Linh Chu

Dực Thiên Hầu lắc đầu:

- Không, không đúng, công chúa hoàng tộc đã vào thánh địa. Theo pháp quy của hoàng tộc, công chúa và phi tử đã vào thánh địa thì không được ra ngoài nữa.

Long Xuyên Phượng cười nói:

- Thánh địa là bí mật lớn nhất của hoàng tộc, chỉ có các đời Tấn đế, Thần Vương tùy ý ra vào.

Dực Thiên Hầu trợn tròn mắt, há hốc mồn:

- Hiểu . . . Hiểu rồi.

Đấu Chiến Thiên Hầu không hiểu gì, nhíu mày hỏi:

- Rốt cuộc là sao?

Dực Thiên Hầu nói:

- Chỉ có một cách giải quyết nguy hiểm lúc đó là khiến tiểu Thần Vương thành hôn với Tấn đế, như vậy chẳng những ổn định triều đình mà Thần Vương cũng sẽ không bị bãi miễn. Đây là mục đích thật sự của Tấn đế.

Long Xuyên Phượng cười nói:

- Làm đế hoàng có nhiều lời không thể trực tiếp nói ra miệng, phải từ miệng một số thần tử hiểu rõ thánh ý nói. Vì vậy các người mắng Tấn đế vong ân phụ nghĩa Phi Vân là sai. Không chừng Tấn đế rất muốn gả cho Phi Vân, nhưng nàng là đế hoàng, không thể nói ra lời này.

Dực Thiên Hầu nói:

- Đây chính là đế vương tâm thuật.

Đấu Chiến Thiên Hầu nhìn bóng lưng mảnh khảnh đứng trên tường thành nhìn ra xa, cười to bảo:

- Hèn gì quyển đế chỉ này mãi nửa năm chưa ban bố, ra là Tấn đế xấu hổ sợ bị người nhìn thấu mục đích, ha ha ha ha ha ha! Nói vậy thì bản thiên hầu bớt thành kiến với nàng.

Bắt thóp Tấn đế làm Đấu Chiến Thiên Hầu rất sung sướng. Cuối cùng giải gút mắc trong lòng hai vị thiên hầu, quân tâm tạm thời ngưng tụ.

Nhưng nếp nhăn trên mặt Long Xuyên Phượng không giãn ra, vì lão biết Phong Phi Vân có mâu thuẫn lớn nhất với hoàng tộc nằm ở chỗ Nữ Đế. Không gỡ được cái gút này thì Long Xuyên Phượng làm sư phụ khó xử hai đầu.

Bên ngoài Thần đô thành, Phong Phi Vân cầm hai trấn thế sát binh, giết đám tu sĩ Thái Dương tiên giáo thây ngã khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ mảnh đất. Nhiều tu sĩ bị giết, khu vực trống trơn.

Tu sĩ các phương khác hết hồn hết vía trốn xa.

Giáo chủ Thái Dương tiên giáo lao ra hư không:

- Thằng nhãi Phong Phi Vân này, ngươi khinh người quá đáng!

Giáo chủ Thái Dương tiên giáo lấy chu thiên trận văn ra, ba mươi sáu biển lửa bay trên bầu trời cùng bắn ra cột lửa. Đây là trận pháp vị tiên hiền Thái Dương tiên giáo đẳng cấp chân nhân để lại, Thần Hỏa đại trận, một trong các nội tình trấn giáo, có thể đánh tàn chân nhân.

- Lão phu trợ ngươi giúp một tay!

Mao Ô Quy hét to một tiếng:

- Vạn pháp quy nhất, chân thân hợp thể!

Phong Phi Vân cảm thấy người nặng trịch, lưng cõng mai rùa. Mai như sắt thần, cổ kính dày nặng, loang lổ.

Da Phong Phi Vân biến thành màu ngọc trắng lóe ánh sáng ngọc.

Phong Phi Vân và con rùa hợp nhất.

Lúc Phong Phi Vân sơ kỳ thần cơ từng hợp thể với Mao Ô Quy, khi đó nó tự xưng là phòng ngự số một dưới cự phách, nguyên nhân chủ yếu vì tu vi của Phong Phi Vân khi ấy quá thấp.

Giờ tu vi của Phong Phi Vân là hậu kỳ Thiên Mệnh đệ cửu trọng, cao hơn lúc sơ kỳ thần cơ gấp mấy ngàn lần.

Giọng Mao Ô Quy vang lên trong người Phong Phi Vân:

- Ha ha ha ha ha ha! Phòng ngự số một Thần Tấn vương triều, vạn cổ bất bại, ai chiến một trận?

Mao Ô Quy cười càn rỡ.

Phong Phi Vân gõ trang phục trên người mình, khó nặn nụ cười nổi.

Tía nó, hố cha, gì đây? Thần quy chiến sĩ sao?

Phong Phi Vân cảm thấy Mao Ô Quy cố ý trả thù hắn.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt. Giáo chủ Thái Dương tiên giáo công kích đánh vào người Phong Phi Vân, đánh bay hắn đập mạnh xuống đất cách mấy chục dặm thủng một cái hố to.

Giáo chủ Thái Dương tiên giáo đứng giữa ba mươi sáu đoàn biển lửa, cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Phong Phi Vân, ngươi còn quá trẻ, ngươi nghĩ một cổ giáo dễ chọc sao?

Phong Phi Vân bay ra khỏi hố to, người lấp lánh ánh sáng trắng, không có chút vết thương. Phong Phi Vân thầm lấy làm lạ, tuy quần áo hơi xấu nhưng sức phòng ngự thật đáng sợ.

- Mới rồi ta bận suy nghĩ, giờ mới đánh thật.

Phong Phi Vân bay lên, tay trái cầm huyết nhân thần quán, tay phải cầm Hỏa Luân Dương xông hướng giáo chủ Thái Dương tiên giáo.

Giáo chủ Thái Dương tiên giáo giật mình kêu lên:

- Không thể nào!

Công kích có thể đánh chân nhân bị thương nặng vậy mà Phong Phi Vân không bị trầy da chút nào, ngược lại càng hung dữ hơn.

Giáo chủ Thái Dương tiên giáo lại công kích, dốc sức vận chuyển Thần Hỏa đại trận. Ba mươi sáu biển lửa tụ thành cột lửa bắn ra, lực công kích càng thêm khủng bố.

Cơ thể Phong Phi Vân như kim thân bất bại, tốc độ mau đến nỗi không có cái bóng. Đại trận có thể đánh chân nhân bị thương vậy mà không tổn thương được Phong Phi Vân.

- Ha ha ha ha ha ha! Tà linh, cho ngươi đồ ăn này!

Phong Phi Vân lấy quan tài hoàng thạch ra, mở nắp quan tài, hút giáo chủ Thái Dương tiên giáo vào trong.

Trong quan tài hoàng thạch phát ra tiếng gào rú thảm thiết, quan tài rung lắc rồi yên tĩnh lại.

Một vị giáo chủ đã chết.

Tạo nghệ trận pháp của Phong Phi Vân rất cao, hắn nhanh chóng khống chế Thần Hỏa đại trận. Phong Phi Vân đứng giữa trận pháp, ba mươi sáu biển lửa vòng quanh người, chân đạp quan tài hoàng thạch, tay phải cầm Hỏa Luân Dương, tay trái cầm huyết nhân thần quán.

Phong Phi Vân Khí thế khiếp người hỏi:

- Ai dám giết Thái Vi? Lên đây đấu!

Phong Phi Vân nhìn Thái Vi nữ thần, nàng rất là thanh cao, đứng trên tường vân không lĩnh tình.

Phong Phi Vân không thất vọng, thầm nghĩ hiện tại nàng không lĩnh tình cũng chẳng sao, hắn ở trong mắt nàng là người xa lạ. Người lạ xum xoe, chắc chắn có mưu đồ.

Nhưng Phong Phi Vân tin tưởng sáu giọt máu của Nam Cung Hồng Nhan thức tỉnh ký ức, hồn ấn bên trong giọt máu đủ để Thái Vi nữ thần nhớ lại, Nam Cung Hồng Nhan sẽ quay về.

Nhưng Phong Phi Vân cảm thấy Thái Vi nữ thần này là lạ, ánh mắt nhìn hắn không giống như ngó người xa lạ.

Phong Phi Vân có thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn điều tra, Thái Vi nữ thần không phải do ai biến ra, đây là bộ mặt thật của nàng. Nếu vậy thì không cần nghi ngờ gì nữa, dù sao hiếm có thủ đoạn nào lừa được Phượng Hoàng Thiên Nhãn.

Nam Cung Hồng Nhan trả giá rất nhiều cho Phong Phi Vân, hắn cảm thấy làm cái gì cho nàng cũng đáng giá.

Phong Phi Vân là người si tình, kiếp trước như vậy, đời này vẫn thế.

Phương xa động đất, mơ hồ có thân hình siêu khổng lồ đôi khi lộ vuốt, có khi ló đầu từng bước một đi tới gần, to hơn cả ngọn núi.

- Phong Phi Vân, giao dương thần thái cực quái, song sinh dị Dương Thần Thánh Đài ra đây, bản vương sẽ tha cho ngươi khỏi chết!

Rầm rpậ rầm rập!

Mặt đất rung rinh theo bước chân của nó.

Phong Phi Vân đứng trên trời cao, cười nói:

- Thì ra là bá chủ của Dương giới, Dị Hình Vương.

Đây là bá chủ cái thế, Khí thế hùng hồn. Các tu sĩ rút lui nhường đường cho Dị Hình Vương.

Vì thân hình Dị Hình Vương khổng lồ, bọn họ sợ bị nó đạp chết.

Ngay Sau đó, tà thần số một Âm giới, Thiên Thần cũng lao đến. Thiên Thần ba đầu sáu tay, trán mở thần nhãn, mang theo thần vân bay tới. Thiên Thần khinh thường hợp sức với Dị Hình Vương đối phó Phong Phi Vân, chĩa đầu mâu hướng về Thái Vi nữ thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận