Linh Chu

Cố Tuế Nam đến Phàn thành thăm bằng hữu, biết tin nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả bị đại đạo hái hoa Nhất Trận Phong bắt cóc thì liên lạc hai bằng hữu thân thiết cùng hành động trấn áp lão ma đầu.

Ba người hợp sức sử dụng Cực Đạo tháp thì uy lực siêu khủng bố, đủ hủy diệt một thành thị. Nhưng chỉ một giây Phong Phi Vân đã cướp đi Cực Đạo tháp, quá khủng khiếp.

- Nhất Trận Phong, ngươi bắt nữ nhi của Bạch Nguyệt sứ giả, dù có tu vi thông thiên triệt địa cũng không sống sót rời khỏi Địa Tử phủ nổi!

- Thế thì thử xem.

Phong Phi Vân lại đánh ra một thủ ấn, uy lực càng đáng sợ hơn. Mặc dù ba người Cố Tuế Nam đã trốn ra xa nhưng vẫn bị đánh trọng thương, liên tục hộc máu. Cuối cùng bọn họ chạy ra ngàn dặm, người đẫm máu, kiệt sức nằm dưới đất thở hồng hộc, không bò dyận ổi.

Phong Phi Vân không giết bọn họ, vì đợt công kích thứ hai, ba đã đến, sau đó là nhóm thứ bốn, thứ năm.

Dêm nay Phàn thành không yên tĩnh, tiếng chiến đấu không dứt, đánh thức nhiều người say giấc nồng.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Trên bầu trời giáng xuống tia chớp ầm ầm, đôi khi có linh khí bay lên cao đánh xuống diệt tuyệt, đè vô số kiến trúc cổ xưa sụp đổ.

Rất nhiều người công kích, trong Phàn thành thỉnh thoảng có khí thế diệt tuyệt dâng lên đánh vào khách điếm nhưng bị Phong Phi Vân dễ dàng chặn lại. Phong Phi Vân chỉ vào hư không, giết kẻ mới ra tay.

Lúc nhiều người nhất một mình Phong Phi Vân ngăn hơn bảy mươi vị tu sĩ công kích, vô số thuật pháp tấn công, nhiều như biển.

Có linh khí xẹt qua không trung, áp lực khổng lồ chấn sụp tường thành cổ.

Phong Phi Vân ngồi trên ghế ung dung ra tay, bao nhiêu kẻ địch bị giết, biết bao người trọng thương bỏ chạy.

Đến rạng sáng mọi người ngừng công kích, bên ngoài tử thương vô số, gió thổi mang theo mùi máu.

Các con đường cổ, kiến trúc cổ bên ngoài khách điếm đã sụp đổ, chỉ có khách điếm này là còn lành lặn. Phong Phi Vân bưng ly rượu lên, mắt nhìn mặt bàn. Trên bàn đặt bốn linh khí như bốn linh đăng, có linh khí dính vết máu.

Một linh khí nhị phẩm, ba linh khí nhất phẩm.

Phong Phi Vân cười nói:

- Rốt cuộc đẩy lùi hết.

Ba thị nữ xinh đẹp hóa đá sau lưng Phong Phi Vân. Mới rồi các nàng chính mắt thấy một mình Phong Phi Vân đánh lui mấy trăm tu sĩ cường đại. Lúc nhiều người nhất hắn một chọi hơn bảy mươi vị tu sĩ công kích. Có còn là người không?

Uống rượu thong dong đánh bại quần hùng.

Bạch Như Tuyết hiểu biết Phong Phi Vân vào lúc này nỗi lòng cũng khó giữ bình tĩnh. Phong Phi Vân cường đại hơn Bạch Như Tuyết tưởng tượng, siêu cự phách cũng không trấn áp hắn được. Trận chiến đêm nay đưa danh tiếng Nhất Trận Phong chấn kinh thiên hạ.

Phong Phi Vân cười nói:

- Liễu Duệ Hâm, từ nay về sau nàng là thiếp thân thị nữ của ta, nàng có theo không?

Liễu Duệ Hâm nhỏ tuổi nhất, bị Phong Phi Vân kêu tên thì lòng thít chặt:

- Thiếp thân . . .

- Khụ khụ, tức là đấm lưng, bóp chân, bưng trà rót rượu cho bản công tử. Nếu nàng thật sự muốn . . . Thiếp thân thì . . . Ha ha ha, bản công tử sẽ không từ chối.

Phong Phi Vân có chút hảo cảm với tiểu cô nương điêu ngoa này.

Liễu Duệ Hâm vội nói:

- Ta theo, ta theo được chưa?

Phong Phi Vân gật gù, ban cho Liễu Duệ Hâm một linh kiếm đẳng cấp linh khí nhất phẩm. Phong Phi Vân dựa vào ghế, ra hiệu Liễu Duệ Hâm đấm lưng bóp vai cho mình, bộ dạng hưởng thụ.

Phong Phi Vân nói:

- Mục Tích Nhu, sau này nàng làm thị nữ lái xe cho bản công tử, nàng theo không?

Giờ đây Mục Tích Nhu rất kính sợ Phong Phi Vân, nghe nói chỉ làm thị nữ lái xe thì đồng ý ngay.

Phong Phi Vân thưởng một linh khí cho Mục Tích Nhu.

Về Bạch Như Tuyết, nàng biết thân phận thật của Phong Phi Vân, biết hắn thu các thị nữ chỉ để chuẩn bị cho thịnh hội tà đạo. Có lẽ sau khi kết thúc thịnh hội tà đạo những thị nữ sẽ bị giải tán, ai về nhà nấy. Cũng có thể bị Phong Phi Vân mang theo luôn. Liễu Duệ Hâm, Mục Tích Nhu toàn là mỹ nhân tuyệt sắc, Phong Phi Vân chịu thả các nàng đi sao? Bạch Như Tuyết không dám chắc.

Bởi vì lý do đặc biệt này nên Phong Phi Vân sắp xếp Bạch Như Tuyết làm tổng quản thị nữ.

Phong Phi Vân lẩm bẩm:

- Nếu tìm một thị nữ thị tẩm thì các nàng góp ý xem trong Địa Tử phủ có ai thích hợp nhất? Tốt nhất là có một thị nữ giỏi âm luật, một thị nữ giỏi chơi cờ, một thị nữ múa đẹp . . .

Ba thiên chi kiêu nữ đứng sau lưng trừng Phong Phi Vân, thầm nghĩ:

- Cái tên đại đạo hái hoa này đúng là cực phẩm.

Đêm nay gây ra nhiều chấn động, sau này nguyên Địa Tử phủ dấy lên động đất, cường giả các tiên giáo đều lên đường.

Phong Phi Vân thì mang theo ba thị nữ đi di tích tháp cổ.

Di tích tháp cổ cách Phàn thành gần ba ngàn dặm, một vùng đất hoang vắng, gần e một con sông vàng, xa có ba hòn núi lớn đứng thẳng. Đồn rằng di tích Vong Tâm cổ tháp ở dưới mặt đất này, vì qua ngàn vạn năm dù đống đổ nát cũng bị vùi lấp sạch, ngẫu nhiên thấy mảnh nhỏ điện phật cột vàng trong lớp đất cát.

Đến mảnh đất này cho người cảm giác tang thương, rồi lại tĩnh lặng kỳ lạ. Loáng toáng nghe cổ phật niệm kinh trong không khí, có lão tăng giộng chuông phật.

Rất nhiều phật môn tu sĩ đến tế bái xếp thành hàng dài, Phong Phi Vân còn thấy mấy lão ni trong Ngự Thú Trai.

Trong dòng người Phong Phi Vân thấy vài bóng dáng quen thuộc. Người dẫn đầu là Vương An Ngọc ngày hôm qua uống rượu trong khách điếm, cũng là thành chủ Phàn thành. Bốn lão nhân bí ẩn cũng có mặt, bọn họ đi vội vàng vào di tích tháp cổ. Rất nhanh đám lão nhân biến mất, bị vầng sáng mông lung nuốt mất.

Phong Phi Vân chú ý mấy người này, khẽ kêu.

Liễu Duệ Hâm lên tiếng:

- Đó là trận văn tàn khuyết để lại từ thượng cổ, kết nối với trung tâm di tích. Mảnh đất này có nhiều di tích tháp cổ được giữ lại, thứ ngươi thấy chỉ là biểu tượng. Chỉ có người tu vi cường đại mới xuyên qua trận văn tàn khuyết cổ xưa vào trung tâm di tích, không chừng trong ấy ẩn giấu một số kỳ bảo phật môn.

Liễu Duệ Hâm đến Phàn thành cũng vì ý định đào kho báu, muốn đến trung tâm di tích tháp cổ gặp phật duyên. Ai ngờ phật duyên đâu không thấy lại vời đến tên trộm hái hoa.

Vong Tâm cổ tháp là một trong ba cổ tháp đỉnh cao nhất một vạn năm trước.

Thời đại phật thu có lịch sử hơn hai vạn năm, Vong Tâm cổ tháp cũng kéo dài hơn hai vạn năm. Thần Tấn vương triều mới xây dựng sáu ngàng năm là cùng. Về nội tình, thực lực vào lúc hoàng tộc như mặt trời ban trưa cũng không bằng Vong Tâm cổ tháp.

Thực lực của Vong Tâm cổ tháp ngày xưa không yếu hơn Thần Linh cung bây giờ, thậm chí càng mạnh.

Một tòa thánh địa phật tu khổng lồ như vậy dù bị hủy diệt thì trong phế tích còn rất nhiều tàn trận, cấm chế cường đại. Dù vạn năm đã qua chưa chắc cuốn trôi chúng nó theo dòng thời gian.

Nghe đồn xuyên qua vài tàn trận di tích tháp cổ sẽ đến trung tâm di tích. Đó là khu vực rộng lớn, chứa nhiều nguy hiểm viễn cổ để lại. Mỗi thời đại có vô số người đến di tích tháp cổ tìm kho báu, nhưng không ai tìm hiểu rõ di tích này. Vài nơi bí ẩn dù là chân nhân cũng không dám vào sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận