Liệt Tinh Luyến Nguyệt

– Thế Ưu, ăn ngon không?

Ăn rất ngon, Vũ Văn Liệt Tinh tự mình xuống bếp nấu canh, bữa cơm tối chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong ngày. Vũ Văn Liệt Tinh mặc vào một cái tạp dề giống như bao người làm nội trợ khác, tạp dề tuy rằng chỉ một màu không có hoa văn, nhưng mà nhìn kiểu gì cũng cảm giác thấy anh mặc vào rất chi là kì quái, thậm chí còn có một chút… buồn cười.

Vũ Văn Liệt Tinh làm thức ăn rất khá, cũng nấu được các món rất đa dạng, hơn nữa anh còn không cho phép Kí Thế Ưu vào bếp phụ giúp, cố ý muốn để một mình mình làm tất cả.

Những ngày đầu tiên, thức ăn làm ra chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, nhưng mà Vũ Văn Liệt Tinh sau khi theo chuyên gia dinh dưỡng học một buổi, bây giờ cũng làm được rất nhiều loại đồ ăn ngon lành đặc sắc.

Anh không làm bữa ăn đơn giản với hai món mà là một bàn thịnh soạn năm món mặn một canh nóng. Vừa nhìn thấy Kí Thế Ưu chút nữa bị hù xanh mặt, nhiều như vậy hai người làm sao có thể ăn hết, nhưng mà Vũ Văn Liệt Tinh mặc kệ, nói ăn như vậy mới có dinh dưỡng, bởi vì Kí Thế Ưu ôm lại rất là gầy.

Cái câu ôm vô thấy rất gầy đã biết tình trạng hiện tại buổi tối bọn họ ngủ cùng một chỗ. Vũ Văn Liệt Tinh cười bưng lên tô canh, mùa hè nóng nực, anh nấu một nồi canh khổ qua hầm, vừa dễ ăn lại ngon miệng, sau đó tiện thể kéo y ngồi sát bên cạnh ép ăn thêm một chén cơm, nhưng mà chỉ có cơm cùng thức ăn tự nhìn lên trần nhà.

– Ăn không nổi đâu, em cũng không phải là heo.

Kí Thế Ưu cất tiếng oán giận, Vũ Văn Liệt Tinh thiếu chút nữa bật cười

– Em không phải heo, nhưng nếu thật sự có con heo đáng yêu như vậy anh nhất định sẽ bắt một con đem về nhà nuôi.

Kí Thế Ưu trừng mắt lườm anh một cái, Vũ Văn Liệt Tinh, khí tức Vũ Văn Liệt Tinh trở nên gấp gáp, buông chén xuống, trong mắt tràn ngập lửa tình, trong nháy mắt làm cho Kí Thế Ưu một trận sợ run, bởi vì Vũ Văn Liệt Tinh chồm qua hôn y.

– Đang… đang ăn cơm… Y nhỏ giọng kháng nghị.

– Đừng ăn, anh đợi không được rồi. Vũ Văn Liệt Tinh bế bổng y, đi thẳng vào phòng.

– Đó là cơm anh làm mà!

– Anh không cần, cho nên em cũng không cần quan tâm.

Cái này đại biểu cho chuyện cơm nước có thể ngưng ở đây được rồi.

Vũ Văn Liệt Tinh chẳng muốn nói nữa, trực tiếp đặt y lên giường, bàn tay to đã xoa nắn bộ vị tư mật giữa hai chân. Kí Thế Ưu nắm được chăn bông ở phía sau, thắt lưng y đã tê dại, quần bị Vũ Văn Liệt Tinh kéo xuống tự bao giờ, áo cũng bị hắn cởi ra, cả người trần trụi cuộn tròn trong lòng Vũ Văn Liệt Tinh.

Kể từ cái ngày nào đó, tựa như muốn chứng minh lựa chọn của y làm chính xác, Vũ Văn Liệt Tinh đối với y cưng chiều không thể đo được, anh trên giường thì nhiệt tình như lửa, ở dưới giường thì lại càng cung phụng y giống như y chẳng khác gì vương tử, tựa như muốn bù đắp cho y tất cả những thiệt thòi trước kia. Mức độ Vũ Văn Liệt Tinh nâng niu y đã vượt quá khả năng tưởng tượng của y rồi.

– Thế Ưu, anh phải đi rồi.

Quấn quít giao triền, thời gian chậm rãi trôi qua, Vũ Văn Liệt Tinh thế nhưng không ngủ lại qua đêm, Kí Thế Ưu được anh ôm vào phòng tắm cọ rửa qua, cảm giác uể oải sau khi ân ái cơ hồ làm cho y không nhấc nổi hai mi mắt lên.

Đầu ngón tay ấm áp êm ái xẹt qua khuôn mặt y, Vũ Văn Liệt Tinh cúi đầu hôn trộm lên môi y, y có lần hỏi Vũ Văn Liệt Tinh vì sao cho dù rất trễ vẫn không chịu ngủ lại.

Vũ Văn Liệt Tinh trả lời đại khái làm cho y cũng hiểu được chút ít “Anh mới tiếp nhận công ti, kì thật có rất nhiều tình huống phải xử lí. Anh cần phải về nhà xem báo cáo của mấy bộ phận gởi lên.”

– Anh đi.

Tiếng cửa đóng lại trong đêm tối thanh tĩnh rất vang, cơn buồn ngủ theo đó cũng bị cuốn đi. Kí Thế Ưu sờ sờ hơi ấm còn lưu lại trên giường, đây là nơi Vũ Văn Liệt Tinh mới nằm qua, không còn cảm giác nóng ấm của nhiệt độ cơ thể chỉ còn lại một chút hương vị đọng lại, trên người anh vốn mang theo một mùi thơm rất nam tính cứ thế ôn nhu mà bình thản rót vào trong mũi y.

Gắn bó với nhau đã hai tháng, thân thể quấn quít, tâm linh hòa quyện, còn có Vũ Văn Liệt Tinh lúc nào cũng cười ôn nhu thủ thỉ bên tai, tất cả những điều đó đập tan tầng phòng ngự cuối cùng trong trái tim y. Một mình trong đêm khuya, mùi hoa lãng đãng bay đến, Vũ Văn Liệt Tinh không chỉ có chăm sóc cho y mỗi bữa cơm mà còn biết Kí Thế Ưu dạo này đối với việc trồng hoa rất có hứng thú, anh ngày nào cũng đem về một bó hoa tươi, cắm ở đầu giường hai người.

Ngoài ban công thì có đủ loại hoa Kí Thế Ưu yêu thích, Vũ Văn Liệt Tinh cướp luôn quyền tưới nước, chắc đã có mấy khóm hoa nở rồi. Đi chân trần trên nền nhà lạnh lẽo, mở cánh cửa sổ thông ra ban công đã thấy những bông hoa trong chậu đã nở rộ mang theo một làn hương nồng nàn khiến người ta vui vẻ truyền tới.

Kí Thế Ưu cắt xuống vài cành, để xuống bàn làm việc của Vũ Văn Liệt Tinh trước khi anh tới văn phòng, mặc dù không cùng làm chung một tầng lầu với nhau, cũng không cùng một bộ phận nhưng y tin tưởng tâm ý của y Vũ Văn Liệt Tinh nhất định sẽ cảm nhận rất sâu sắc.

Đối với lần đánh cuộc không kém phần ngọt ngào, ngây thơ và thuần khiết này, y hi vọng đoạn tình cảm giữa hai người có thể kéo dài thật lâu và thật xa, hi vọng Vũ Văn Liệt Tinh đừng vì công việc mà bạc đãi thân thể chính mình, càng hi vọng Vũ Văn Liệt Tinh không cần dùng phương pháp cung phụng vương tử đem ra áp dụng với y, bởi vì tình yêu thì phải cần cả hai người hòa hợp và tôn trọng lẫn nhau, chứ không phải chỉ duy nhất một người nâng niu một người.

Y thông báo với Hồ ca rằng y không nghỉ việc nữa, Hồ ca đang rất lo lắng cho y cũng cao hứng vô cùng, y lại như trước đảm nhận vị trí của mình.

Trong công việc nếu lấy chức vị và cấp bậc giữa y và Vũ Văn Liệt Tinh thì sẽ chẳng thể gặp mặt được nhau, như thế cũng tốt, Kí Thế Ưu không có cách nào là chính mình khi gặp Vũ Văn Liệt Tinh, sẽ chẳng dễ dàng giả bộ trước mặt Hồ ca.

Bởi vì không chắc chắn, sợ biểu lộ tình cảm của chính mình liền cảm thấy không gặp được cũng là chuyện tốt, ít nhất y không cần phải nói dối hay dấu diếm lừa gạt những người y tôn kính, hay những người quan tâm y, nhưng thật ra Hồ ca vẫn rất chú ý.

– Thế Ưu, dạo này tinh thần rất tốt, có phải gặp được chuyện gì siêu cấp tốt đẹp phải không? Ví dụ như là bổ thận tráng dương…


Hồ ca cố ý dùng ngữ điệu nghiêm túc làm cho Kí Thế Ưu cười, y cười rộ lên phi thường ôn nhu và đặc biệt, loại cảm giác này càng ngày càng mạnh. Trước kia Hồ ca vẫn luôn cảm giác được Kí Thế Ưu có loại khí chất có thể trấn an người khác rất đặc biệt, bây giờ lại giống như trên người lúc nào cũng tỏa ra một thứ ánh sáng nhu hòa đem người khác cuốn vào, ai đắm chìm trong đó cũng cảm giác được tinh thần vui vẻ sảng khoái, cả người thoải mái.

Nhất là khi y cười, từng có rất nhiều khách hàng thường gọi điện thoại đến trách móc, tất cả trách móc đó đều xoay quanh tại sao Kí Thế Ưu không thường xuyên đến văn phòng, cửa hàng của họ, khiến cho Hồ ca cười nói những khách hàng không được gặp Kí Thế Ưu thì đúng là thiệt thòi rất lớn.

Bất quá cũng phải nói, hắn thật ra cũng có thể giải thích được tâm ý của những khách hàng đó, cảm giác Kí Thế Ưu so với thuốc ngủ… Còn muốn làm cho tâm thần người ta bình yên hơn.

Ngụy Phách Uyển cũng mang vẻ mặt ai oán gật đầu

– Đúng vậy, Hồ ca, tôi đi đến chỗ khách hàng nào, khách hàng đó cũng toàn dùng lời không khách khí hỏi tôi, hỏi Kí Thế Ưu như thế nào lại không tới? Anh ấy không đến thì cũng chẳng cần phiền tới cô…

Cô nói rất ai oán, khiến cho mọi người cười haha, Kí Thế Ưu cũng cười theo, nhưng mà khách hàng của y càng lúc càng nhiều là chuyện thật, có rất nhiều khách hàng giới thiệu thêm khách cho y.

Ngay cả Ngụy Phách Uyển cũng ghẹo y:

– Thế Ưu, nếu anh mà đi bán hàng đa cấp hay bảo hiểm hay làm trai bao, đảm bảo anh đếm tiền mệt nghỉ luôn.

Kí Thế Ưu biết tất cả chỉ là nói đùa cho vui, hôm nay có một khách hàng mới, mong là có thể trao đổi kĩ hơn để họ có thể hiểu thêm về sản phẩm, người đó là do một khách quen giới thiệu, hôm nay Kí Thế Ưu nhân tiện theo đó đến chào hỏi.

Vị khách hàng này hình như đã ở nước ngoài một thời gian rất lâu thành ra tiếng Trung nói không được tốt lắm, nhưng thật ra âm thanh của ông ta rất êm tai cùng phát âm cũng rất chuẩn mực.

Ông ta nói ông ta đã trên năm mươi rồi nhưng mà thoạt nhìn thì chỉ giống khoảng 38, 39 tuổi, rất có khí chất, hiểu biết rất rộng, thoạt nhìn giống như người trí thức lại rất chịu khó tìm tòi. Ông ta giới thiệu mình họ Tiêu, tên là Tiêu Trung Hòa.

– Đây là tổng giám đốc công ty các cậu?

Ông ta chỉ vào một quyển tạp chí kinh doanh, tạp chí đúng là có một bài phỏng vấn với Vũ Văn Liệt Tinh, ngực Kí Thế Ưu có chút nóng lên, tấm ảnh chụp được thần thái của con người phi thường đẹp trai anh tuấn Vũ Văn Liệt Tinh kia, điều này làm cho y nhớ tới đêm qua anh nằm bên người y trò chuyện.

– Uh, đúng là tổng giám đốc Vũ Văn của công ty chúng tôi.

– Anh ta nhìn qua vẫn còn rất trẻ tuổi, thật sự có thể quản lí được công ti các cậu sao?

Gặp khách hàng nói chuyện hình như mang theo chút ý tứ lo lắng, Kí Thế Ưu lập tức đưa ra những tài liệu đã chuẩn bị trước.

– Xin yên tâm, từ khi tổng giám đốc mới của chúng tôi tiếp nhận công ty, thành tích kinh doanh liền không ngừng tăng lên, hơn nữa quan hệ với những khách hàng cũ cũng rất tốt, có rất nhiều khách hàng mới vốn là do khách hàng cũ giới thiệu, chúng tôi tuyệt đối không làm những chuyện bán sản phẩm cho khách hàng rồi đột ngột đóng cửa hay để xảy ra các vấn đề phát sinh trong quá trình hậu mãi.

Kí Thế Ưu vừa nói đến những ưu điểm của sản phẩm, nhưng mà đối phương hình như ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng vẫn đưa ra những câu hỏi trọng yếu.

Sau khi nói nửa giờ, có người tới đón vị khách hàng này. Người đó bước đi có điểm nặng nề, nhìn ra được vốn là chân có tật, nhưng thân hình ông ta cao lớn, tóc bạc một nửa, ánh mắt như chim ưng, Kí Thế Ưu bị ánh mắt ấy quan sát tự nhiên có cảm giác bất an.

Tiêu Trung Hòa đứng lên cũng chỉ cao đến vai người này, ông ta đẩy người bên cạnh một cái nói:

– Anh đang định hù ai vậy?

Người đàn ông kia khóe miệng cong lên hơi mất tự nhiên, tay hai người chạm vào nhau rất nhẹ, từ sau khi người đàn ông này xuất hiện, hơi thở trên người Tiêu Trung Hòa càng trở nên nhu hòa, bầu không khí gần hai người cũng trở nên ngọt ngào hơn, Kí Thế Ưu tự nhiên cảm thấy hai người đàn ông này là người yêu của nhau, bởi vì Tiêu Trung Hòa chỉ nói một câu nhẹ nhàng mà có thể làm cho người đàn ông này lập tức đổi thái độ hướng y bắt chuyện.

– Chúng ta lần sau sẽ bàn lại, Bob muốn đi mua một ít y phục Trung Quốc, tôi sẽ hẹn lại thời gian.

Lí Thế Ưu cho tới bây giờ chưa từng gặp người đồng tính lớn tuổi như vậy, mà lại còn là một đôi nữa, y nhìn theo bóng lưng bọn họ, trong khoảnh khắc tưởng như đang nhìn thấy bộ dạng chính mình khi về già cùng một chỗ với Vũ Văn Liệt Tinh.

Bởi vì rất hâm mộ cho nên cảm tình cũng tăng theo, ấn tượng của y đối với Tiêu Trung Hòa rất sâu. Ngày hôm sau, Tiêu Trung Hòa gọi điện thoại cho y, ông ta hỏi khi nào có thể gặp, y nhân tiện buổi chiều cũng không có làm gì bèn ấn định thời gian luôn.

Quá trưa, Tiêu Trung Hòa mặc bộ y phục mang phong vị cổ điển, làm cho ông ta mới nhìn qua rất có khí chất, ông ta nói vì ngày hôm qua phải về sớm rất áy náy, sau đó bắt đầu nói chuyện phiếm, nói đến xế chiều cũng chẳng có bất kì chuyện gì liên quan đến sản phẩm, chỉ hỏi tình hình trong công ti y.

Mặc dù hình như không thể kí hợp đồng, nhưng Kí Thế Ưu cùng nói chuyện phiếm với ông ra cũng rất hào hứng, ông ta nói ông ta chỉ làm việc ở Đài Loan 5 năm, sau đó lại có việc rời đi, cùng với một người bạn ra nước ngoài.

– Chính là người bạn ngày hôm qua à?

Kí Thế Ưu sau khi hỏi xong cũng cảm thấy hơi hối hận, đây dù sao cũng là chuyện riêng của người ta, y không nên hỏi nhiều như vậy.

Tiêu Trung Hòa ngược lại cười rộ lên:


– Cậu nhìn ra rồi à, uh, đúng là cùng người đó ra nước ngoài…

Ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, mặc dù không có tiếng thở dài nhưng mà Kí Thế Ưu cảm giác tâm lí ông ta mang theo tiếng thở dài trầm lắng, hình như chuyện cũ có rất nhiều tiếc nuối, làm cho ông ta không có cơ hội sửa chữa, cũng không kịp đền bù.

– Có rất nhiều chuyện xảy ra, tôi… thật sự không phải là một người đàn ông tốt, không có dũng khí vứt bỏ những thứ đang có, cũng không có dũng khí theo đuổi tình yêu, thành ra mới làm cho mọi chuyện hư hết, cuối cùng lại làm cho người bên cạnh bị thương.

Nghe như có chuyện phức tạp trong đó, Kí Thế Ưu không có lên tiếng, Tiêu Trung Hòa ngược lại khàn khàn cười rộ lên:

– Người xưa nói nghe ông già nói chuyện rất nhàm chán, cậu nghe một chút là được rồi. Tổng giám đốc Vũ Văn của các cậu nhìn cũng đẹp trai như trong hình à? Nhất định sẽ có rất nhiều cô gái hâm mộ rồi.

Có lẽ là cảm giác thân thiện tỏa ra từ Tiêu Trung Hòa, có lẽ là chính y cùng Vũ Văn Liệt Tinh cũng đã giải tỏa hết những nghi ngờ, y nói ra mình cùng Vũ Văn Liệt Tinh từng là bạn thời đại học.

Tiêu Trung Hòa tỏ vẹ ngạc nhiên, Kí Thế Ưu nói càng nhiều những điểm tốt của Vũ Văn Liệt Tinh, Tiêu Trung Hòa nghe đến mê mẩn, tựa như việc này đối với ông ta cũng rất thú vị. Đến tận tối, Tiêu Trung Hòa nói muốn mời y ở lại ăn cơn, bởi vì y làm cho ông ta nghe ra những điều thật thú vị, Kí Thế Ưu lúc này mặt mũi đỏ bừng lên.

Chính mình không biết bị làm sao lại đi nói loạn cả lên, đến cả Vũ Văn Liệt Tinh có sức hấp dẫn với Ngụy Phách Uyển thế nào cũng nói ra, nói tới mức hoa bay tán loạn, chính mình quả thực đúng là thổi phồng Vũ Văn Liệt Tinh tới tận trời mà.

– Không được, tôi phải về rồi

– Không có gì đâu, tôi vẫn còn muốn nghe cậu kể mà, thành thật mà nói…

Tiêu Trung Hòa mặt đỏ ửng, cũng là do trên người Kí Thế Ưu có loại khí chất khiến cho người ta cảm giác yên tâm, cho nên ông ta mới nói ra:

– Tôi vốn là người một nhà với tổng giám đốc Vũ Văn của các cậu, khi còn bé đứa trẻ đó bám tôi rất chặt, nhưng từ khi tôi đến nước Mĩ, bởi vì lúc ấy bỏ theo một người đàn ông khác chẳng phải là chuyện vẻ vang gì, cũng liền cắt đứt liên lạc với tất cả những người trong nhà. Thật vất vả mới có thể quay về Đài Loan, nhưng mà chuyện xưa thì vẫn còn rất sợ, thành ra mời cậu tới để giới thiệu sản phẩm chứ mục đích chính là muốn được nghe những chuyện của Liệt Tinh.

Những lời này nói ra tuy rất ấp úng, nhưng lại rất giống như là nói thật, Kí Thế Ưu kinh ngạc nói không nên lời, nhưng mà y đúng là chưa bao giờ nghe Vũ Văn Liệt Tinh nói về những chuyện dính dáng tới bậc cha chú trong nhà, chỉ mơ hồ nghe nói mẹ anh vốn là một người rất khắc nghiệt, nhưng mà chưa bao giờ nghe qua những chuyện về cha anh.

– Cùng chúng tôi ăn cơm đi.

Tiêu Trung Hòa đỏ mặt làm cho Kí Thế Ưu không đành lòng cự tuyệt, vừa nghe Kí Thế Ưu đồng ý, Tiêu Trung Hòa hết sức phấn khởi, liền gọi điện thoại cho người tình của ông ta đến dùng cơm chung, sợ cơm ở đây Kí Thế Ưu không vừa miệng lại đặc biệt lựa một nhà hàng xa hoa khiến cho Kí Thế Ưu càng chẳng thể khước từ.

Trong bữa ăn tất cả những câu hỏi ông ta đều xoay quanh chuyện Vũ Văn Liệt Tinh, Bob ở một bên ăn cơm, cũng không đáp lời, nhưng mà mỗi lần nghe đến những chổ cảm động, Tiêu Trung Hòa nước mắt đều rơi xuống vỗ Bob một chút

– Anh nghe thấy chưa, đứa trẻ đó bây giờ rất khá.

Vẻ mặt Bob thản nhiên, trả lời cũng rất tỉnh táo:

– Nó tất nhiên sẽ không có việc gì rồi, A Trân nhất định chăm sóc nó rất tốt.

– Anh nói cái gì vậy, giống như là anh không cần vậy đó.

Tiêu Trung Hòa nghiêm mặt.

Bob ngược lại bình tĩnh đến lạnh băng:

– Em bớt quan tâm một chút, làm cho A Trân kích động lên, em cũng chẳng biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Người kia thốt ra những lời này, Tiêu Trung Hòa ngược lại trầm mặc, ông ta cúi đầu không nói, Bob nắm lấy tay ông dưới bàn, khi hai người đó ngọt ngào với nhau lan cả vào không khí đốt cho mặt mũi Kí Thế Ưu đỏ bừng lên.

Y yên lặng thưởng thức đồ ăn, Kí Thế Ưu nhìn trộm Bob một chút. Vẻ mặt ông ta rất lãnh khốc, hình như đối với những lời y nói cũng không muốn nghe, cũng giống như ăn mà chẳng thiết tha gì đến mùi vị, dùng được một chút liền ngưng. Nhưng mà Tiêu Trung Hòa thì hỏi rất nhiều, hình như chỉ cần là chuyện có liên quan đến Vũ Văn Liệt Tinh thì ông ta đều muốn biết.

Cơm nước xong cũng đã trễ, Kí Thế Ưu trở về nhà, y trước đó có gọi điện thoại nói Vũ Văn Liệt Tinh sẽ cùng ăn cơm với khách. Cứ tưởng rằng anh sẽ không đến, nghĩ không ra khi trở về vừa mở đènlên đã thấy Vũ Văn Liệt Tinh đang ngồi trên ghế Salon, Kí Thế Ưu cởi giày bình tĩnh đến bên người hỏi:

– Tại sao không bật đèn, có chuyện gì à?

– Không có việc gì!


Sắc mặt Vũ Văn Liệt Tinh không có gì giống như là chẳng có chuyện, sắc mặt anh xanh mét, ngồi một mình trong bóng tối, cho dù người nào nhìn thấy thì đều biết trong lòng anh có việc.

– Rốt cuộc làm sao vậy,

Lời Kí Thế Ưu nói ra càng mềm mại hơn.

Vũ Văn Liệt Tinh vẫn trả lời như cũ:

– Không có việc gì đâu.

Nghĩ không muốn ép anh, bởi vì Vũ Văn Liệt Tinh đã không muốn nói, y cũng chẳng có cách nào buộc anh nói ra, Kí Thế Ưu nghĩ muốn xua đi không khí buồn bực này, liền vui vẻ nói:

– Hôm nay em gặp một người nhà của anh…

Y còn chưa nói xong, Vũ Văn Liệt Tinh cả người nhảy dựng khỏi ghế salon, âm thanh anh kinh hoàng đến cực điểm:

– Người nhà? Mẹ anh sao?

Thần thái anh kích động làm cho Kí Thế Ưu bị hù dọa không ít, y lắc đầu nói:

– Không phải, là người chú bác gì đó của annh, tên là Tiêu Trung Hòa.

Vũ Văn Liệt Tinh thân hình như bị điện giật, sắc mặc lập tức trở nên trắng bệch, thanh âm rõ ràng càng lúc càng kì quặc

– Anh không có người chú nào cả.

– Nhưng mà ông ta nói…

– Anh nói anh không có, em không nghe thấy sao?

Khấu khí khi anh nổi giận rất sắc bén, Kí Thế Ưu đã rất lâu chưa từng nghe qua anh dùng ngữ khí lãnh khốc như vầy nói chuyện với mình, tâm lí y bi thương. Nhưng mà y so với trước kia càng có dũng khí để nói ra suy nghĩ của chính mình.

– Anh có cần dùng cách này để nói chuyện không, Tiêu Trung Hòa ông ta hình như rất quan tâm đến anh, nếu như không có quan hệ với anh, như thế nào lại muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến anh.

Vũ Văn Liệt Tinh trở nên ngang ngược:

– Quan tâm anh? Anh có nghe lầm không? Một người xa lạ dựa vào cái gì mà đòi quan tâm anh, ông ta có nói cho em biết ông ta rời khỏi Đài Loan như thế nào không? Ông ta câu dẫn chồng của người khác, sau đó bỏ trốn theo người đàn ông đó, bỏ lại một đống rối rắm, còn có một đống chuyện không ai ngờ tới đến bước đường cùng mới phải bỏ đi.

Anh tuy không nói anh không biết Tiêu Trung Hòa, nhưng từ những nói giận dữ của anh có thể thấy anh biết Tiêu Trung Hòa là ai. Kí Thế Ưu hiểu tất cả rồi, tại sao trước kia không thể hiểu được Vũ Văn Liệt Tinh, cũng như không thể lí giải được tất cả những hành vi khó hiểu của anh.

Tại sao Vũ Văn Liệt Tinh chưa bao giờ nhắc đến cha anh, tại sao chính mình rất thích nhưng lại không bao giờ thừa nhận, cho dù bây giờ cho dù đã cùng chung chăn gối, Vũ Văn Liệt Tinh chưa từng đề cập đến cái gọi là tình yêu, chỉ nói anh sẽ thương y, nâng niu y mà thôi, lời thề của anh cho tới bây giờ cũng không bao gồm tình yêu trong đó.

– Cha anh vốn là người đồng tính sao, Liệt Tinh?

Vũ Văn Liệt Tinh hai mắt sáng quắc, thân thể cứng ngắc, không thèm trả lời.

Sự trầm mặc của anh chẳng khác nào câu trả lời cho y, Kí Thế Ưu khóc, y đối với Vũ Văn Liệt Tinh có biết bao nhiêu là yêu thương, cũng biết Vũ Văn Liệt Tinh bị y thu hút như thế nào, chính là bởi vì điều này cho nên Vũ Văn Liệt Tinh mới có thể một lần lại một lần đem y đẩy ra, bởi vì anh không thể cho phép bản thân đi chung con đường không có đường lui giống như cha mình.

Chính là bởi vì chịu sự hấp dẫn của y, Vũ Văn Liệt Tinh ra sức loại bỏ hết tất cả những người xung quanh y, ghen ghét với bất cứ người đàn ông nào có thể lọt vào tầm mắt của y, nhưng mà cũng vì chuyện của cha cho nên một lần lại một lần hung hăng đẩy y ra, để cho y hứng chịu những tổn thương cùng thống khổ.

– Chúng ta còn có thể bên nhau được bao lâu?

Kí Thế Ưu nhanh chóng hiểu được rồi. Khi đại học, cho dù trái tim tan nát anh vẫn dùng hết thủ đoạn hèn hạ để đuổi y đi, nhưng bởi vì vẫn lưu luyến y cho nên vẫn giám sát hết thảy. Tới khi y ra đời, Vũ Văn Liệt Tinh dần không khống chế nổi dục vọng muốn được cùng y một chỗ, nhưng anh khi nào sẽ lại đẩy y ra, có thể ngay cả anh cũng không biết.

Vũ Văn Liệt Tinh hít sâu một hơi, lời nói bình tĩnh trở lại.

– Em đang nói cái gì, anh nghe không hiểu.

Kí Thế Ưu vô lực ngồi trên sàn nhà, bởi y rốt cuộc đã hiểu được một việc. Bất luận y cùng Vũ Văn Liệt Tinh có bao nhiêu nồng nàn khăng khít, y và Vũ Văn Liệt Tinh cũng sẽ không thể dài lâu, chỉ cần Vũ Văn Liệt Tinh không chịu thừa nhận anh thương y, bọn họ vĩnh viễn không có kết cục.

– Anh yêu em không, Liệt Tinh?

– Đừng hỏi ngu ngốc như vậy!

Vũ Văn Liệt Tinh cất giọng nặng nề.

– Anh có bao giờ nghĩ chúng ta sẽ bên nhau đến già không?

Vũ Văn Liệt Tinh ngay cả trả lời cũng không muốn đáp lại:


– Cái này có liên quan gì sao?

– Tại sao anh không trả lời thẳng với em?

Y chỉ muốn một câu trả lời đơn giản là yêu thôi mà.

– Em phiền quá đi!

Vũ Văn Liệt Tinh lớn tiếng rít gào, thanh âm không ngừng quanh quẩn trong phòng, anh gào thét chẳng khác gì người điên, cũng giống như nước lũ dâng lên không ngừng, bao nhiêu giận dữ tích tụ cả đêm đều bạo phát.

– Chúng ta có thể bên nhau bao lâu không phải chuyện tôi có thể khống chế, em đã hỏi rồi tôi cũng nói cho em biết, chỉ tới hôm nay thôi, ngày mai hai người chúng ta không còn quan hệ gì nữa, không cho em mang hoa vào phòng làm việc của tôi, không được đến phòng làm việc gặp tôi, cái gì cũng không được, tôi với em ngày mai toàn bộ chấm dứt.

Kí Thế Ưu đôi môi trắng bệch run rẩy, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra đáp án dĩ nhiên lại là ngày hôm nay, Vũ Văn Liệt Tinh sau khi gầm rú, đột nhiên kéo phắt y dậy, hôn lên môi y, xô y xuống ghế salon, dùng tay xoa nắn lên người y đến phát đau. Y dùng sức đẩy anh, thân thể Vũ Văn Liệt Tinh giật mình rung động, tiếp tục lùa tay vào trong quần áo, hung hăng nhéo một cái thật mạnh lên đầu nhũ y.

Y đau đớn kêu lên, mạnh mẽ đẩy Vũ Văn Liệt Tinh ra, Vũ Văn Liệt Tinh té một ghế salon đối diện, những lọn tóc đen phủ kín hai mắt, nhìn giống như con thú bị dồn vào bước đường cùng.

– Em, đều là em. Tôi nếu không gặp em thì cả đời này tôi đã có thể bình bình thản thản mà sống qua!

Vũ Văn Liệt Tinh gào rú như cuồng phong bạo vũ kéo tới, mỗi một chữ một câu đều chứa đựng hận ý mãnh liệt, nhưng chẳng thể tự mình ngăn bản thân không được điên cuồng yêu thương, lưu luyến si mê Kí Thé Ưu.

– Tôi hận em, Kí Thế ưu, em làm tôi phải lạc đường, thậm chí còn mang theo cảm giác có thể cứ như vậy là tốt lắm rồi, đã quên đi vết xe đổ, quên đi hết thảy, thầm nghĩ muốn được có em bên cạnh, biết rõ ràng chính mình không thể làm như vậy nhưng tối nay vẫn đến chỗ của em, chỉ vì muốn nhìn thấy em…

Kí Thế Ưu rớt nước mắt, y vì Vũ Văn Liệt Tinh rơi nước mắt không biết bao nhiêu lần, đến tột cùng đã khóc bao nhiêu lần, ngay cả chính mình cũng không đếm được.

Y từng giận chính mình bị Vũ Văn Liệt Tinh lừa dối, thậm chí còn đánh mất cả niềm vui sống, ngay cả cười cũng không cười nổi, khóc cũng chẳng thấy nước mắt rơi ra, nhưng mà nước mắt y hôm nay chảy ra vì là Vũ Văn Liệt Tinh, y chưa bao giờ biết Vũ Văn Liệt Tinh có bao nhiêu là quan tâm đến y, mà y lại chính là sự thống khổ rất lớn của Vũ Văn Liệt Tinh.

– Liệt Tinh

Y gắt gao ôm lấy Vũ Văn Liệt Tinh, Vũ Văn Liệt Tinh hung ác đẩy y ra, giống như dã thú giương nanh múa vuốt

– Em là đồ ngu, chỉ vài lời ngon tiếng ngọt liền ngoan ngoãn nghe lời, ngay cả trên giường cũng chủ động mở hai chân ra, thật ra thời đại học tôi chỉ là lỡ chơi thành nghiện, cho nên mới tìm lại em, bây giờ trò chơi đã chấm dứt. Bây giờ em muốn đi đến Canada hay là Mĩ hay bất cứ nơi nào thì cứ việc đi, tôi chơi em đã chán rồi.

Anh càng mắng càng khó nghe, Kí Thế Ưu khóc càng lớn, bởi vì khuôn mặt Vũ Văn Liệt Tinh càng lúc càng vặn vẹo, nhưng như đang cố ép mình phải nói ra những lời càng khó nghe càng tốt, tốt nhất là có thể đen y đẩy ra thật ra, làm cho chính mình không còn cơ hội để lưu luyến.

– Đủ rồi, không cần kéo dài nữa, chúng ta cứ vậy mà chia tay đi.

Cũng nhìn không được vẻ mặt và cõi lòng tan nát của Vũ Văn Liệt Tinh, Kí Thế Ưu chủ động đưa ra lời chia tay. Vũ Văn Liệt Tinh rốt cuộc mở miệng, nhưng vẻ mặt anh chỉ toàn một mảnh mờ mịt, bóng lưng anh khi xoay người rời đi mang theo sự cô độc lẫn tuyệt vọng.

Kí Thế Ưu mở miệng ra muốn gọi anh lại. Nhưng mà lời muốn nói nghẹn lại trong cổ họng không cách nào thốt ra, ngược lại nước mắt cứ thế rơi xuống càng nhiều.

Vũ Văn Liệt Tinh hình như cảm giác thấy tâm tình của y, anh quay trở về ôm y dậy, bá đạo chiếm cứ y rồi lại rời đi.

Ngày hôm sau Lí Thế Ưu xem báo mới biết được Vũ Văn Liệt Tinh cùng với một người trong tập đoàn Thiên Kim đính hôn với nhau, hai người trai tài gái sắc hết sức xứng đôi, Kí Thế Ưu si ngốc nhìn hình ảnh trên tạp chí, Vũ Văn Liệt Tinh trong hình đang tươi cười, nhưng mà bộ dạng đang cười của anh hoàn toàn khác so với khi bọn họ ở chung, anh cười rất công thức, giống như lễ đính hôn này cũng chỉ là một công thức kết hợp mà thôi.

Đây mới chính là con đường mà Vũ Văn Liệt Tinh lí trí lựa chọn, vương tử một tập đoàn lớn kết hôn với thiên kim tiểu thư một tập đoàn khác, kết hợp lợi ích kinh doanh của cả hai bên, mở rộng bản đồ sự nghiệp.

Kí Thế Ưu tinh thần bị đả thương buồn bã. Vũ Văn Liệt Tinh vốn vẫn cho rằng chính mình sẽ bình thản trải qua nhân sinh thế sự, nhưng anh ở đại học sau khi biết y, hai người tự đáy lòng đều bị đối phương hấp dẫn. Vũ Văn Liệt Tinh không dám thừa nhận đoạn tình cảm này, y lại vì sự tổn thương mà Vũ Văn Liệt Tinh đem lại bỏ đi.

Hai người càng lúc càng xa, chỉ là ánh mắt Vũ Văn Liệt Tinh chưa bao giờ tách khỏi người y, mà y thì vẫn luôn yêu Vũ Văn Liệt Tinh, hai người nếu thật sự ở bên cạnh nhau thì sẽ có bao nhiêu là tốt đẹp. Song đối với cả hai người bọn họ mà nói, đó chính là giấc mộng mà cả hai khó có thể với tới.

Vũ Văn Liệt Tinh hi vọng có thể nếm trải cảm giác ngọt ngào, mà y cũng không thể kháng cự được lực hấp dẫn ấy, vì vậy hai người nhất thời hòa vào nhau, mộng đẹp lúc nào cũng ngắn ngủi, vẫn còn cả một cuộc sống khắc nghiệt mà bọn họ phải đối mặt.

– Thế Ưu, tinh thần của cậu lại rất kém.

Hồ ca vừa vào phòng làm việc đã nói với y như vậy. Y khóc đến hai mắt sưng lên, cho dù đã chườm đá lạnh vẫn không che dấu được mí mắt sưng to, y cầm lấy tập tài liệu lấy cớ muốn ra ngoài tiếp xúc khách hàng bởi chỉ cần ở lại văn phòng, mọi người lại bắt đầu đoán tại sao mắt y lại sưng như vậy.

Y chạy đến vài chỗ, nhưng mà hai mắt đều thất thần, về đến nhà Vũ Văn Liệt Tinh đã không còn nữa, chỉ có tiếng hít thở của y trong tĩnh lặng.

Vũ Văn Liệt Tinh chẳng hề lưu lại bất kì đồ vật gì ở đây, trong tủ quần áo chẳng có lấy một cái áo của anh, chén bát cũng dùng chung với Kí Thế Ưu, anh chẳng lưu lại bất kì dấu vết nào, giống như anh đã sớm biết chính mình không có khả năng kéo dài khoảng thời gian được chung sống cùng Kí Thế Ưu.

Thì ra anh lại hận y sâu đến như vậy, nhưng mà Kí Thế ưu lại không mảy may nào hận anh được.

Mấy ngày nay, Vũ Văn Liệt Tinh đúng là đã cho y cuộc sống giống như mơ, anh cưng chiều y, nâng niu y, đem y trở thành bảo bối trong tay, Vũ Văn Liệt Tinh từng nói sẽ cho những ngày này trong cuộc sống của y đều giống như đang sống trên thiên đường.

Anh cũng không có nói dối, anh làm tất cả khả năng để có thể biến cuộc sống của hai người đẹp hơn cả giấc mơ.

Chỉ bất quá tỉnh mộng rồi, bọn họ cũng nên trở về với thế giới thực, Vũ Văn Liệt Tinh như cũ vẫn là thân phận vương tử của một đại tập đoàn, mà y chỉ là một nhân viên bé nhỏ chẳng ai biết tới ở trong cái tập đoàn đó mà thôi.

Mở bung cửa sổ ngoài ban công, nghe từng đợt hương hoa đưa tới, y ngồi xổm xuống vùi đầu vào giữa hai chân để cho hương hoa vỗ về sự đau lòng của y trong lúc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận