Jungkook quấn lấy cánh tay Taehyung, đi sát cạnh anh đến bãi đỗ xe.
Park Bogum đã tự tan làm, tự bắt taxi về rồi. Phải tự biết thân biết phận chứ không đến lúc Kim tổng bỏ anh lại khách sạn Diamond mới đi gọi xe thì lại nhận thêm một trái tim bị tổn thương nữa. Thôi! Tự mình về trước còn hơn.
5
Jungkook rất thoải mái thân thiết với Taehyung, còn Taehyung vẫn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra sau cái hôn má chớp nhoáng ấy.
Vậy là anh đã có người yêu rồi?
8
Mặt anh thoáng đỏ lên vì ngại. Hai mươi mấy năm cuộc đời chưa từng công khai khoác tay ai đi trên phố đêm như vậy.
Đường phố về đêm vắng vẻ không ai nhìn họ nhưng cũng không khiến cho gương mặt của Taehyung bớt đỏ đi chút nào.
Jungkook cười cười ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu trêu đùa:
"Aida, trời đâu có lạnh đâu, sao mà tai đỏ au hết cả thế này."
8
Taehyung thì thầm nho nhỏ:
"Đâu có, tại chưa quen..."
Jungkook bật cười vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay anh: "Không sao, dần rồi sẽ quen mà."
[...]
Taehyung lấy xe, chở Jungkook về căn hộ riêng của cậu.
Trên xe của hai người vừa mới trở thành người yêu im phăng phắc không một tiếng động.
Taehyung thì mắc cỡ lần đầu làm người yêu của người ta cũng không biết phải làm gì.
2
Jungkook bỗng nhiên lên xe liền im lặng, một chút động tĩnh cũng không có.
Sao vậy? Tại Jungkook đang chờ Taehyung bắt chuyện, cũng tập cho anh biết chủ động với người yêu.
Vì vậy, cậu nín nói.
Sau một khoảng thời gian nhìn len lén, định nói rồi lại thôi, Taehyung cũng quyết định mở lời.
"Em này."
"Hửm?" Jungkook lập tức quay sang anh chờ anh bắt chuyện. Nhịn nói nãy giờ mắc nói lắm rồi này .
2
"Vậy là từ ngày hôm nay anh có thể nói chuyện với em bất cứ lúc nào phải không?" Taehyung lộ ra biểu cảm khó tin.
Vẫn không thể tin được là anh được tỏ tình. Bất ngờ hơn là anh đã đồng ý.
Jungkook gật đầu:
"Đúng vậy, không những thế anh còn có thể nhắn tin, gọi điện và đến tìm em bất cứ lúc nào. Nói chung là những đặc quyền mà người khác không có, anh có!"
1
Bất giác, Taehyung nhoẻn miệng cười. Lòng anh lâng lâng tựa như đi trên mây.
Xe dừng đèn đỏ.
Trong chiếc Maybach đen.
Một người cầm vô lăng cười đến xán lạn, một người thầm lặng quan sát người kia mà ấm áp trong lòng.
Taehyung bỗng nhớ ra gì đó, anh nhìn đèn đỏ vẫn đang đếm số, quay sang Jungkook.
"Jungkook này."
"Hả?" Jungkook phản xạ bật ra câu trả lời, ánh mắt rõ vẻ quan tâm.
"Anh có thể... vừa lái xe vừa cầm tay em được không?" Taehyung nhìn cậu với ánh mắt đầy mong đợi.
16
Kỹ năng lái xe của Taehyung phải gọi là vô cùng thuần thục, chỉ cần điều khiển vô lăng bằng một tay thôi cũng ổn. Vậy tay còn lại để trống để làm gì?
Bây giờ đã có người yêu, anh muốn thử cảm giác vừa cầm vô lăng vừa nắm tay người ấy.
2
Nụ cười của Jungkook dần loé lên, đây là một nụ cười hài lòng.
1
Vô cùng hài lòng!
Phi thường hài lòng!
Cậu vươn tay trái sang chỗ anh: "Nắm đi."
Đèn đỏ tắt, đèn xanh bật.
Cái nắm tay dường như là cầu nối cho hai tâm hồn đồng điệu gắn kết với nhau.
Taehyung mặt lộ rõ khoái chí, Jungkook thì trìu mến, đầy si mê.
Jungkook đâu có ngờ ngang ngược chút xíu, bá đạo chút xíu mà cua được liền. Đẹp trai mà còn dễ tính nữa. Ngoan dễ sợ!
4
[...]
Xe dừng trước cửa nhà Jungkook. Nhà riêng của cậu không phải dạng quá phô trương. Đó chỉ là căn nhà một lầu, có vườn nhỏ để trồng cây, không gian sống thoải mái.
Nói chung là, với điều kiện của Jungkook thì căn nhà này vẫn khá khiêm tốn.
Taehyung xuống trước mở cửa xe cho cậu.
"Tới rồi."
Jungkook vừa bước ra, vừa tinh nghịch chọc ghẹo.
"Sao? Đi một đoạn đường xa có thấy thuận đường không?"
1
Taehyung nhếch mép, dường như nói chuyện thoải mái hơn, cũng tỏ rõ cá tính hơn.
1
"Gần đây có căn hộ khác của anh, cũng xem như thuận đường."
1
Jungkook bất lực vỗ trán:"Ôi trời."
1
Taehyung nhướng mày: "Sao vậy?"
1
"Nói chuyện thấy ghét." Jungkook cau mày mắng yêu.
4
"Sao ghét?" Taehyung mở to mắt, chăm chú lắng nghe.
"Giàu thấy ghét." Jungkook bĩu môi.
5
Taehyung oan uổng, anh điểm nhẹ lên giữa trán cậu:
"Làm như em không giàu vậy."
Jungkook mân mê vạt áo, liếc nhìn bàn tay vẫn chưa chịu buông khỏi trán cậu.
"Sờ nhiều vậy, mê rồi chứ gì?"
Kim Taehyung chẳng tỏ chút vẻ chột dạ nào: "Chẳng phải em bảo anh sẽ có đặc quyền sao? Đây! Anh đang sử dụng nó đây."
1
Jungkook chép miệng có chút dè bỉu.
Quả nhiên là dân kinh doanh lớn, nắm bắt lợi ích của mình rất sát sao. Còn lấy đó để đòi quyền lợi với cậu nữa chứ.
Nhưng mà tính ra cho anh danh phận là người yêu của cậu rồi mới thấy, anh đâu có ngố quá đâu. Cũng biết nên chủ động lúc nào nè.
Chắc chắn là không có khả năng Taehyung vờ ngờ nghệch để dụ Jungkook vào tròng. Bởi vì kinh nghiệm yêu đương của Jungkook làm thầy của thầy của thầy của thầy của thầy Taehyung còn được.
"Em ở chung với bố mẹ?"
"Bố mẹ em đi du lịch nhiều lắm, em ở có một mình thôi."
Taehyung vén lại hai bên tóc mai cho cậu, rồi nhìn xung quanh chút.
"Nhà em vắng vậy sao? Nãy giờ không thấy ai đi lại."
Jungkook có chút mở to mắt. Không bắt chuyện thì thôi, chủ đề nói chuyện của anh khá mới lạ à nha.
3
Đơn giản thôi, có ai đến nhà người yêu mà hỏi đường nhà em vắng vậy không?
Không sao, Jungkook cũng có thể trị được ca này.
"Phải, giờ này không ai ra đường mà."
Anh lắc đầu: "Không phải!"
Câu nói của anh làm cậu khựng lại: "Chứ sao?"
"Dù ít người qua lại những cũng không thể không có xe cộ đi ngang được chứ. Nơi này thực sự rất vắng. Lỡ như em có chuyện gì thì kêu cứu ai đây?" Taehyung thực sự nghĩ đi xa nhưng không phải không có khả năng xảy ra.
1
Jungkook mềm nhũn mỉm cười:"Không phải giờ có anh sao? Anh đưa em về thì xảy ra chuyện gì được."
1
Taehyung ngước mắt nhìn Jungkook đầy dịu dàng. Dù lo lắng nhưng được Jungkook đổ mật vào tai dỗ dành, trong tim anh thấp thoáng ngọt ngào.
"Thôi được rồi, vào nhà đi, đêm lạnh rồi."
Jungkook bĩu môi không hài lòng: "Chủ ngữ, vị ngữ của anh đâu?"
Taehyung khó hiểu nghiêng đầu, Jungkook vẫn giữ nét nghiêm khắc chỉnh đốn.
"Phải gọi em là em! Không được nói trống không với em!"
Vừa học liền biết, Taehyung cười bất lực sửa lời. Anh cũng có ngày bị người nhỏ tuổi hơn chỉnh.
"Dạ, em vào nhà, em nghỉ ngơi sớm nhé ạ!"
10
~ cut ~
Sao cái nền Spotify nó như là anh bồ đang nhìn em bé đắm đuối dị.
9