trữ Lan, ngươi tức giận?" Long Y Hoàng ngẩng đầu, bĩu môi, đáp.

"Ai giận nàng! Chỉ tại nàng ở chỗ Mộ Tử quá lâu, kẻ không biết lại cho rằng ta ức hiếp nàng.” Phượng Trữ Lan bình tĩnh nói.

Long Y Hoàng ai oán liên tục, nhìn vẻ mặt đó, nhìn thái độ đó, còn dám nói không tức giận?

"Ha ha, Phượng Trữ Lan, đột nhiên ta phát hiện cảnh sắc ở đây rất đẹp,
không bằng chúng ta đi dạo rồi lát nữa về được không?" Long Y Hoàng thật cẩn thận dò hỏi: "Hơn nữa cũng đã lâu ta không đi ra ngoài, đúng lúc đi ra hít thở không khí... Ừm, thuận tiện chờ Quân Linh."

"Gió lớn, dễ cảm lạnh, đi về là tốt nhất." Không hề nói nhiều, Phượng Trữ Lan tiếp tục kéo nàng đi.

"Hay là bỏ đi," Long Y Hoàng cầu xin: "Phượng Trữ Lan không bằng... Không
bằng ngươi trực tiếp tìm Liễu Thiên Trừng đi, cả người ta khó chịu..."

Phượng Trữ Lan sửng sờ một chút: "Cả người khó chịu? Ta thấy lúc nàng chạy đi rõ ràng rất nhanh nhẹn."

"Cái đó... Đó là hồi quang phản chiếu [1]..." Long Y Hoàng nói xong, càng cúi thấp đầu hơn.

[1] hồi quang phản chiếu : được giải thích trên hai tầng nghĩa. Thường được dùng với nghĩa thứ 2

1. Là hiện tượng tự nhiên khi mặt trời lặn, sẽ có những tia sáng phản xạ,
tia sáng này chỉ tỏa sáng trong thời gian ngắn sau đó nhanh chóng biến
mất.

2. Người trước khi chết cũng có hiện tượng này. Ví dụ, người
bệnh đã hôn mê lâu ngày, đột nhiên thanh tỉnh, thậm chí cũng trò chuyện
vài câu với người thân; người không ăn không uống lâu ngày đột nhiên
muốn ăn. Là hiện tượng bệnh tình được “giảm bớt”, chuyển nguy thành an,
là tín hiệu người bệnh và thân nhân sắp xa nhau. Tóm lại, là hiện tượng
người trước lúc chết sẽ tỉnh táo, để dặn dò người thân, kéo dài sinh
mệnh để hoàn thành được tâm nguyện của mình.

Phượng Trữ Lan liếc nàng một cái: "Hồi quang phản chiếu? Vậy còn không nhanh về nghỉ ngơi!"

Long Y Hoàng lảo đảo bước đi, sau đó thoát khỏi tay Phượng Trữ Lan, ngồi lì
trên tảng đá ven đường: "Ta cảm thấy choáng váng, ngồi ở đây một lát rồi sẽ về sau."

Phượng Trữ Lan tiến đến, gập người xuống ôm lấy Long Y Hoàng, tiếp tục đi về phía tẩm cung của mình.

"Hu hu..." Long Y Hoàng phát hiện giãy dụa không có hiệu quả, chỉ có thể
nắm chặt y phục Phượng Trữ Lan, vùi đầu khóc thảm thiết.

"Nàng sợ?" Phượng Trữ Lan khẽ cười, tiếng cười theo gió bay đi, Long Y Hoàng
dứt khoát khóc lớn hơn, gằn từng tiếng trách móc: "Ngươi rõ ràng là ức
hiếp ta!"

"Dù sao nàng không thể trốn cả đời, việc này sớm
muộn gì cũng sẽ đến, sao không ngoan ngoãn chấp nhận." Phượng Trữ Lan
cười nói.

Long Y Hoàng khóc nức nở: "Từ nhỏ mẹ đã dạy rằng,
đối mặt với kẻ xấu mưu mô quấy rối, nhất định phải dốc hết sức ra phản
kháng..."

Phượng Trữ Lan chỉ cảm thấy gân xanh trên trán giật liên hồi, làm thế nào cũng không thể tìm ra được câu nào nói lại.

Về đến tẩm thất, Phượng Trữ Lan quay đầu cho thủ vệ cung nữ một ánh mắt,
họ lập tức đóng cửa lại, hắn tiếp tục ôm Long Y Hoàng đi vào trong, sau
đó đặt nàng lên giường.

"Xong, ta xem nàng sẽ trốn thế nào!
Lần này có thể trốn đi đâu!" Mày kiếm nhếch lên khiêu khích, Phượng Trữ
Lan cởi thẳng áo ngoài, Long Y Hoàng nhanh chóng lui đến góc giường.

"Ngươi lại lợi dụng lúc người ta gặp nguy mà ép buộc người ta!" Long Y Hoàng khóc nức nở.

"Ta chỉ là muốn có thêm một bé gái mà." Sắc mặt Phượng Trữ Lan xanh mét,
quay người ngồi xuống giường, tiếp cận Long Y Hoàng: "Hơn nữa, có lần
đầu tiên, về sau nàng sẽ không cảm thấy không đươc tự nhiên nữa."

Câu nói này... Mới thật sự cảm thấy không được tự nhiên đó.

Long Y Hoàng sốt ruột, kéo chăn phủ lên ngươi: "Ngươi có Kỳ Hàn còn chưa đủ
sao! Không phải muốn ta sinh, ta lập tức sinh ngay!"

"Cho
nên, yêu cầu ta với nàng cùng nhau phối hợp nha..." Phượng Trữ Lan nhanh chóng đè lên người Long Y Hoàng, hắn giật nhẹ chăn, nói: "Y Hoàng, bỏ
chăn ra, ta không muốn dùng bạo lực."

"Ta cũng không
muốn..." Hai mắt Long Y Hoàng ngập nước: "Phượng Trữ Lan, có cái gọi là
điều không muốn làm thì đừng ép buộc mình đúng không? Bản thân ngươi
cũng không nguyện ý, vậy đừng bắt ép ta."

"Vậy không còn
cách nào khác." Phượng Trữ Lan đột nhiên mỉm cười, cười cười làm Long Y
Hoàng run run, nàng nằm trong chăn sờ sờ ngón tay mình, trống không, là
trống không.

Lúc đó nàng bị bệnh, vì để thoải mái, liền tháo độc khí ra, sau đó cũng không biết Phượng Trữ đã cất chúng ở đâu, bây
giờ xem ra, hắn làm như thế quả thật đã có mưu tính trước...

Nhận thấy chăn đang bị một lực mạnh khác kéo đi, Long Y Hoàng càng khẩn
trương nắm thật chặt, chết cũng không muốn thả ra, nhưng cái chăn đáng
thương không chịu nổi sức kéo mạnh mẽ, roẹt một tiếng, tơ lụa bao bên
ngoài mỏng manh bị xé mất, ruột bông rơi xuống nhiều như tuyết, Long Y
Hoàng đang hoảng hốt oán trách thợ thủ công làm chăn đã xén bớt vật
liệu, thì đã có người đè lên nàng, môi bị nụ hôn dịu dàng nhưng ngang
ngược bao phủ.

Cả hai người đều được sợi bông vùi lấp.

"Dừng lại... Phượng Trữ Lan!" Long Y Hoàng liên tục run rẩy la hét, nhưng lại vô thức ôm cổ Phượng Trữ Lan.

Đai lưng gần như bị tháo ra, y phục mùa đông dày cộm cũng bị kéo đến khuỷu tay ... Lộ ra bả vai trắng nõn.

Nụ hôn nóng bỏng liên tiếp đi xuống, để lại vô số dấu hôn như quả dâu tây, ái muội, mập mờ.

Long Y Hoàng nhắm mắt lại, toàn thân đều run rẩy...

"Oa -- "

Yên lặng, tất cả động tĩnh bên trong phòng đều bị tiếng khóc trẻ con vang lên ngoài cửa đứng im trong nháy mắt!

Đột nhiên Long Y Hoàng trong tình dục phục hồi tinh thần, tiếng khóc đó,
tựa như lấy dao khoét sâu vào vết thương trong tim nang, lúc này, lại ở
ngoài cửa!

Phượng Trữ Lan hoàn toàn lờ mờ, vẫn luôn về phía cửa, sửng sốt.

"Kỳ Hàn!" Long Y Hoàng vừa đẩy người phía trên ra, vội vàng kéo áo lên vai, chân trần chạy đến cạnh cửa.

Tiếng khóc ấy, càng lớn hơn, vang vọng khắp nơi.

Trừ bỏ ngày hôm đó nàng sinh nó ra, cho tới bây giờ, chưa từng được nghe tiếng khóc gần đến thế này.

Long Y Hoàng mở cánh cửa lớn ra, hình ảnh đập vào mắt đầu tiên, là Quân
Linh, mà ở trong lòng Quân Linh, chính là một trẻ sơ sinh đang được quấn trong tấm chăn dày!

Đứa bé đang khóc, Quân Linh thấy Long Y Hoàng ra mở cửa, lại nở nụ cười: "Thằng nhóc này sợ người lạ, ta ôm nó, dọc đường nó liền khóc, tốt xấu gì ta cũng đã làm phụ thân, việc ôm trẻ con cũng là việc nhỏ không đáng kể, nhưng nó vẫn khóc."

Tim Long Y Hoàng gần như ngừng đập, nàng nín thở nhìn nhìn gương mặt đứa
bé... Cảm giác đó, không lừa được nàng! Là con trai của nàng!

"Sao thế," Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Long Y Hoàng, Quân Linh cười đắc ý: "Định để ta ở ngoài, không cho ta đi vào sao?"

Long Y Hoàng tỉnh ngộ, nhanh chóng nghiêng người: "Nhanh vào đi, bên ngoài lạnh."

Quân Linh ôm Phượng Kỳ Hàn đi vào, vừa xoay đầu, đúng lúc nhìn thấy Phượng
Trữ Lan vừa chỉnh lại xiêm y lộn xộn vừa đi tới, lại nhìn vào bên trong
một chút, cũng nhìn thấy được đống hỗn loạn trên giường.

"Hình như ta đến không đúng lúc mà." Quân Linh cười trộm nói: "Có phải đã làm cắt đứt cái gì không nhỉ?"

Phượng Trữ Lan rất muốn nói đúng, nhưng vừa nhìn thấy đứa nhỏ, cũng không dám lên tiếng.

"Ta bế nó nhiều, cũng cảm thất mệt chết, Y Hoàng nha đầu, ngươi muốn ôm một cái không? Đứa nhóc rất đáng yêu." Quân Linh như trở thành nhân vật
chính, toàn bộ lời thoại đều bị hắn chiếm hết.

Long Y Hoàng
cũng không muốn chậm trễ giây phút nào, trực tiếp ôm đứa nhỏ, Quân Linh
tìm vị trí ngồi xuống, nàng cũng từ từ ngồi xuống.

Lần đầu
tiên Long Y Hoàng được ôm con, kích động đến mức hai tay đều phát run,
trong nhất thời không biết nên làm những gì, lúc này chỉ muốn ôm chặt
đứa nhỏ thế này, vĩnh viễn không buông tay.

Phượng Kỳ Hàn khóc càng ngày càng nhỏ, nó sợ người lạ, cũng không sợ Long Y Hoàng lần đầu tiên ôm nó.

Chẳng lẽ đứa bé này linh tính rất mạnh, chỉ cần liếc mắt là nhận ra được mẫu thân mình?

Trên người đứa bé có mùi sữa đặc biệt thơm, Long Y Hoàng ôm nó, lại cảm giác như mình đang ôm kẹo bông đường mềm mềm, kẹo bông đường còn mở to đôi
mắt xinh xinh trừng nàng, cái miệng nhỏ nhắn kêu y y a a, không khóc hay náo loạn.

Quân Linh sờ sờ mũi, nói: "Đứa nhỏ này lạ thật, tại sao ngươi ôm nó, nó lại không khóc nữa?"

“Ừm... Chỉ là, Quân Linh, ngươi làm thế nào...". Đem đứa bé từ chỗ Hoàng hậu
về đây được? Long Y Hoàng xúc động kích động nhìn hắn không nói hết câu.

"Cụ thể ta đã làm gì người cũng đừng quan tâm, tập trung chăm sóc con trai, chuyện của người lớn đừng hỏi đến, tiểu nha đầu." Quân Linh cười, nhẹ
nhàng gõ vào trán Long Y Hoàng.

Lúc đầu Phượng Trữ Lan nhìn
đứa bé được quay về quả thật rất cao hứng, nhưng vừa chứng kiến Long Y
Hoàng thấy Quân Linh đến còn cao hứng kích động hơn cả khi nhìn thấy
hắn, nên bắt đầu buồn bực.

Bất quá, hắn tự nói trong lòng
rằng -- chỉ bởi vì Quân Linh là cố bằng hữu với nàng, hơn nữa Quân Linh
đã giúp đỡ nàng đem đứa bé về, nên nàng mới như vậy, ừm...

"Thằng nhóc này rất đáng yêu, ngươi đặt nó tên gì?" Quân Linh hỏi.

"Kỳ Hàn... Phượng Kỳ Hàn." Long Y Hoàng nhìn chằm chằm đứa bé đang nằm trong lòng mình, cười hạnh phúc, nhẹ nhàng đáp.

"Kỳ Hàn..." Quân Linh lặp lại, đột nhiên ý cười biến mất, chợt quay đầu, dùng ánh mắt sắc bén đánh giá Phượng Trữ Lan.

Phượng Trữ Lan càng không hiểu gì.

"Đừng suy diễn linh tinh!" Long Y Hoàng quở trách hắn.

Vì thế Quân Linh lại quay đầu về: "Đứa bé này rất đáng yêu, nhìn xem, ánh
mắt giống ngươi, sau này trưởng thành chắc chắn sẽ rất anh tuấn."

"Ừm, ánh mắt giống ta... Ta cảm thấy cái miệng giống Phượng Trữ Lan, như vậy rất tốt, nếu lại giống ta, sẽ rất nữ tính." Long Y Hoàng cười nói.

"Ha ha, đúng là…, " Quân Linh nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Thái tử điện hạ,
ngài có một vị hiền thê như vậy là rất may mắn, sau này dù thế nào cũng
đừng đối xử tệ bạc với tiểu nha đầu này, ngươi sẽ có càng nhiều may mắn
hơn, trước đây ta muốn nó gả cho con ta, nhưng nó sống chết cũng không
lấy."

Phượng Trữ Lan hơi im lặng, chỉ mỉm cười gật đầu đáp ứng.

"Ta đương nhiên không lấy con ngươi làm phu quân, Quân Linh, ta đã từng
nói, ta không cần bởi vì kiểu đó mà gọi ngươi một tiếng phụ hoàng."

Long Y Hoàng cười lạnh nói.

"Nha đầu chết tiệt này, mắt không biết nhìn!" Quân Linh nói: "Ta đã nghĩ
muốn làm người thân với mẫu thân ngươi, lúc trước nàng ấy không chịu gả
cho ta, muốn ngươi gả cho con ta cũng không được."

"Quân
Linh, ngươi biết rõ tấm lòng của ta khi đó, ngươi biết ta đối với
ngươi... Thôi đã là quá khứ, hiện tại ta có cuộc sống của mình, chuyện
lúc trước... Coi như hết!" Long Y Hoàng thở dài, trêu chọc đứa bé trong
lòng, vẫn cười.

"Nha đầu, bây giờ dường như ngươi đã thông suốt, hay là đã tìm được người trong lòng rồi sao?" Quân Linh trêu chọc.

"Đó là đương nhiên, ngươi cho là trên đời này cũng chỉ có một mình ngươi là nam nhân sao?" Long Y Hoàng mỉm cười đáp lại hắn.

Dựa vào
những câu nói qua lại đó, đều là vài ba câu đáp trả, Phượng Trữ Lan ở
một bên nghe được cũng đoán được đôi chút, cũng không biết nên cảm nhận
thế nào.

"Đúng vậy, ta già rồi, con trai con gái đều có một
đám, ngươi đương nhiên sẽ không lại tiếp tục lãng phí thời gian trên
người ta." Quân Linh cười cười: "Ta sẽ ở lại chỗ này với ngươi trong
thời gian ngắn, sau đó ta sẽ xuất phát đi đến quê hương của ngươi, ta
muốn ẩn cư trước mộ phần của mẫu thân ngươi, chiếu cố nàng ấy cả đời."

Tay Long Y Hoàng cứng đờ, thu lại nụ cười: "Ngươi... Ngươi đây là muốn đoạt công việc của Cảnh Lân thúc thúc sao, ngươi…!"

Quân Linh cũng ngẩn người, nở nụ cười: "Trước đây, ta bởi vì nàng ấy mà đăng cơ, cũng bởi vì nàng ấy thoái vị, đây không phải là muốn làm việc đến
nơi đến chốn sao? Nếu ta không thể làm bạn với nàng ấy khi còn sống,
nhưng sau khi nàng ấy chết, ta vẫn hy vọng được ở bên cạnh nàng, như vậy cũng tốt..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui