Lên Án Đam Mỹ


Kỷ Vọng gục đầu trên mặt tường, bàn tay nắm chặt tấm vải, lông mi đã ướt đẫm mồ hôi, cậu chần chừ nâng tay lên, vạch cổ áo dày cộm ra, bởi vì mồ hôi mà bàn tay dán vào làn da lạnh như băng.Mỗi tấc da đều bởi vì tin tức tố mà trở nên mẫn cảm, Kỷ Vọng lần theo từng đốt xương cổ, từ từ đưa tay xuống, chạm tới vết sẹo nơi tuyến thể.Phảng phất mang theo mùi hương trong ký ức, quá khứ như cuộn phim nhanh chóng hiện lên trong đầu Kỷ Vọng.Ký ức là từ mùi hương, âm thanh, độ ấm mà dệt thành.Hương rượu mờ ám, khói thuốc lá nhàn nhạt, tin tức tố vị đào ngọt ngào.Âm thanh khiêu gợi, lời nói ngập tràn dục vọng chiếm hữu, thành tâm thành ý mơ màng cất lời tôi yêu em.Cái ôm của Kỳ Bạc Ngôn là nóng rẫy, là trói buộc, cũng là lạnh băng.Tựa như tin tức tố của hắn, ngọt ngào đến nỗi làm người ta không thể phòng ngự, xem nhẹ nguy hiểm, một phát rơi vào thiên la địa võng trùng trùng bẫy rập, vĩnh viễn đắm chìm.Vết thương trên tuyến thể một lần lại một lần bị cắn nứt toác, Kỳ Bạc Ngôn liếm lấy máu cậu, hôn cậu.


Kỷ Vọng chưa bao giờ nghĩ tới, tin tức tố của chính mình sẽ biến thành loại mùi hương này.

Giống như một loại rượu bình thường, bị Kỳ Bạc Ngôn tự tay ủ thành thượng hạng.Vết máu đỏ thắm trên môi Kỳ Bạc Ngôn, làm dáng vẻ ấy trở nên gợi cảm, trở nên điên cuồng.Rõ ràng là những lần đánh dấu vô nghĩa, chẳng biết phải rót vào bao nhiêu tin tức tố, cậu đều không thể biến thành người của Kỳ Bạc Ngôn.

Có lẽ là bởi vì như vậy, Kỳ Bạc Ngôn mỗi lần cắn cậu xong, thoạt nhìn vô cùng tức giận.Kỷ Vọng chậm rãi thở dài, đem ký ức đã lắng đọng trong lòng sáu năm, từng câu từng chữ, nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra.“Kỳ Bạc Ngôn.”Tiểu Húc tìm Kỷ Vọng thật lâu, gọi vài cuộc điện thoại, sắp đến phần Kỷ Vọng diễn, người lại không có mặt, trợ lý đạo diễn đã tới thúc giục vài lần làm cho Tiểu Húc gấp như kiến bò trong chảo lửa.Cậu ta lại gọi điện cho Kỷ Vọng lần nữa, đối phương cuối cùng cũng bắt máy, giọng điệu có chút thống khổ, tựa như đã trải qua loạt cực hình tra tấn.Tiểu Húc gấp gáp nói: “Anh của tôi ơi, mau trở lại đi, tới đoạn của anh rồi.”Vừa dứt lời, Kỷ Vọng vẫn còn cầm điện thoại trong tay đã xuất hiện trước mặt Tiểu Húc.


Kỷ Vọng đã đổi một tấm mạn che mặt mới, bước ra từ chỗ nhân viên trang điểm.Kỷ Vọng cúp điện thoại, vứt tấm mạn dính máu của Kỳ Bạc Ngôn cho Tiểu Húc: “Cầm đi đốt đi.”Tiểu Húc ngây ngốc: “Hả?”Kỷ Vọng không buồn nhìn Tiểu Húc nữa, đem theo kiếm bước vào phim trường, khí thế lạnh lẽo quanh người làm cho người ta sợ hãi, tựa như thật sự biến thành một tên thích khách.Kỳ Bạc Ngôn vẫn coi vạn vật nhẹ tựa lông hồng như cũ, nhìn thấy Kỷ Vọng đi tới, nhấc cây thương lêm, cong môi cười khiêu khích.Thích khách muốn ám sát con gái của tội thần, bị tướng quân ngăn cản.

Hai vị nam nhân võ công cao cường, huỷ cả mảng rừng cây.Kiếm nhọn cùng thương dài giằng co, cọ ra một mảnh hoa lửa chói mắt.Hai người đàn ông trong thước phim, đều có khí thế cường đại, vóc dáng ưu tú, tạo ra hình ảnh vừa xung đột kịch liệt vừa vô cùng kích thích.Thích khách một nhát liền một nhát chém xuống, ra tay đầy tàn nhẫn, tướng quân lại tựa như thủ hạ lưu tình, mềm lòng buông tha.Đến khi đạo diễn kêu cut, Kỳ Bạc Ngôn mới thu lại cây thương, như có điều suy tư mà nhìn Kỷ Vọng.Kỷ Vọng chỉ để lộ ra một đôi mắt bên ngoài mạn che mặt, đuôi mắt bởi vì nóng bức mà càng thêm phiếm hồng.Đạo diễn nhìn thước phim thành phẩm, không ngừng khen ngợi.


Máy quay phim liên tục làm việc, trong màn ảnh, tướng quân chậm rãi bước tới trước mặt thích khách.Trước mặt đám đông diễn một màn kịch, Kỳ Bạc Ngôn duỗi tay chạm vào mặt Kỷ Vọng, lòng bàn tay khô ráo chạm vào mí mắt đỏ hồng, lau đi mồ hôi ướt át.Hắn tới gần Kỷ Vọng, ở bên tai cậu thì thầm: “Trước lúc quay đoạn này em lén lút làm gì đó?”Lời nói của Kỳ Bạc Ngôn mang theo một tia vui vẻ thỏa mãn: "Nhớ tin tức tố của tôi vậy sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận