Hắn kinh hãi, quay đầu đứng dậy, còn chưa thấy rõ người tới là ai, một cú đấm đã đánh hắn ngã ra sau.
Trình Duy n run rẩy ngồi dậy, hai mắt trống rỗng nhìn thân ảnh tuấn dật trước mặt, há miệng nhưng nói không ra lời.
Gia Cát Tung Hoành nhíu mày, kéo lấy tay nàng, đem cả người nàng ôm vào trong lòng mình.
“Thực xin lỗi, tôi tới muộn.” Hắn hạ giọng nói, trong thanh âm ẩn chứa thương tiếc.
Nàng yên tâm vùi mặt vào ngực hắn, gắt gao ôm hắn, trong lòng muốn hét lên, hắn đến rồi! Hắn cuối cùng đã đến! Nàng chỉ biết hắn sẽ tìm được nàng……
Đường Thiệu Tông khóe miệng chảy máu, chật vật bò lên, vừa sợ vừa giận trừng trừng nhìn Gia Cát Tung Hoành như từ trên trời giáng xuống, lại nhìn ngoài cửa không có ai canh gác, khàn khàn hỏi: “Sao ngươi có thể……có thể lên thuyền?”
“Đáp ca nô cũng tới được.” Gia Cát Tung Hoành lạnh lùng cười. “Còn hai tên canh giữ bên ngoài ta đã sớm giải quyết xong rồi.” Trình Duy n được dặn là phải chờ ở bến tàu Thiên Tinh, hắn nhanh chóng đoán rằng Đường Thiệu Tông sẽ hành động trên biển, bởi vậy lập tức nhờ Thiên Xu theo dõi qua máy tính, quả nhiên tra ra Đường Thiệu Tông một tháng trước đã đặt hàng một du thuyền loại nhỏ ở Hồng Kông, chứng tỏ đêm nay nơi Đường Thiệu Tông hẹn Trình Duy n gặp mặt tất nhiên là du thuyền của hắn.
Vậy nên, sau khi hắn để Trình Duy n lại, liền đến cảng thuê một chiếc ca nô, lén lút bám theo.
Đường Thiệu Tông không thể tin, Gia Cát Tung Hoành có thể lên được du thuyền, xông qua hai gã lưu manh mình thuê, còn có thể mở khóa cửa tự động đặc chế ở khoang thuyền? Hắn đã làm cách nào?
“Đừng cứ ngẩn người ra mãi, mau sai người thả Trình Duy Trạch về nhà họ Trình đi! Bắt cóc tống tiền chị em họ Trình, hơn nữa cưỡng hiếp bất thành, lời gièm pha này tuyệt đối sẽ làm cổ phiếu Tập đoàn Đức Lai giảm mạnh, còn mày, sẽ phải ngồi tù!” Gia Cát Tung Hoành châm chọc nói.
Nghe được hai chữ “cưỡng hiếp”, Trình Duy n nhịn không được lại hơi run rẩy.
“Không bằng không chứng, mày có khả năng làm khó dễ tao ư?” Đường Thiệu Tông kiêu ngạo nói.
“Mày muốn chứng cớ sao? Rất dễ dàng.” Hắn nhặt túi xách rơi trên đất của Trình Duy n, lấy ra một cái di động, bấm bấm vài cái, tiếp theo, đoạn đối thoại mới rồi giữa Đường Thiệu Tông và Trình Duy n được phát ra một năm một mười.
“Mày……” Đường Thiệu Tông sắc mặt trắng xanh, hắn căn bản không nghĩ tới Trình Duy n lại mang di động để ghi âm.
Kỳ thật ngay cả Trình Duy n cũng không biết Gia Cát Tung Hoành để điện thoại hắn vào túi nàng từ lúc nào, nàng ngạc nhiên trợn to mắt, lại một lần nữa cảm thấy hắn như một pháp sư!
“Đây là di động tao đặt trong túi Trình tiểu thư, chức năng ghi âm rất tốt, có thể ghi và phát lại những câu nói quan trọng rành mạch và không sót một chữ……” Hắn giơ giơ di động lên, lộ ra chiêu bài tươi cười mà lãnh lệ.
Đường Thiệu Tông thẹn quá hóa giận, gầm một tiếng, đánh về phía hắn.
Hắn thoải mái né sang bên, thuận thế thúc khuỷu tay vào vai Đường Thiệu Tông, làm tên này lảo đảo vài bước, ngã xuống sô pha, đau quá kêu to lên.
“Trước sáng ngày mai, tao muốn Trình Duy Trạch bình an nằm trên giường hắn, nếu không, nội dung ghi âm này tám giờ ngày mai sẽ được đưa đến tay cảnh sát và các tạp chí lớn.” Hắn lạnh lùng nói, rồi dìu Trình Duy n ra khỏi khoang thuyền.
Trình Duy n không yên tâm lắm, quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt lo lắng. “Hắn thật sự sẽ thả Duy Trạch sao?”
“Tất nhiên, bởi vì hắn không thể làm xấu mặt toàn bộ Tập đoàn Đức Lai.” Gia Cát Tung Hoành nói chắc chắn.
“Nhưng……” Nàng nhớ tới bộ dạng Trình Duy Trạch bị đánh mà thấy lo.
“Về nhà chờ đi! Tôi cam đoan Duy Trạch sẽ bình an trở về.” Hắn vỗ vỗ vai nàng.
“Tôi sợ Đường Thiệu Tông sẽ……” Nàng mới nói được một nửa, đã thấy Đường Thiệu Tông cầm súng lao ra, nhắm ngay sau lưng Gia Cát Tung Hoành nã một phát, lập tức kinh hãi kêu: “Cẩn thận!”
Hắn cảnh giác xoay người, viên đạn sượt qua vai hắn, trong lúc tức giận, hắn đẩy nhanh nàng ra, tháo kính mắt xuống, lực lượng toàn thân nháy mắt ngưng tụ ở đồng tử mắt, hai chùm tia sáng mạnh bắn thẳng vào tay Đường Thiệu Tông.
“A!” Đường Thiệu Tông đau đến mức buông rơi súng lục, cúi đầu nhìn, thấy lòng bàn tay mình bị xuyên thủng thành một lỗ, mà miệng vết thương còn cháy đen, nhất thời kinh sợ còn nhiều hơn đau đớn, hắn mềm người quỳ rạp xuống ở cửa khoang thuyền, thiếu chút nữa xỉu tại chỗ.
Trình Duy n lần này tinh tường thấy được “thị lực” kinh người của Gia Cát Tung Hoành, nàng mở lớn miệng, thật lâu không thể ngậm vào, tuy sớm đã hoài nghi, nhưng chính mắt thấy vẫn khiếp sợ không thôi. [ alobooks.vn ]
Ánh mắt hắn…… Rất quỷ dị! Đó rốt cuộc là cái gì?
Gia Cát Tung Hoành bước tới trước mặt Đường Thiệu Tông, nắm lấy cổ áo hắn, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn lần sau có một cái lỗ trên mặt, thì mau giao Trình Duy Trạch ra đây, và bỏ ý định với xí nghiệp Hải An của mày đi.” Đường Thiệu Tông cả người run run mắt trợn ngược, căn bản nói không ra lời.
Hắn cười âm trầm, buông Đường Thiệu Tông ra, xoay người kéo Trình Duy n vẫn còn ngây ngốc, xuống du thuyền, lên cái ca nô nhỏ hắn thuê thong dong rời đi.
Tới bờ, bọn họ lên xe Trình Duy n, nàng ngồi bên cạnh, không ngừng nhìn Gia Cát Tung Hoành lúc đang lái xe, cho dù trong lòng có khúc mắc, nhưng vẫn cố nén cảm giác muốn hỏi, nàng biết, hắn sẽ không nói bất cứ điều gì có liên quan tới ánh mắt kì lạ của hắn, cho nên hỏi cũng như không.
Nhưng vết thương trên vai hắn vẫn làm nàng lo lắng không thôi, viên đạn tuy chỉ sượt qua, nhưng vẫn làm rách áo hắn, thậm chí rất có thể làm tổn thương tới da thịt……
“Vai anh……” Nàng vẫn không thể giữ im lặng, mở miệng nói khi đã sắp về tới nhà.
“Không sao.” Hắn nhìn thẳng phía trước, lãnh đạm trả lời.
“Nhưng hình như chảy máu……” Nàng nhìn vai trái của hắn, lòng thắt lại.
Nhớ lại tình huống nguy hiểm vừa rồi, nàng vẫn còn sợ hãi, nếu hắn tránh chậm một chút, viên đạn kia rất có thể đã xuyên qua lồng ngực hắn!
Nàng âm thầm hít một hơi, không dám tưởng tượng tình cảnh hắn trúng đạn, nếu hắn xảy ra chuyện gì, nàng nhất định sẽ đau lòng mà chết!
Tâm tình này hắn không thể biết, bởi vì ngay chính nàng cũng vừa mới hiểu được, nàng đối với hắn, đã không chỉ là thích.
Tuyệt đối không còn chỉ là thích, mà là……
“Một lúc nữa nó sẽ ngừng chảy.” Viết thương nhỏ ấy với hắn mà nói thật không đáng kể.
“Nhưng……” Nàng cau mày, tuy là vết thương nhỏ, cũng không thể mặc kệ như vậy được.
“Đến nhà cô rồi, mau vào chờ em trai cô trở về, xe thì trước hết cho tôi mượn để về khách sạn.” Hắn lập tức ngắt lời nàng, dừng hẳn xe trước cửa lớn nhà nàng.
“Anh không cùng tôi chờ Duy Trạch về sao? Nếu Đường Thiệu Tông không thả người……” Nàng lo lắng hỏi.
“Hắn sẽ thả, tôi cam đoan” Hắn nói chắc chắn.
“Dù sao cũng phải vào để tôi bôi thuốc cho anh đã rồi về sau.” Nàng không thể cứ để hắn về khách sạn như vậy, xem ra hắn căn bản không để ý vết thương của mình.
“Muộn rồi, tôi không tiện vào.” Đã quá nửa đêm, hắn cũng không muốn người ta dị nghị, mà hắn còn phải giữ khoảng cách với nàng, đêm nay lại tiếp xúc rất nhiều, thậm chí nàng còn tinh tường thấy ma nhãn (nhãn: mắt) của hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhiệm vụ của hắn càng phức tạp.
“Cha tôi đã ngủ, trong nhà còn có má Trương, anh quang minh chính đại vào bôi thuốc, có gì không tiện?” Nàng hơi tức giận, hắn chẳng lẽ sợ nàng phi lễ hắn sao?
Lời nàng mang chút hờn dỗi khiến Gia Cát Tung Hoành nghe xong bỗng cảm thấy hơi buồn cười, hắn nhướn mày, chế nhạo: “Sao cô cứ để ý đến vết thương nhỏ ấy vậy? Cô đang lo cho tôi?”
“Đúng, tôi rất lo, lo đến độ muốn sốc, thì sao?” Nàng thoáng kích động nói.
Nàng trực tiếp biểu lộ tình cảm làm hắn hơi kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, nàng đã rút chìa khóa xe ra, nghiêm mặt nói: “Vào để tôi xem miệng vết thương, tốt xấu gì cũng phải bôi thuốc trước mới được về khách sạn……”
Dứt lời, nàng xuống xe, giữ cửa mở chờ hắn, lại bổ sung một câu: “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì anh.”
Hắn mỉm cười lắc đầu, cũng xuống xe, chăm chú nhìn nàng. “Cô luôn mời đàn ông vào nhà thế này sao, Trình tiểu thư?”
“Anh đoán sai rồi, tôi không có cơ hội mời đàn ông tiến vào nhà tôi, bởi vì tôi chưa từng có bạn trai.” Nàng tức giận trừng mắt với hắn một cái, lấy chìa khóa ra mở cửa, tiếp theo lại quay đầu nói: “Còn nữa, tên tôi là Trình Duy n, không phải Trình tiểu thư.”
Ý cười trên mặt hắn càng sâu, trong ấn tượng, hắn chưa từng gặp qua cô gái nào thẳng thắn như nàng……
Theo nàng đi vào Trình gia, vừa vào cửa, một phụ nữ trung niên liền lo lắng từ trên tầng xuống, lễ phép nói: “Cô chủ đã về!”
“Ba còn đang ngủ sao, má Trương?” Nàng ngẩng đầu hỏi.
“Đúng vậy, ngủ rất sâu……” Má Trương thoáng nhìn Gia Cát Tung Hoành, nhất thời không biết nói gì.
“Vị này là Gia Cát tiên sinh, cố vấn chuyên nghiệp cháu mời đến, vừa rồi Duy Trạch xảy ra chuyện, cháu mời anh ấy đi giúp chút việc.” Nàng giới thiệu đơn giản.
Má Trương vừa nghe thì cuống lên, bất an hỏi: “Cậu chủ? Cậu chủ xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, chờ một chút nó…… sẽ về, cô đi nghỉ trước đi!” Nàng nói đến một nửa lại liếc về phía Gia Cát Tung Hoành một cái, cũng không nắm chắc mười phần Duy Trạch có thể trở về không.
“Vâng……” Má Trương lúng ta lúng túng gật đầu, lại nhìn Gia Cát Tung Hoành một cái, mới trở về phòng.
Trình Duy n lấy mấy thứ từ ngăn tủ đựng thuốc ra, đi tới chỗ Gia Cát Tung Hoành, nói: “Mời ngồi, cởi áo ra, để tôi xem vai anh……” Gia Cát Tung Hoành nhìn phòng khách được bố trí đơn giản hào phóng, không có những vật trang trí thừa thãi, giản dị mà lịch sự tao nhã, cách điệu lại không mất sự ấm áp, cảm giác đúng là phong cách của Trình Duy n.
Hắn ngồi xuống sô pha màu lam sẫm, cởi áo ngoài, trên phần vai trái của chiếc áo trắng quả nhiên có một mảng dính máu.
“Trời ạ! Thật sự chảy máu……” Nàng kêu hoảng, ngồi xuống bên người hắn, cẩn thận xem kỹ miệng vết thương.
Áo bị rách, hơn nữa nhìn vết máu kia, miệng vết thương cũng không nhỏ.
Gia Cát Tung Hoành nhìn nghiêng mặt nàng, nhìn gương mặt kinh hoảng và không đành lòng của nàng, nhìn đôi mắt lóe ra lo lắng nồng đậm của nàng, nhìn biểu tình nàng vì đau lòng mà khẽ cắn môi dưới.
Bỗng nhiên, một dòng nước ấm áp nhẹ nhàng không biết từ đâu tràn đầy trong lòng hắn.
Nàng thật sự lo lắng cho hắn, hơn nữa như vậy giống như đối với nàng hắn quan trọng đến nhường nào……
Sự bình tĩnh của hắn trong nháy mắt bị đảo lộn, không chỉ là vì nhìn ra tình cảm nàng dành cho hắn, còn là cảm giác phức tạp khi biết chính nội tâm mình cũng rung động như vậy.
Hắn có thể xác định Trình Duy n thích hắn, nhưng hắn thì sao? Chẳng lẽ hắn cũng……
Lúc hắn còn đang giật mình ngạc nhiên, Trình Duy n cúi đầu mở lọ thuốc, vội la lên: “Mau cởi áo ra, miệng vết thương của anh cần phải được sát trùng!”
Hắn không cái gì, ngoan ngoãn cởi áo, lộ ra bộ ngực trơn nhẵn và đôi cánh tay cường tráng hữu lực.
Trình Duy n thấm thuốc sát trùng lên bông, ngẩng đầu, vừa nhìn thấy nửa thân trần của hắn, lập tức thất thần, động tác đình trệ, cứ như vậy ngơ ngác nhìn hắn.
Nàng không nghĩ tới người có vẻ mặt nhã nhặn như hắn lại rèn luyện được cơ thể rắn chắc như vậy, càng không nghĩ tới thân thể một người đàn ông lại có thể…… mê người như vậy.
“Sao vậy? Không phải cô muốn giúp tôi vệ sinh miệng vết thương sao?” Hắn cố ý hỏi.
Nàng tỉnh lại, mặt đỏ bừng, không biết nên làm sao chạm vào vai hắn. Hai mươi lăm năm qua, ngoài em trai, nàng chưa từng xem qua bộ dáng trần trụi của đàn ông.
“Ách, đúng, phải vệ sinh miệng vết thương……” Nàng hít một hơi cố tự trấn tĩnh mình.
Cẩn thận đem bông sát trùng chấm chấm lên vai trái hắn, nàng sợ hắn sẽ đau, còn không ngừng thổi nhẹ vào miệng vết thương, cách nàng cẩn thận săn sóc ấy, lại một lần nữa làm lòng Gia Cát Tung Hoành nóng lên, không khỏi chăm chú nhìn nàng, thật lâu không thể dời tầm mắt.
Trong trí nhớ hắn, không ai quý trọng hắn như nàng, loại cảm giác được quan tâm này, đủ để người đàn ông nào cũng phải cởi giáp đầu hàng……
“Đau không?” Nàng ngẩng đầu, quan tâm nhìn hắn, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen sâu như màn đêm của hắn.
Hắn không trả lời, tay nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng, lòng đột nhiên mất kiểm soát, lâm vào mê hoặc nguy hiểm……
Nàng mở to mắt kinh ngạc, nín thở, không biết hắn muốn làm gì. [ alobooks.vn ]
Một lúc lâu sau, ngay khi nàng nghĩ mình sắp tắt thở (vì chị nín thở lâu quá), hắn cúi đầu, mặt áp sát mặt nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng ôn nhuận của nàng. Nàng hồi hộp nhận lấy nụ hôn như ảo như mộng này, phút chốc trái tim bay lên tận mây, không ngừng bay ãi…… ãi……
Nụ hôn ôn nhu của hắn làm cho người ta mê say, tim nàng đập rất nhanh, có phải nàng đang tưởng tượng không? Hay là sự thật? Cho tới vừa rồi, nàng còn cho rằng nàng và hắn sẽ không có khả năng, nhưng giờ phút này, bọn họ lại gần gũi nhau như thế…… Giống như linh hồn và hơi thở đều đã hòa chung một chỗ!
Gia Cát Tung Hoành nhẹ nhàng mút lấy môi nàng, xúc cảm non mềm mê luyến kia, hơi thở nàng tươi mát như sương sớm, hương thơm cơ thể như hoa xuân mê người, hắn cứ từng chút sa vào hương thơm nơi nàng, tự chủ vốn có cũng dần tan rã……
Cửa lớn đột nhiên truyền đến thanh âm quấy nhiễu Gia Cát Tung Hoành, hắn nhanh chóng ngẩng đầu, lùi người ra sau.
“Có người đến!” Hắn cảnh giác nhìn về phía cửa.
“Hả?” Nàng còn đang bất động, tâm hồn vẫn chưa rớt xuống từ đám mây cao vạn trượng.
“Có lẽ là em cô……” Hắn nhăn mày, nhanh chóng mặc áo lại, trong lòng có cảm giác tự trách sâu sắc với với việc mình hôn nàng.
Hắn làm sao vậy? Lời cảnh cáo của Thiên Xu còn bên tai, hắn rõ ràng tuyệt đối không thể liên quan gì với nàng, vì sao còn dính lấy nàng? Vì sao còn động tâm với nàng?
“Duy Trạch? Anh nói Duy Trạch đã trở lại?” Cuối cùng Trình Duy n cũng nghe thấy âm thanh bên ngoài, hốt hoảng sửa lại tóc, chạy ra cửa.
Cửa vừa mở, quả nhiên thấy Trình Duy Trạch bình yên về nhà, chẳng qua trên mặt chỗ xanh chỗ tím, đi đứng bất ổn.
“Duy Trạch!” Trình Duy n chạy tới, đỡ lấy thân hình xiêu vẹo của em trai.
“Chị…..” Trình Duy Trạch hữu khí vô lực hô một tiếng.
“Em không sao chứ? Bị thương thế nào?” Nàng lo lắng không thôi, thân hình nhỏ nhắn cơ hồ không đỡ nổi hắn.
“Vẫn tốt, chỉ là bị đánh một chút…… Đáng giận, đám người đó rốt cuộc là ai? Em vừa ra tới cổng trường đã bị đánh ngất……” Trình Duy Trạch hoàn toàn không rõ sự việc từ đầu đến cuối.
Gia Cát Tung Hoành đi ra, giúp Trình Duy n nâng hắn dậy, cảnh cáo: “Người bắt cóc cậu là Đường Thiệu Tông, nhớ kỹ, thời gian này phải đặc biệt cẩn thận.”
“Hả? Thiên Quyền, anh……sao lại có ở đây?” Trình Duy Trạch cố mở to đôi mắt sưng vù nhìn hắn.
“Là anh ấy giúp chị cứu em, Đường Thiệu Tông bắt em để uy hiếp chị, nếu không có anh ấy, có lẽ chị……” Nàng hừ một tiếng, nhớ tới Đường Thiệu Tông định giở trò, liền cảm thấy ghê tởm.
“Hắn uy hiếp chị cái gì? Chị? Hắn có……” Trình Duy Trạch sắc mặt đại biến, lo lắng bắt lấy cổ tay nàng hỏi dồn.
“Không sao! Là Gia Cát Tung Hoành đã cứu chị, chị không sao……” Nàng mỉm cười trấn an, vỗ vỗ hắn.
“Tên Vương bát đản! Nhất định tao phải tìm mày tính sổ……” Trình Duy Trạch giận đến sôi lên, nắm tay mắng to.
“Tốt nhất cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, hắn để tôi đối phó, hai người tự bảo vệ mình cho tốt đi, nếu không hai bên đều làm loạn cả lên, sẽ không có lợi cho Hải An.” Gia Cát Tung Hoành lập tức nói.
“Shit! Sao có thể bỏ qua như vậy? Thiên Quyền, anh hãy thay tôi dạy dỗ họ!” Trình Duy Trạch cả giận nói.
“Yên tâm, tôi sẽ.” Hắn mỉm cười nhìn Trình Duy n, lại nói: “Tôi nên về khách sạn, hai người nghỉ sớm đi!”
Trình Duy n vội nói: “Đợi chút, vết thương của anh còn chưa……”
“Phần còn lại tôi sẽ tự xử lý.” Hắn nói cực kì lãnh đạm.
“Nhưng……” Nàng ngây người một chút, không nghĩ chưa tới năm phút, hắn lập tức lại giữ khoảng cách với nàng.
Thế này là sao? Sao vừa rồi hắn lại hôn nàng? Việc hôn môi không phải lưỡng tình tương duyệt (cả hai bên đều có tình cảm) mới có thể làm sao?
“Ngày mai có thể tôi cần thêm tư liệu về Hải An, xin cô chuẩn bị. Hẹn gặp ở công ty.” Hắn lại khôi phục giọng điệu giải quyết việc chung, nhìn nàng một cách có lễ, tay cầm áo ngoài, ra khỏi nhà họ Trình.
Trình Duy n trong lòng hơi giận, cắn cắn môi dưới, trừng to mắt nhìn bóng dáng hắn dần đi xa.
Nếu không thích nàng, cần gì phải cho nàng hy vọng? Hắn chẳng lẽ không biết, một nụ hôn có thể làm người con gái vui vẻ, cũng có thể làm cho lòng người ta phiền muộn sao?
“Chị, sao vậy?” Trình Duy Trạch thấy nàng ngây ngốc, không khỏi lên tiếng gọi nàng.
“Không có gì…… Chúng ta vào thôi.” Nàng xoay người, cười cứng ngắc, dìu Trình Duy Trạch vào nhà.
Đêm nay, nàng chỉ sợ mất ngủ đến khi trời sáng.