Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi


Lan Huyên bước ra khỏi phòng liền thấy Hạ Lăng đã đến, xóa đi vẻ mệt mỏi trên mặt, cười gọi một tiếng: “Hạ Lăng”
“Cô Tô” Hạ Lăng dò xét nhìn vào trong phòng một cái: “Xa sư phụ ở bên trong không ạ?”.
“Ừ, bọn họ đang ở bên trong bàn việc” Lan Huyên nửa quỳ xuống hỏi: “Con tìm Lục Đồng Quân có việc à?"
Hạ Lăng lắc đầu, cậu không đến tìm Lục Đồng Quân mà muốn gặp Lan Huyên, chỉ là cậu ngại không muốn thừa nhận.
Thấy Hạ Lăng không nói chuyện, Lan Huyên cười nói: “Thế thì cùng cô xuống tầng uống trà chiều một lát?”
Nhốt mình trong phòng xử lý công việc với Lục Đồng Quân cả nửa ngày trời, Lan Huyên cũng hơi đói rồi, vừa đúng lúc Xa Thành Luân đến tìm Lục Đồng Quân nói chuyện, cô định xuống tầng ăn chút gì đó.
“Vâng” Hạ Lăng không hoạt bát như Hạ Bảo, tích chữ như vàng.

Lan Huyên kéo Hạ Lăng xuống tầng, chú Tường quản gia lập tức cung kính đi tới: “Cô Tô.” “Chú Tường, cháu hơi đói, phiền chú chuẩn bị cho cháu hai phần trà chiều với” Lan Huyên hơi ngại nói.

“Được, không có gì” Chú Tường cười nói: “Cô Tô ngồi đợi một lát”.
“Cảm ơn chú” Lan Huyên nhìn sảnh lớn một lượt, không nhìn thấy Hồ Như Quỳnh, hơi khó hiểu hoi: “Chú Tường, cô Hồ đâu ạ?”
Bình thường Hồ Như Quỳnh luôn nghĩ trăm phương ngàn kế được lên tầng, hôm nay còn chưa lên tầng lần nào, ở dưới tầng cũng không thấy đầu, Lan Huyên cảm thấy hơi nghi hoặc.
“Cô Hồ vừa ra ngoài rồi” Chú Tường nói: “Có lẽ là ở nhà ngột ngạt quá nên ra ngoài đi dạo chút.”
“Vâng.”
Lan Huyên cũng không nghi ngờ nhiều nữa.

Chú Tường nhanh chóng bảo người giúp việc mang hai phần trà chiều lên, Lan Huyên và Hạ Lăng ngồi trong vườn thưởng thức.
“Hạ Lăng, cháu ở trên đảo đã học được gì rồi? Người ở trên đó có phải rất giỏi không? Có giống như trong phim hay diễn, cực kỳ nghiêm khắc không?”
Từ khi Lan Huyên biết Hạ Lăng là người tổ chức Bóng Đêm, cô cực kỳ tò mò với cuộc sống ở trên đảo của Hạ Lăng.
Hạ Lăng vừa ăn kem vừa nói: “Cái gì cũng học, Xa sư phụ dạy y thuật, Lão Tiết dạy công kích, Mã sư phụ dạy."
Hạ Lăng kể hết một lượt cuộc sống ở trên đảo cho Lan Huyên nghe.

Nếu như đổi thành người khác muốn biết những chuyện liên quan đến trên đảo thì đừng có mơ.
“Oaaa, Hạ Lăng, cháu đỉnh quá” Lan Huyên bật ngón cái.

Cô thật lòng cảm thấy Hạ Lăng cực kỳ đỉnh, đứa trẻ này mới có bao nhiêu tuổi chứ.
Chẳng qua Lan Huyên còn có một nghi ngờ, cô nhìn Hạ Lăng, hỏi: "Sao cháu lại gặp được Lục Đồng Quân, lên đảo rồi gia nhập tổ chức Bóng Đêm thế?”
Hạ Lăng thở dài một cái, giọng điệu như ông cụ non: “Gặp người không tốt, lão Tiết ném cháu lên đảo”
Lan Huyên không ngờ còn có chuyện này, khóe miệng giật giật: “Tổ chức Bóng Đêm còn làm chuyện bắt cóc trẻ em à? Thế những người khác trên đảo cũng đều bị bắt đến à?”
“Người trên đảo đều là cô nhi” Hạ Lăng sợ Lan Huyên hiểu lầm liền giải thích: “Cứ cách năm năm, tổ chức sẽ đi khắp cả nước tìm một nhóm người mới, chẳng qua mỗi người đều là tự nguyện”
Nghe thấy Hạ Lăng nói mình là cô nhi, Lan Huyên bất giác nhớ đến Hạ Bảo.


“Hạ Lăng, cháu không có một chút ấn tượng nào với cha mẹ mình à?” “Không ạ” Hạ Lăng lắc đầu: “Cháu lớn lên ở viện mồ côi”
Trùng hợp như vậy? Hạ Lăng cũng lớn lên ở viện mồ côi.
Trong lòng Lan Huyên căng thẳng, hỏi: “Vậy cháu ở viện mồ côi nào, còn nhớ không? Cháu còn có người thân nào không?”
Hạ Lăng nhìn chằm chằm Lan Huyên, cậu hơi nghi ngờ tại sao Lan Huyên lại hỏi chuyện này? “Cháu ở Thiên Thần Nh.” Hạ Lăng còn chưa nói xong, điện thoại của Lan Huyên đã vang lên.

Là Hạ Bảo gọi đến.

Lan Huyên mua cho Hạ Bảo một cái điện thoại kết hợp đồng hồ đeo tay để tiện liên lạc.

Lan Huyên bắt máy, cười nói: “Bé Bảo, có phải nhớ chị rồi không.”
“Cháu không phải là bé Bảo..” Đầu bên kia điện thoại là giọng của một bé gái: "Cô ơi, bé Bảo bị cô giáo nhốt lại rồi, cô mau đến đây đi”.
Nghe thấy vậy, tim Lan Huyên đập thình thịch, lập tức đứng bật dậy.

“Cô tới ngay lập tức”
Tô Lan Huyên không biết tình huống cụ thể, nhưng nghe thấy Hạ Bảo xảy ra chuyện, làm sao ngồi im được.

“Cô Tô, sao thế ạ?” Hạ Lăng thấy sắc mặt Lan Huyên rất không tốt: “Có chuyện gì rồi ạ?”
“Ừ, có chút chuyện gấp, Hạ Lăng, cô phải ra ngoài một chuyến, không ở cùng cháu được nữa” Lúc này Lan Huyên cũng không đợi được nữa, vừa đúng lúc gặp Hạ Đình Hạ Vân từ bên ngoài trở về.
“Hạ Đình Hạ Vân đi với tôi một chuyến” “Vâng.”
Thầy Lan Huyên cũng như thấy Lục Đồng Quân, hai anh em họ cũng không hỏi đi đâu, chỉ cứ thể nghe theo.
Hạ Đình lái xe đến, ba người lên xe, Lan Huyên nói: “Đến đường Mã Siêu Đông”
Ba người vừa đi thì Trần Hương Thủy cũng từ bên ngoài trở về, bà nhìn thấy một mình Hạ Lăng ở trong vườn uống trà chiều liền cười bước đến: “Hạ Lăng, sao lại có mình cháu ở đây thế này?”
“Bà Trần.” Hạ Lăng lễ phép chào một tiếng: “Cô Tô ra ngoài rồi ạ, Lục lão đại và Xa sư phụ đang bàn việc, cháu ở đây chờ ạ”.
“Vậy à” Trần Hương Thủy nhìn Hạ Lăng thể nào cũng thấy rất thích, nhất là khuôn mặt của Hạ Lăng lại giống như Lục Đồng Quân lúc bé như vậy.
Trần Hương Thủy ngồi xuống, cười hỏi: “Hạ Lăng, cháu nói cho bà Trần biết, cha mẹ cháu tên là gì? Bọn họ trông như thế nào? Trước khi gặp được Vạn Hoài Bắc cháu ở đâu?”
Trần Hương Thủy quả thật cho rằng Hạ Lăng là con nuôi mà Vạn Hoài Bắc nhận về.

Hạ Lăng cũng gần năm tuổi rồi, chắc hẳn đã nhớ được chuyện rồi nên Trần Hương Thủy mới hỏi như vậy.
Hạ Lăng nhìn Trần Hương Thủy, sao hôm nay ai cũng hỏi cha mẹ cậu bé vậy?
Hạ Lăng lắc đầu: “Cháu không nhớ” Nhắc đến chuyện này, cảm xúc của Hạ Lăng hơi xuống dốc: “Bà Trần, cháu đi tìm Lục lão đại đây ạ”.

“Ừ, vậy cháu đi đi” Trần Hương Thủy cười vô cùng hiền hậu, nhưng trong lòng lại hơi mất mát.

Nếu như không phải chính miệng Lục Đồng Quân nói Hạ Lăng không có quan hệ gì với anh, Trần Hương Thủy vẫn muốn làm giám định người thân.
Trần Hương Thủy lắc đầu, xem ra bà thật sự muốn bể cháu đến sắp điên mất rồi.

Trần Hương Thủy xác định rõ mục tiêu, sớm ngày cưới Lan Huyên về nhà, nhanh chóng sinh cho bà một đứa cháu.
Chẳng qua khi nghĩ đến Hồ Như Quỳnh, Trần Hương Thủy lại đau đầu.

Trần Hương Thủy thở dài, cũng bước vào nhà.
Nhà trẻ.
Lan Huyên giơ thẻ chứng minh cho bảo vệ gác cổng xong cứ thế đi thẳng vào.
Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa chạy đến chỗ cô: “Chị là chị của bé Bảo phải không ạ? Bé Bảo thật sự không lừa người, chị thật là xinh.”
Ngũ quan của cô bé cực kỳ tinh xảo, sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành một mỹ nữ động lòng người.
Trong tay của cô bé vẫn còn đang cầm đồng hồ thông minh của Hạ Bảo, Lan Huyên lập tức nhận ra đây là cô bé gọi điện thoại cho cô.
“Bạn nhỏ à, em tên là gì? Bé Bảo ở đâu? Em có thể nói cho chị biết có chuyện gì không?” “Em là Mộc Lan” Giọng của Mộc Lan non nớt, khe khẽ nói với Lan Huyên: “Cô Mã đưa bé Bảo đi rất lâu rồi, mãi mà không thấy về, em nghi là bọn họ nhốt bé Bảo lại rồi, nhưng em không biết nhốt ở đâu cả.”
“Bọn họ?” Lan Huyên nhăn mày, Mộc Lan chẳng qua chỉ là một đứa bé, hỏi cũng không hỏi ra được gì, bây giờ chuyện gấp nhất là phải tìm được Hạ Bảo.
Lan Huyên đến lớp của Hạ Bảo, học sinh trong lớp không thấy đâu cả, cô cứ thế đi thẳng đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Vương nhìn thấy Lan Huyên đưa người đến, nghi hoặc hỏi: “Cho hỏi, cô là.”
Trường học có nhiều học sinh như vậy, hiệu trưởng cũng không thể biết phụ huynh của tất cả học sinh được.
“Tôi là phụ huynh của Hạ Bảo ở lớp mẫu giáo lớn, Lan Huyên” Lan Huyên nói thẳng nguyên nhân đến đây: “Tôi đến đón Hạ Bảo về, Hạ Bảo đang ở đâu?”
Trong
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận