Lãnh Cung Thái Tử Phi

Phượng Trữ Lan ôm Long Y Hoàng ôm rất chặt, làm hại nàng không thở nổi, trong
trí nhớ của mình, từ trước giờ Phượng Trữ Lan chưa từng ôm chặt thế này, khiến nàng sửng sốt: “Phượng Trữ Lan…. Chànglàm sao vậy?”

Phượng Trữ Lan không đáp, chỉ ôm nàng, đôi mắt bắt đầu mê ly thâm thúy, thật
lâu thật lâu sau mới buông tay ra, chợt như nhớ ra cái gì cúi đầu nhìn
cổ tay nàng, vội vàng nói: "Suýt nữa ta quên mất! Đi, trước tiên tìm
thái y băng vết thương rồi nói sau!"

Long Y Hoàng bị hắn nửa lôi nửa kéo vẻ mặt mơ màng.

Lại ngồi vào trong xe, không quá một phút, vết thương trên tay Long Y Hoàng được bôi thuốc, vải trắng quấn quanh vài vòng, tẩy đi vết máu chói mắt.

Lúc thái y băng bó cho nàng, Phượng Trữ Lan đứng bên cạnh quan sát, hắn
càng căng thẳng lo lắng hơn so với nàng, dường như vết thương đó không
phải trên tay nàng mà là cứa vào tim hắn.

Sau khi xử lý xong, trong nhất thời bầu không khí có chút tĩnh mịch, Phượng Trữ Lan đứng
lên, đi ra ngoài, chỉ chỉ rừng đào cách đó không xa cười với Long Y
Hoàng: “Chúng ta đến đó xem đi.”

"Thế còn Kỳ Hàn..." Long Y Hoàng hơi khó xử, nàng cúi đầu nhìn bàn tay được băng bó tầng tầng lớp lớp trắng xóa, thở dài.

"Không mang theo Kỳ Hàn," Phượng Trữ Lan đến bên cạnh nàng, nắm lấy tay phải
còn lành lặn, tách năm ngón tay thon dài của nàng ra, lại nắm thật chặt, khiến cho mười ngón tay của hai người dính chặt lẫn nhau vĩnh kết đồng
tâm, Phượng Trữ Lan tiếp tục nói: "Chỉ có hai người chúng ta."

Hắn dứt khoát bước đi, nhẹ nhàng kéo nàng, Long Y Hoàng đành phải đứng lên đi theo hắn ra ngoài.

Cách chỗ quân doanh nghỉ ngơi không xa là rừng đào rực rỡ, sắc hồng phủ khắp bầu trời, dường như quanh quẩn trong không khí là vị ngọt ngào say
lòng.

Hai người đi rồi một hồi, chợt thấy xa xa có đám người, nhìn rõ một chút thì đúng là Hoàng đế cùng Hoàng hậu.

Hai người đó cũng đến ngắm cảnh, rõ là hào hứng, song nhìn không khí vô
cùng nghiêm minh, chắc là Hoàng hậu xuất cung cũng không hề quên đi địa
vị, thân phận cùng những vấn đề chính trị quyền lực của mình.

Phượng Trữ Lan dừng bước, hai hàng lông mày nhíu lại, cảm thấy không khí ngọt
ngào khó lắm mới có được lại bị họn họ phá hủy sạch sẽ, nếu giờ mà đến
đó, chắc chắn sẽ không thể thoát thân được.

"Lan..." Long Y Hoàng giật giật ngón tay, nhẹ nhàng nắm tay hắn, thấy hắn xoay đầu lại, nâng mắt nhìn hắn cười.

Phượng Trữ Lan ngầm hiểu, lại nhìn đoàn người Hoàng đế, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên môi ra dấu một chút, sau đó tươi cười, rời khỏi cảnh vật buồn chết người đó, dẫn Long Y Hoàng đi theo hướng khác.

Hoa đào nở rộ khắp nơi, một dòng suối nhỏ chảy trong rừng đào tạo thành một cái ao,
mỏm núi đá trải qua năm tháng bao quanh ao khắp bốn phía, áo trong suốt
thấy cả đáy, đám rong dưới đáy như ngọc bích, rất nhiều cá nhỏ màu bạc
đẹp mắt bơi tung tăng, cánh hoa bị gió thổi bay nổi lơ lửng trên mặt
nước tạo thành từng cơn sóng lân lân.

Phượng Trữ Lan không đi tiếp, nói nhỏ "Nghỉ ngơi một chút đi", liền ngồi xuống tảng đá gần đó, tâm tình thoải mái.

Trên tảng đá cánh hoa đào hồng phấn nổi bật khác thường, cũng vô cùng hữu
tình, bên cạnh ao xanh càng thêm dung tục, thế nhưng Phượng Trữ Lan lại
ngồi lên đó, nụ cười nở rộ càng thêm tao nhã, sự kết hợp kỳ lạ.

Nhìn Long Y Hoàng còn đứng tại chỗ, Phượng Trữ Lan cười cười: "Y Hoàng, cũng đến đây ngồi đi."

Long Y Hoàng gật gật đầu, nhấc váy, định ngồi xuống cạnh hắn, lại thấy
Phượng Trữ Lan lắc đầu: "Không phải ngồi ở đây," hắn cười vô lại, hai
cánh tay dang ra hướng về phía nàng: "Lại đây."

Long Y Hoàng
dừng bước, từ từ bước đến, Phượng Trữ Lan chê nàng quá chậm, dứt khoát
ôm eo nàng, kéo một cái ngã vào lòng hắn.

Ôm chặt eo Long Y
Hoàng kéo dán chặt vào ngực mình, một tay Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng cầm
bàn tay của nàng mới vừa được băng bó xong, vuốt ve, giơ đến trước mặt
mình, thương tiếc hôn một chút.

"Gì vậy?" Long Y Hoàng bất
đắc dĩ cười: "Cũng không phải thương tích gì ghê gớm mà, đừng để ý như
thế, ôi... Nói ra cũng thấy mất mặt, ta lớn thế này, ngay cả con cá cũng không giết không được." Nói xong, nàng muốn rụt tay về.

Phượng Trữ Lan nắm chặt hơn, không cho nàng rụt về: "Đau."

"Không đau."

"Lòng ta đau."

Long Y Hoàng ngây ngẩn cả người, ngoảnh đầu lại muốn nhìn Phượng Trữ Lan, nhưng bị hắn hôn trộm vào gò má.

Nàng hơi tức giận: "Phượng Trữ Lan!"

"Được được, không chọc nàng nữa." Phượng Trữ Lan bớt đùa cợt, lại cười vô
lại: "Sau này đừng chạm vào những thứ nguy hiểm đó nữa, chỉ nghĩ thôi mà ta cũng thấy kinh hồn bạt vía."

"Ta chỉ muốn thử một tý...

Lại không nghĩ đến mình lại vô dụng đến thế, " Long Y Hoàng cúi đầu xoắn ngón tay, cảm thấy vô cùng xấu hổ: "Trước đây ta vẫn không hiểu nổi,
một người từ trước đến giờ chưa từng xuống bếp như mẫu thân, vì một lần
bệnh cũ tái phát của phụ thân, lại có thể đuổi đi những đầu bếp trong
phủ, đích thân xuống bếp vì người..." Long Y Hoàng nhún nhún vai: "Chỉ
có điều chưa làm được gì, còn gấy ra chuyện bất trắc... Cuối cùng nương
làm mình bị thương, phụ thân đau lòng vô cùng."

Phượng Trữ Lan cười càng tươi, ôm chặt Long Y Hoàng hơn, lại hỏi: "Thế, Y Hoàng, nương nàng yêu cha nàng rất sâu đậm?"

"Ta cũng không biết nên nói thế nào," tựa vào lòng Phượng Trữ Lan, Long Y
Hoàng chỉ cảm thấy hơi thở của hắn quá mức nóng hổi, suy nghĩ nhất thời
rối loạn, đành quay đầu nhìn hồ nước trong, sóng gợn lăn tăn, đẹp không
sao tả xiết: "Nương yêu nhất là cha, vì cha, người cái gì cũng không
cần, người hai lần từ bỏ cơ hội làm Hoàng hậu, vứt bỏ tự do, vì cha...
Người có thể ngay cả tính mạng cũng không cần, cho nên sau đó... Người
mới đuổi theo cha, tự tử mà đi."

"A..." Giọng Phượng Trữ Lan
lộ ra tia thương cảm, hắn lập tức nói: "Ta có thể hỏi vài vấn đề không?
Nương nàng... Cùng Quân Linh, quan hệ của hai người họ là như thế nào?"

"Đã từng là hôn phu hôn thê... Ta hình như đã nói rồi mà."

"... Thế, nàng và Quân Linh?" Phượng Trữ Lan lại hỏi.

"Tại sao lại hỏi cái này?" Nhớ tới khi Quân Linh vừa đi khỏi, những hành
động ngang ngược Phượng Trữ Lan đối với mình, Long Y Hoàng liền rùng
mình một cái.

"Ta không dám tức giận, hiện tại cũng chỉ là
muốn hỏi thôi mà, đương nhiên... Nếu nàng không muốn nói cũng không
sao," Phượng Trữ Lan cười rất gian trá: "Dù sao sau này cơ hội nàng gặp
hắn cũng rất hiếm, trong khoảng thời gian này chúng ta cùng cố gắng một
chút, sinh thêm con gái, ta xem nàng còn dám nghĩ đến hắn không."

Đang lúc nói chuyện, Phượng Trữ Lan cố ý rút ngắn khoảng cách giữa hai
người, không khí có chút hồi hộp khẩn trương, Long Y Hoàng vội vã đẩy
hắn ra, cười gượng nói: "Không đứng đắn."

"Ở trước mặt nàng,
ta cần đứng đắn để làm gì." Phượng Trữ Lan giơ tay giữ gáy nàng, im lặng tiến gần môi nàng cắn một cái, nhìn vẻ mặt nàng kinh ngạc, vô cùng đắc
ý, duỗi tay, ở trên bụng bằng phẳng của nàng cọ cọ, lại nhìn sắc mặt
nàng đã xám trắng, u sầu nói: "Tại sao lâu thế rồi cũng chưa có động
tĩnh gì cả? Hay... Chúng ta đi tìm thái y hỏi một chút?"

"Chán ghét!" Long Y Hoàng than nhẹ một tiếng, muốn kéo tay hắn ra đứng lên, chỉ động vài cái đã bị Phượng Trữ Lan kéo lại.

"Không ghét không ghét," Phượng Trữ Lan cười nói, xoay lựng đặt Long Y Hoàng
trên tảng đá, làm nàng không đi đâu được: "Đã lâu không chạm, hôn một
cái trước."

"Cái gì đã lâu? Tối hôm qua không phải vừa mới... Này này! Tay chàng đặt ở đâu thế! Lỡ có người đi qua thì sao!" Long Y
Hoàng bị dọa hoảng hồn, vội vã bắt lấy tay Phượng Trữ Lan đang muốn tiến vào trong y phục, cả cái tay không thành thật đang muốn kéo dây lưng
của nàng.

"Được rồi," Phượng Trữ Lan cười nhẹ một tiếng, hai
gò má trắng như thạch chợt nhàn nhạt ửng đỏ như hoa đào, hắn vẫn không
nhúc nhích nhìn chăm chú vào Long Y Hoàng: "Ta không quậy nàng nữa, chờ
đến tối ta sẽ tính toán với nàng."

Long Y Hoàng cứng đờ
người, bực tức xả giận nhéo tay hắn, nói: "Thực không đứng đắn! Nếu
ngươi tinh lực tràn trề tại sao không dẫn theo Liễu Thiên Trừng?"

"Ả đã không còn giá trị lợi dụng,… Giờ đây chỉ là bình hoa di động thôi." Phượng Trữ Lan ngẫm lại, đáp.

"Sao thế?" Long Y Hoàng kinh ngạc: "Không phải mẫu hậu rất coi trọng sao?"

"Đó là trước đây," Phượng Trữ Lan cười cười, thẳng lưng, nhìn nhìn cái ao
trước mặt, dường như trong mắt cũng gợn sóng: "Cũng khó trách nàng sao
lại không biết, nàng vẫn luôn quan tâm chăm sóc Kỳ Hàn, cách đây không
lâu, Binh bộ được sắp xếp lại, dù là Thượng thư hay Thị lang, hay là gì
chăng nữa, nhân lực đã thay đổi hơn phân nửa, với lại lần này thực hiện
rất lặng lẽ, hầu như không làm kinh động đến bất kỳ ai, cho nên bây giờ
Liễu Thiên Trừng không dùng được, để lại trong cũng bổ sung cho đủ số
cung tần thôi, hoặc, nếu nàng không thích, ta sẽ cho ả đi khỏi?"

"Thôi đi, giờ người ta không có khả năng sinh nở, cũng không phải cô nương
nhà thiện lương, hơn nữa gia thế đã suy sụp, ngươi lại không muốn nàng
ta, nàng ta sống thế nào?" Long Y Hoàng thở dài: "Tại sao mẫu hậu hành
động nhanh chóng đến thế, chưa được bao lâu... Nghe nói vị Binh bộ
Thượng Thư đó đã tại chức vài chục năm nay, chỉ mới vài tháng đã suy
sụp, vậy chẳng phải là bây giờ Binh bộ đều bị Hoàng hậu khống chế? Còn
cả Hình bộ?"

"Mẫu hậu tự có thủ đoạn của mình, hơn nữa, bà
biết rõ sức ảnh hưởng của cữu cữu, người là nguyên lão hai đời, khi trẻ
đã dốc sức cùng Hoàng tổ phụ, mẫu hậu là muội muội nhỏ nhất của cữu cữu, người đương nhiên sẽ giúp mẫu hậu," Phượng Trữ Lan cũng đành chịu: "Chỉ là một Binh bộ nho nhỏ, đoạt lấy chẳng qua là dễ như trở bàn tay, hơn
nữa, thế lực của mẫu hâu không chỉ có ở Binh bộ và Hình bộ, Lại bộ, Lễ
bộ, Hộ bộ... Hoặc nhiều hoặc ít, đều có người của mẫu hậu."


"Thật kinh khủng." Long Y Hoàng rụt vai.

"Đừng lo, nếu mẫu hậu thực muốn tạo phản làm Nữ hoàng, chúng ta liền nhân lúc rối loạn rời khỏi nơi này, dẫn theo Kỳ Hàn, tìm một nơi không ai biết
sống qua ngày, " Phượng Trữ Lan gập gối, cánh tay đặt trên mặt, nhìn dãy núi xa xa, vẻ mặt thản nhiên: "Mẫu hậu tuy không đếm xỉa đến tình cảm,
nhưng chỉ cần không có uy hiếp đối với người, người cũng sẽ không để
bụng."

"Quá tốt!" Long Y Hoàng cao hứng: "Đến lúc đó, chúng
ta sẽ về cố hương của ta, cho dù mai danh ẩn tích cũng được, dù sao ta
không quan tâm đến danh phận này, nhưng chỉ cần rời khỏi phạm vi thế lực của mẫu hậu, người cũng không làm gì được chúng ta, Cảnh Lân thúc thúc
sẽ chào đón chăm sóc chúng ta chu đáo."

Phượng Trữ Lan gật
gật đầu, cười rạng rỡ, vươn tay sờ tóc Long Y Hoàng, sau đó thuận thế
kéo vai nàng, để nàng tựa vào người mình.

"Phượng Trữ Lan, chàng nói xem thật sự sẽ có ngày đó không?" Long Y Hoàng nhìn bầu trời, thì thào.

"Với dã tâm của mình, mẫu hậu tuyệt đối sẽ không hài lòng khi làm một vị
Hoàng hậu nho nhỏ thế đâu, người động thủ, đó chỉ là chuyện sớm muộn mà
thôi." Phượng Trữ Lan đáp: "Bất quá, cũng không liên quan đến chúng ta."

"Ừm." Long Y Hoàng dựa vào hắn gần hơn, đặt cằm trên vài hắn, vừa liếc mắt
chợt thấy sâu trong rừng đào có bóng người đứng lặng, vạt áo phấp phơ
theo gió, không biết hắn đã đứng đấy bao lâu, chỉ lặng im nhìn hướng
nàng và Phượng Trữ Lan.

Bóng người đó, rất quen mắt, Long Y Hoàng chỉ nhìn thoáng qua, liền biết đó là ai.

Nhưng, từ lâu hắn đã không cần nàng quan tâm nữa rồi.

Cho dù sau này Hoàng hậu có động thủ với hắn, Hoàng Thượng, còn có cả Vân
Phượng Loan, đều sẽ giúp hắn, còn mình, chỉ vẽ rắn thêm chân, gây thêm
hiểu lầm mà thôi.

"Phượng Trữ Lan... Hơi lạnh." Long Y Hoàng thì thầm, rụt người.

"Lạnh?" Phượng Trữ Lan cũng xoay người lại, ôm lấy nàng, lo lắng hỏi: "Như vậy đỡ hơn chưa?"

"Ừm, đỡ hơn nhiều rồi..." Long Y Hoàng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Phượng Trữ Lan, giờ nàng không muốn suy nghĩ về bất cứ điều gì cả, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát, chỉ một lát thôi là được rồi...

Thời gian trôi qua, tính thời gian cũng sắp đến giờ dùng bữa tối, Phượng Trữ Lan tưởng Long Y Hoàng đã ngủ, dứt khoát không đánh thức nàng, vòng tay ôm nàng bước đi.

Long Y Hoàng không ngủ say lắm, khi Phượng Trữ Lan ôm nàng đi qua chỗ Phượng Ly Uyên đứng vừa rồi nàng đã tỉnh.

Không biết Phượng Ly Uyên đi lúc nào, nhưng khi đi ngang qua đó, Long Y Hoàng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

Từ từ mở mắt, xuyên qua vai Phượng Trữ Lan nhìn lại, Long Y Hoàng chỉ thấy được trên thân cây đào có khắc vài chữ rất rõ, vỏ cây lộ ra vẫn còn
tươi mới, nhìn là biết được khắc cách đây không lâu.

Nét khắc hằn sâu lõm vào bên trong, rất sâu, không thể phai mờ.

Chỉ tám chữ.

Trường Hà liên thiên, nhất thế hồng liên (*).

(*) nghĩa là: sông Trường Hà dài mênh mông, sen hồng cả đời.

Long Y Hoàng hoảng hốt, thời điểm mình mới đến đây là đầu hạ, khi đó, trên
con sông hộ thành ở đế đô là những đóa sen đỏ hồng tựa như ánh lửa.

Khi đó, Phượng Trữ Lan không đối xử tốt với mình, khi đó, Phượng Ly Uyên nói sẽ dẫn nàng ngắm hoa sen, thả hoa đăng...

Còn bây giờ? Nàng còn nhớ rõ, hắn đã quên ư? Hay là, lời hứa hẹn đó đã dành cho Vân Phượng Loan?

Long Y Hoàng khịt mũi, để Phượng Trữ Lan ôm về doanh địa.

Qua loa dùng bữa, nghỉ ngơi một lát, đội ngũ tiếp tục đi, Long Y Hoàng trở
lại xe ngựa, thấy tinh thần của Kỳ Hàn cũng giống như cha nó tràn đầy
sức sống đang cầm một cành đào đùa nghịch, tự mình chơi không biết trời
đất. Long Y Hoàng sợ nó bất cẩn đâm vào mắt nên vội vàng cầm lấy, chỉ
đưa cho nó hai đóa hoa, Kỳ Hàn cũng không khóc nháo đòi nhánh cây kia,
dứt khoát bám chặt vào nàng như da trâu, y y a a kêu không biết muốn nói gì.

Long Y Hoàng ôm lấy nó, lại ôm vào lòng, nở nụ cười.

Phượng Trữ Lan đi vào ngồi cạnh nàng, nói: "Tâm trạng rất tốt nha?"

Long Y Hoàng giật mình: "Vừa thấy Kỳ Hàn, ta đâu còn để tâm đến những điều vô bổ đó chứ."

"Vậy là được rồi... Tay nàng còn bị thương, rất bất tiện, để ta ôm Kỳ Hàn
giúp nàng." Phượng Trữ Lan vươn tay, Long Y Hoàng không nỡ, hôn hôn mặt
Kỳ Hàn vài cái rồi mới giao cho hắn.


"Sao vậy," Phượng Trữ Lan dở khóc dở cười: "Cũng không phải Kỳ Hàn rời xa nàng mà, sao lại luyến tiếc thế này."

"Không có gì, chẳng lẽ hôn con trai mình cũng là sai sao?" Long Y Hoàng nhéo
nhéo tay nhỏ nhắn của Kỳ Hàn, cầm lên, nhẹ nhàng hôn một cái, cười rộ,
ánh mắt vô cùng sáng ngời.

Phượng Trữ Lan càng không thoải mái: "Nàng gần gũi với Kỳ Hàn như thế... Chưa từng thấy nàng cũng chủ động như thế với ta."

"Ngay cả con trai mà cũng ghen nữa, Phượng Trữ Lan, chàng thật đúng là keo
kiệt!" Long Y Hoàng không nhìn hắn, tiếp tục chọc Kỳ Hàn: "Hơn nữa, sao
nói ta chưa từng chủ động? Không phải cũng có vài lần sao? Chàng nên
ngẫm lại đi!"

"Không đủ," Phượng Trữ Lan như đang giẫn dỗi,
ôm chặt Kỳ Hàn, cười nguy hiểm: "Dù sao tối ta cũng sẽ đòi lại, người
thiệt cũng không phải ta."

Long Y Hoàng nhịn không được nhéo tay hắn, giận: "Trước mặt con, cũng dám nói!"

"Không sao, để con trai biết cha mẹ nó ân ai bao nhiêu mà!"

Long Y Hoàng không để ý tới hắn, chỉ sợ lại chọc tức hắn, hắn lại làm loạn
ngay tại đây thì biết làm thế nào? Bên ngoài còn có rất nhiều người...
Thể diện, nàng Long Y Hoàng vẫn muốn.

Hơi mệt, Long Y Hoàng
dựa vào đệm chợp mắt một lát, trong lúc mơ mơ màng màng, hình như cảm
giác có người ôm mình, nằm vô cùng thoải mái, trên người được phủ thêm
áo lông ấm áp, đầu gác lên một thứ gì đó không rõ, từ từ chìm vào mộng
đẹp.

Không biết qua bao lâu, xe ngựa bị xóc nảy dữ dội, làm
nàng tỉnh giấc, chợt bị đẩy mạnh một cái, chưa kịp phản ứng gì cả người
đã lăn xuống sàn.

Kinh ngạc không thôi, Long Y Hoàng nhếch
nhác ngẩng đầu, nhìn lại chỗ mình nằm vừa rồi, một cây kiếm dài sắc bén
đâm thủng thùng xe, nếu không phải vừa rồi có người kịp thời đẩy nàng
xuống, chắc giờ đã đi đời nhà ma.

Trong nháy mắt, bên ngoài
xe ngựa vang lên tiếng chém giết gào thét! Long Y Hoàng lạnh sống lưng,
vừa nhìn tình hình trước mắt, vừa rồi nhất định là Phượng Trữ Lan đã đẩy nàng xuống dưới.

"Y Hoàng, đón lấy!" Phượng Trữ Lan ném đứa
bé cho nàng, còn mình không biết rút ở đâu trong xe một thanh trường
kiếm sắc bén, sau đó phi nhanh đến bên cạnh Long Y Hoàng, chỉ nghe tiếng vang rầm rầm không ngừng, ngẩng đầu thì thấy chỗ đệm mình mời dựa vào
lúc nãy đã bị lực mạnh bên ngoài phá tan.

Bên ngoài có người hét lớn: "Có thích khách, mau hộ giá!" Sau đó là tiếng binh khí va chạm, chói tai không ngừng.

Trên người Long Y Hoàng còn phủ áo lông, đột nhiên cảm thấy hơi hoảng loạn,
vô cùng hối hận bản thân đã quên không yêu cầu Phượng Trữ Lan trả độc
khí cho nàng, chỉ có thể ôm chặt Kỳ Hàn đang khóc vào lòng, bất lực nhìn Phượng Trữ Lan.

Vẻ mặt Phượng Trữ Lan vô cùng nghiêm túc, bên
ngoài xe có Ngự lâm quân bảo vệ nên tạm thời họ vẫn còn được bình an,
vừa rồi, chẳng lẽ là bất ngờ tập kích?

Phượng Trữ Lan nghĩ,
giữa mày hằn lên vết sâu, nắm chặt trường kiếm trong tay, nửa quỳ xuống
quấn chặt Long Y Hoàng trong áo lông: "Y Hoàng, nàng ngoan ngoãn ở trong này đừng lộn xộn, bên ngoài chưa ổn định, tuyệt đối không được đi ra!"

"Phượng Trữ Lan, vậy còn chàng?" Long Y Hoàng nhanh chóng nắm chặt y phục hắn hỏi lại.

"Ta nhất định phải đi ra ngoài, sợ là kẻ đó không đơn giản, ở trong này,
chẳng may bị tập kích, ta và nàng ai cũng không sống được." Phượng Trữ
Lan nghiêm túc nói.

Long Y Hoàng nhìn lướt qua những mũi tên sắc bén lạnh thấu xương, trên kim loại bạc phủ một lớp màu lam sáng quỷ dị!

"Mũi tên có độc!" Nàng thất thanh nói: "Là xích huyết lưu sa! Mặc dù không
nhiều nhưng để lâu cũng sẽ đoạt mạng!" Nàng nắm chăt vạt áo Phượng Trữ
Lan hơn một ít.

"Nhưng cũng không thể bởi vì nó mà ta không đi ra đó, Y Hoàng, ta sẽ về nhanh thôi." Phượng Trữ Lan an ủi.

Long Y Hoàng tâm loạn như ma, quýnh lên, cắn nát môi mình, máu tươi không
ngừng chảy ra, Phượng Trữ Lan ngạc nhiên, nàng không chú ý nhiều nữa, ôm chặt Phượng Trữ Lan, trực tiếp cưỡng hôn hắn, nhân đó đem máu trong
miệng truyền vào miệng hắn.

"Y Hoàng..." Nhìn môi nàng đầy máu, hai mắt Phượng Trữ Lan càng mở to.

Nàng không biết mình đã cho hắn ăn bao nhiêu máu, chỉ cảm thấy miệng toàn mùi máu tươi, mùi hăng khó chịu.

"Phượng Trữ Lan, chàng nhất định phải quay lại nhanh đó nhớ chưa? Duy trì không được bao lâu... Chàng..." Nàng càng sốt ruột lại quên mình muốn nói gì.

"Không sao cùng lắm thì… Y Hoàng, nàng yên tâm đi."

Không đợi Phượng Trữ Lan nói xong, cửa xe thình lình có một mũi tên bay tới,
âm thanh vèo vèo lạnh lẽo, Phượng Trữ Lan nhanh chóng đẩy nàng ra, đáng
tiếc vẫn chậm một bước, trên mặt Long Y Hoàng xuất hiện đường máu, nàng
than nhẹ một tiếng, máu tươi đỏ rực chói mắt, Phượng Trữ Lan không cách
nào kiềm chế, nắm chặt trường kiếm, đi thẳng ra ngoài.

"Oa a
——" Kỳ Hàn đột nhiên khóc lớn, hai tay hai chân lộn xộn, khóc dữ dội,
Long Y Hoàng nhanh chóng ôm chặt nó, nhẫn nại chịu đựng tia máu ấm áp
đang chảy trên mặt.

Thời gian trôi qua đã lâu, động tĩnh bên
ngoài vẫn vang lên không ngừng, phía trên nóc xe cũng có tiếng giẫm đạp, Long Y Hoàng lo lắng đề phòng, sợ hãi tấm gỗ trên tầng xe sẽ bị giẫm
nát.


Bạch y phần phật, kiếm sáng như cầu vồng.

Đã
rất lâu rồi Phượng Trữ Lan chưa phẫn nộ đến thế, cơn giận hận không thể
giết sạch hết tất cả, trường kiếm trong tay hắn vung lên một đường sáng
bạc, dần dần nhiễm đỏ tươi, mà hắc y nhân bốn phía cũng không hề giảm
bớt.

Còn những cung thủ mai phục khắp bốn phía giữa sườn núi
đứng từ xa càng không ngừng bắn tên, những mũi tên như mưa giông giáng
xuống, hắn vừa đề phòng hắc y nhân xung quanh, nhưng lại vẫn muốn bảo vệ thê nhi bên trong xe ngựa không bị thương tổn.

Có vài Ngự lâm quân muốn tiến lên, lúc đầu còn có thể chống đỡ được vài bước, sau đó lại hộc máu đen ngã xuống.

Phượng Trữ Lan nhìn thoáng qua bọn họ, càng thêm cẩn thận, kiếm trong tay
không hề dừng lại, chém giết không ít hắc y nhân, y phục cũng nhiễm vết
máu, với hắn dường như bốn phía xung quanh xe ngựa là vùng cấm, thích
khách chỉ cần vượt qua một bước, đều phải chết!

Vài tên hắc y nhân đột phá phòng vệ của Ngự lâm quân, đồng loạt phi nhanh về hướng xe ngựa mà Phượng Trữ Lan luôn bảo vệ, Phượng Trữ Lan kinh hãi, cũng không quan tâm mình đang bị hai tên hắc y nhân tấn công, dứt khoát xoay người chạy về đó.

Trong khi chiến đấu, điều tối kỵ nhất chính là
khinh địch, nhưng giờ hắn không để ý nhiều đến thế, Long Y Hoàng, còn có cả con trai của họ chỉ mới ba tháng, là điều quan trọng nhất.

"Vút ——" Bỗng nhiên, trong chớp mắt cả người Phượng Trữ Lan cứng đờ, một lực mạnh đã đâm vào vai hắn.

Hắn cúi đầu nhìn lại, là một mũi tên màu đen, bên trong đau nhức, hắn nhớ Long Y Hoàng có nói trên mũi tên có độc...

Hắn cắn răng, cầm chặt trường kiếm trong tay liều mạng phi thân, hai tên
hắc y nhân đó có một kẻ lấy lại tinh thần hết sức đề phòng hắn, chặn hắn ngoài xe ngựa, còn một tên đã chui vào trong xe!

Huyết khí
dâng trào, vết thương càng đau mãnh liệt, Phượng Trữ Lan nén đau so
chiêu với với tên phía trước, bị người nọ nhanh tay đâm vài nhát, chợt
hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ, cả người lảo đảo, suýt nữa đã ngã
xuống!

"Thái tử!" Không biết là ai gọi, lúc này thần trí
Phượng Trữ Lan mới tỉnh hơn đôi chút, dùng hết khí lực toàn thân, phi
người giơ kiếm đâm kẻ đang đến xe ngựa...

Long Y Hoàng bên
trong xe ngựa, cảm giác chấn động mạnh, vừa nhìn, có một tên hắc y nhân
chui vào, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, vô thức ôm chặt Kỳ Hàn vào
lòng, lớn tiếng quát: "Ngươi là ai?"

Đáng chết! Nàng khi nào lại hoảng loạn đến thế này! Nàng khi nào thì lại yếu đuối đến mức ngay cả phản kháng cũng không có!

Hắc y nhân không có ý muốn đả thương nàng, giơ kiếm lên chỉ tượng trưng,
đâm vào cánh tay nàng, cũng không có đâm vào chỗ hiểm, sau đó một chưởng đánh vào vai, thừa dịp nàng bị đau ngã xuống, đoạt lấy Kỳ Hàn nàng đang ôm trong lòng!

"Kỳ Hàn!" Long Y Hoàng mở to hai mắt, đang
muốn bắt lấy tay hắc y nhân, thế nhưng khinh công của tên đó rất tốt,
nháy mắt liền phá cửa sổ bay lên không chạy mất!

Mà trong lòng hắn, chính là Phượng Kỳ Hàn đang khóc dữ dội!

"Kỳ Hàn!" Long Y Hoàng hét to đến tê đâm liệt phế, ngồi dậy, trực tiếp chạy ra khỏi xe, thế nhưng hắc y nhân dùng khinh công ôm Phượng Kỳ Hàn đến
nơi nào chẳng biết, chỉ còn vọng lại tiếng trẻ con khóc vang khắp núi.

Phượng Trữ Lan càng kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Long Y Hoàng, chính vì vậy ngay tức khắc lưng bị hắc y nhân đâm một kiếm, lại ăn thêm đau đơn, nửa khuỵu xuống đất, dùng trường kiếm chống đỡ người!

Long Y
Hoàng vốn muốn đuổi theo kẻ đã ôm Kỳ Hàn đi, nhưng lại nghe thấy tiếng
hô sợ hãi của thị vệ phía sau "Thái tử", trong lòng bất giác càng sợ
hãi, quay người thấy Phượng Trữ Lan khắp người đầy thương tích gần như
té xỉu, vội vã chạy qua đỡ lấy hắn: "Phượng Trữ Lan!"

Những
hắc y nhân võ công cao cường, thế nhưng mục tiêu của bọn chúng là đứa
bé, vừa thấy cướp đứa bé thành công, liền dừng lại công kích, truyền cho nhau ánh mắt, đồng loạt dùng khinh công bay đi, chỉ chốc lát liền biến
mất vào trong núi.

"Người đâu! Lập tức lôi Huyện lệnh vùng
này đến gặp trẫm!" Hoàng đế xuống xe, nhìn thi thể cùng người bị thương
la liệt dưới đất, tức giận sắc mặt xanh mét, Hoàng hậu đứng bên cạnh
đang băng bó cánh tay, vẻ mặt đau đớn, hình như cũng bị thương.

"Phượng Trữ Lan!" Nỗi hoảng sợ chiếm cứ hết tâm trí Long Y Hoàng, không suy
nghĩ nhiều lập tức lập tức ôm lấy Phượng Trữ Lan gần ngã xuống, kinh
hoảng nói: "Sao thế... Chàng bị sao vậy?"

Tại sao lại bị thương nhiều đến mức này... Nhiều máu như thế... Làm sao...

"Y... Hoàng..." Phượng Trữ Lan đã gần kiệt sức, ngã vào trong lòng Long Y Hoàng thở dốc, mí mắt nặng trĩu.

Vừa rồi, những hắc y nhân như nhắm vào hắn, nhiều người vây công hắn nhất,
ám khí nhiều nhất, có ý muốn làm hắn ngã khuỵu, cũng có ý muốn làm hắn
bị thương nặng!

"Đừng nói nữa! Phượng Trữ Lan... Không sao,
tất cả sẽ không sao..." Giọng Long Y Hoàng bắt đầu run run, nước mắt đột nhiên tràn mi chảy ra.

Các thái y nhanh chóng chạy đến muốn
kiểm tra thương tích cho Phượng Trữ Lan, nhưng Phượng Trữ Lan lại dùng
hết sức còn lại ôm ngược lại Long Y Hoàng, giọng vô lực mang theo áy
náy: "Kỳ Hàn... Kỳ Hàn... Y Hoàng... Rất xin lỗi..." Nói xong, đôi tay
nắm chặt tay áo Long Y Hoàng vô lực rũ xuống, từ từ trượt xuống trượt
xuống...

Khi Phượng Ly Uyên chạy tới cạnh Long Y Hoàng, chỉ
thấy Long Y Hoàng ôm chặt Phượng Trữ Lan đang nằm đó, thương tích đầy
mình, đau đớn hô: "Phượng Trữ Lan!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận