Mọi người đều cười một trận giòn vang.
Những bà vợ đó đều nói bằng giọng điệu chế giễu, ai ai cũng đều coi thường Lan Huyên,
Bọn họ không thích tập đoàn Tô Thị chút nào, Lan Huyên cũng không phải là con gái ruột của Lý Kính Hòa mà chỉ là con gái nuôi nên họ lại càng không có gì phải kiêng dè cả.
Trong giới nhà giàu, việc nhận con trai và con gái nuôi nhiều như cơm bữa.
Hạ Đình Hạ Vân nghe mà chịu không nổi nữa, Hạ Đình lạnh lùng nói: “Mấy người dám coi thường cô Tô như vậy à?”
“Hạ Đình” Lan Huyên hét lên một tiếng, sau đó cô dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn đám quý bà đang coi thường mình rồi nhếch miệng cười.
Có điều nụ cười kia không hề ấm áp chút nào.
“Mọi người đều là các quý bà số một số hai trong giới quý tộc.
Nói thật, so với các vị thì Lan Huyên tôi thật sự không là cái gì cả”.
“Biết điều vậy là tốt, cô còn không mau thả cô giáo Mã ra đi” Bà Lý kiêu ngạo nói với hiệu trưởng Vương: “Đây là trường mẫu giáo quý tộc, không phải hạng chó mèo nào cũng có thể vào được đâu.
Cô đưa một đứa con hoang không cha không mẹ nhét vào đây, không phải là đang hạ thấp đẳng cấp của mọi người trong này hay sao?
Bà Vương cũng phụ họa theo: “Nhìn đứa trẻ đó xem.
Đôi mắt kia trông dữ tợn y như một con sói con.
Một đứa con hoang không cha không mẹ thì được dạy dỗ đàng hoàng tử tế thế nào được chứ? Đừng làm con tôi bị hư hỏng theo nó”.
“Đúng vậy, dạo gần đây con của tôi không còn ngoan ngoãn như trước đây nữa.
Chắc chắn là do đứa con hoang này đã dạy hư nó rồi”
“Tôi mua cho con tôi một món đồ chơi mấy triệu, mang đến trường chơi.
Không biết đứa nhỏ nào tay chân bẩn thỉu đã lấy trộm mất.
Từ trước đến nay không hề có chuyện này”
“Đúng vậy, hiệu trưởng Vương à, chúng ta không thể chỉ làm hỏng nồi canh chỉ với một cục phân chuột được.
Nếu đứa nhỏ này ở lại thì chúng tôi sẽ chuyển đến trường khác.”
Bọn họ hễ mở miệng ra là nói đồ con hoang, không cha không mẹ khiến lửa giận trong lòng Lan Huyên bốc lên ngùn ngụt.
Cô giáo Mã đang bị trói vào gốc cây, lúc này cũng tức giận nói: “Hiệu trưởng Vương à, đứa trẻ Hạ Bảo này rất kỳ lạ.
Trong lớp nó không hề nghe lời.
Nó luôn nói rằng giáo viên đã dạy sai nhiều điều, nó thường làm mất trật tự trong lớp học và trong đầu nó có những suy nghĩ rất lạ lùng.
Tôi khẳng định là nó bị bệnh, không thể giữ lại được”.
Khi hiệu trưởng Vương nghe thấy mấy bà mẹ muốn cho con chuyển trường thì ông ta luống cuống, việc này tương đương với việc vứt một cái cây hái ra tiền ra ngoài đường rồi.
“Các vị phụ huynh, xin mọi người đừng kích động.
Tôi thấy bọn nhỏ cũng rất thích ngôi trường này, nếu quý vị nóng vội chuyển trường thì nhất định chúng sẽ không thích ứng kịp, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của bọn nhỏ.
Về chuyện này, nhất định tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích rõ ràng hợp lý ạ”.
Mấy cái cây hái ra tiền so với một đứa con gái nuôi của nhà họ Lý thì đương nhiên mấy vị phụ huynh kia sẽ nặng kí hơn rồi, so sánh như vậy nên hiệu trưởng Vương đã nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn của ông ta.
Hiệu trưởng Vương lạnh lùng nói với Lan Huyên: “Phụ huynh Hạ Bảo, thật sự ngôi trường của chúng tôi không thể giữ lại đứa trẻ này nữa.
Hi vọng cô có thể chuyển đến một ngôi trường mới, đừng làm ảnh hưởng đến sự trưởng thành của những đứa trẻ khác.”
Lan Huyên lạnh lùng nhếch miệng: “Tôi cũng không muốn để Hạ Bảo học trong một ngôi trường rác rưởi như thế này.
Nhưng trước khi rời đi, tôi sẽ xử lý tất cả những người đã từng bắt nạt Hạ Bảo trước đây.
Tôi sẽ không tha cho một ai hết”
“Ồ, sao hả, cô dám trói tất cả các con của chúng tôi sao? Cô dám đắc tội với chúng tôi sao?”
“Đúng đó.
Cô ta cũng không ngẫm lại thân phận của mình là gì à? Nhà họ Lý nhìn thấy chồng của tôi thì còn phải nhún nhường ba phần đấy”
“Không, tôi sẽ không làm gì con cái của mấy người đầu.
Tục ngữ có câu “áo mặc sao qua khỏi đầu”, những lỗi lầm mà hôm nay bọn chúng đã phạm phải đều do mấy bậc cha mẹ như các người gây ra nên mấy người phải chịu trách nhiệm”
Ánh mắt của Lan Huyên chùng xuống.
Có lẽ sau khi ở cùng Lục Đồng Quân lâu rồi nên khí chất của cô có phần giống với Lục Đồng Quân, khí thể bộc phát khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Lan Huyên nghiêm nghị ra lệnh: “Hạ Đình Hạ Vân, ra tay đi.
Trói những người này lại” “Vâng, cô Tô” Hạ Đình Hạ Vân đã đợi lệnh của Lan Huyên từ lâu lắm rồi.
Các quý bà hoảng hốt và tức giận.
“Lan Huyên, cô điên rồi sao.
Nếu cô dám động vào chúng tôi, chẳng lẽ cô không sợ chúng tôi sẽ làm phiền nhà họ Lý sao?”
“Hôm nay là hành vi cá nhân của một mình Lan Huyên tôi, chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Lý.
Nếu mấy người muốn tìm người tính sổ thì cứ đến gặp tôi” Lan Huyên không hề sợ hãi chút nào: “Hạ Đình Hạ Vân, trói cho chặt vào”
“Vâng, cô Tô”.
Hạ Đình Hạ Vân đều được huấn luyện qua, đối với những quý bà trói gà không chặt này thì bọn họ có chạy đằng trời.
Tất cả những bà mẹ có con từng bắt nạt Hạ Bảo đều bị trói vào gốc cây.
Từng người từng người một, cộng với cô giáo Mã nữa, tổng cộng có sáu người.
Tất cả bọn họ đều chửi bới, vùng vẫy, tóc tai bù xù đến mức thảm hại.
Nhìn thấy Lan Huyên thật sự dám động đến những người này, những bà vợ cao quý khác cũng không dám nói gì nữa.
Họ chỉ lui về phía sau vài bước và bảo vệ cho con của chính họ.
May mắn là lúc nãy bọn họ không cho phép con họ tham gia vào việc bắt nạt Hạ Bảo, nếu không thì bây giờ người bị trói ở trên cây chính là họ rồi.
Hiệu trưởng Vương nhìn thấy mấy quý bà kia bị trói vào gốc cây thì giận dữ hét lên: “Phụ huynh của Hạ Bảo, sao cô có thể làm những chuyện như vậy chứ? Đây là trường học, ai cho phép cô làm xằng làm bậy hả? Mau thả người ra đi.”
Hiệu trưởng Vương lo lắng, đây là những cái cây hái ra tiền của ông ta.
Nếu như có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải ông ta sẽ gặp họa sao?
“Suýt nữa thì quên mất, ở đây vẫn còn một người” Lan Huyên thản nhiên kêu lên: “Hạ Đình” Hạ Đình hiểu ý liền cười với hiệu trưởng Vương một nụ cười khó lường: “Rõ ạ, thưa cô Tô.
Hạ Vân, ra tay”.
“Được đó" Hạ Vân xoa xoa tay, thật sự rất cao hứng.
“Mấy người làm gì vậy, không được làm bậy” Hiệu trưởng Vương thẹn quá hóa giận nói: “Phụ huynh của Hạ Bảo, kêu họ dừng lại mau.
Nếu không đợi đến lúc tôi đuổi Hạ Bảo ra khỏi ngôi trường này thì cậu ta cũng đừng mong sẽ học được ở bất cứ ngôi trường nào ở thủ đô này nữa”
“Hiệu trưởng Vương thật sự là mạnh mồm quá nhỉ” Khóe miệng của Lan Huyên giật giật, bên trong lộ ra vẻ độc đoán: “Hạ Đình Hạ Vân, trói thêm cho tôi vài vòng nữa.
Hai người ở đây canh giữ kỹ cho tôi.
Nếu chưa đến sáng mai thì sẽ không thả cho bất cứ ai đi hết”
Hiệu trưởng Vương cũng bị trói vào gốc cây, những người này nghe tin họ sẽ bị trói qua đêm thì bắt đầu sốt ruột.
“Lan Huyên, mau thả tôi ra.
Nếu không chồng của tôi sẽ không buông tha cho cô đâu.”
“Tôi cũng sẽ không bỏ qua”
“Cô là người phụ nữ xấu xa, cô dám đắc tội với chúng tôi.
Cô cũng đừng hòng sống trong giới quý tộc nữa.”
Lan Huyên không hề quan tâm, cô cầm điện thoại gọi cho Lục Đồng Quân ngay trước mặt những người này, giọng điệu rất thản nhiên: “Lục Đồng Quân, bây giờ em không vui chút nào hết.
Em muốn phá bỏ nhà trẻ quý tộc trên đường Mã Siêu Đông.
Còn có nhà họ Vương, vợ của ông Lý đều khiến em không vui.
Em đã trói hết bọn họ rồi, giờ chỉ còn lại cục diện rối rắm mà thôi, anh hãy đến xử lý giúp em đi”
Lục Đồng Quân ư?
Nghe vậy, mọi người đều nhìn nhau, ánh mắt hoảng sợ.
Lục Đồng Quân nào? Có phải là Lục Đồng Quân của tập đoàn Đại Lục ở thủ đô không?
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lan Huyên dắt tay Hạ Bảo đi.
Cô cũng không cần quan tâm đến sắc mặt của mấy quý bà kia như thế nào mà chỉ nói với Hạ Bảo: “Đi, về nhà thôi.”
Hạ Đình Hạ Vân ở lại.
Các bà vợ thấy Lan Huyên cứ thế rời đi thì trong lòng muốn mắng nhưng lại không dám mảng, họ vẫn có vài phần kiêng dè.
Nếu người đó thực sự là người nắm quyền trong nhà họ Lục kia thì chẳng phải bọn họ đã xong đời rồi sao?
Hiệu trưởng Vương cũng ngẩn ra, hỏi: “Xin hỏi, cô Tô vừa mới gọi điện thoại cho anh Lục của tập đoàn Đại Lục à?”
“Đúng”
Hạ Đình Hạ Vân liếc nhìn nhau: “Một lũ ngu ngốc, người mà sau này sẽ làm bà chủ cầm quyền của nhà họ Lục là người mà mấy người có thể đắc tội được hay sao?”
Hạ Vân khoanh tay trước ngực nói: “Dù sao thì nếu bảo tôi cưới một đám phụ nữ ngu ngốc như mấy người thì thà rằng tôi cưới một miếng đậu hũ cho xong”
Hạ Đình nói với vẻ tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, một ngôi trường tốt như vậy lại sắp bị phá bỏ.
Mấy người chọc cho cô Tô mất hứng làm gì, chuyện này không phải là tự chuốc lấy tai vạ hay sao?”
Có người nhận ra Hạ Đình Hạ Vân là những người bên cạnh Lục Đồng Quân nên thốt lên đầy sợ hãi: “Tôi đã từng nhìn thấy họ, bọn họ đúng thật là người bên cạnh cậu chủ Lục.
Chẳng lẽ những lời họ nói chính là thật ư? Lan Huyên chính là bà chủ cầm quyền tương lai của nhà họ Lục sao?”
Họ đã đắc tội đến bà chủ cầm quyền của nhà học Lục, đắc tội với nhà họ Lục, vậy thì còn gì nữa đây?
Những quý bà này thường tụ tập với nhau để so sánh và khoe của, họ không mấy để ý đến những vụ lùm xùm gần đây trong giới nên không biết chuyện của Lan Huyên và Lục Đồng Quân.
Lúc này sắc mặt của bọn họ đều tái nhợt, vẻ kiêu ngạo đã biến mất từ lúc nào không hay.
Tại ngôi nhà cũ của nhà họ Lục, Lục Đồng Quân nghe điện thoại của Lan Huyên xong thì nhíu cặp lông mày hình mũi kiếm lại.
Xa
.