Loạn thần mỹ nhân

Thẩm Nguyệt Uyển đứng đó như một phạm nhân bị thẩm vấn.
 
Thẩm Khác nhổ hớp trà, đậy nắp chén lại, tiếng vang hơi lớn, bả vai Thẩm Nguyệt Uyển run lên.
 
Thẩm Khác nhìn thấy, lơ đãng nói: 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Lễ của Tấn Dương Quận chúa chúng ta không nhận nổi, chẳng qua vị trí Quận chúa này ngồi cũng không yên nhỉ.”
 
Thẩm Nguyệt Uyển cười nhạt: 
 
“Tứ đệ nói gì vậy, lúc đến có nghe nói đệ bị bệnh, tỷ đã tìm thảo dược tới, vẫn còn để trên xe ngựa chưa lấy xuổng, khi nào nghỉ ngơi tỷ sẽ cầm tới cho đệ.”
 
Thẩm Khác cười lạnh, một tay chống chân, cúi sấp xuống: 
 
“Quận chúa phí tâm rồi, chuyện đệ bị bệnh chưa từng để lộ, phải nói là đã nằm nửa người vào quan tài, bây giờ có thể khỏe mạnh ngồi ở đây, cũng là nhờ Nhị tẩu cứu mạng.”
 
Thẩm Nguyệt Uyển không ngờ mình lại tự đào cho mình một cái hố—— lúc Thẩm Khác bị bệnh là thời điểm đế đô mẫn cảm nhất, tin tức gì cũng bị phong toả chặt chẽ, Hoàng đế cũng không biết Thẩm Khác bị bệnh nặng, sao bà ta lại biết được chứ ?
 
Không phải những lời mà bà ta vừa rồi đã chứng tỏ bà theo dõi Thẩm Khác sao.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Nguyệt Uyển âm thầm cắn lưỡi, trách mình vô dụng.
 
“Đang êm đẹp, lại nói ra những chuyện xui xẻo làm gì.” 
 
Thôi thị đột nhiên mở miệng.
 
Thẩm Khác rất kính trọng Thôi thị, thấy bà ấy lên tiếng thì cũng không nói gì nữa, để Thẩm Nguyệt Uyển đứng lúng túng một mình.
 
Thi thị uống một chén trà, lúc này mới lên tiếng: 
 
“Nếu lão tổ tông đã tới rồi thì người Tứ gia của chúng ta cũng nên thương lượng chăm sóc như thế nào, đã ở dưới chân thiên tử thì không thể chống đỡ một mình.”
 
Không mấy ai có thể sống đến tuổi của Đường thị.
 
Vì có Đường thị ở đây, dân chúng càng tin rằng “Sống lâu trăm tuổi” sẽ được hiện thực trên người mình.
 
Đến nước này rồi, Thôi thị không để Thẩm Nguyệt Uyển nói câu nào—— an bài tức phụ* Lô thị và cháu gái Thẩm Du tới phủ Thượng thư chăm sóc năm ngày một lần; an bài Khuất thị và Thẩm Ký Dung tới giúp ba ngày một lần, những ngày còn lại sẽ do phủ Thượng thư sắp xếp.
 
*Tức phụ: con dâu
 
Đương nhiên Thi thị đồng ý, mục đích của bà là làm cho Hoàng đế xem.
 
Thời gian trôi qua trong chớp mắt, còn chưa nhận ra đã làm chuyện gì thì đã đến nửa tháng.
 
Mấy ngày tháng Tư không có ánh mặt trời, trời xám xịt nên ra ngoài phải mang thêm ô, trời mưa nhiều, mà lại không biết sẽ mưa lúc nào.
 
Tốt nhất là .
 
Mặc dù đã an bài tiểu bối tới chăm sóc cùng, nhưng thật ra lại không giúp được gì. Chăm sóc người già là một việc khổ cực, phải chịu được mùi hôi thối của phân, nước tiểu, bình thường các cô nương được nuôi dưỡng trong khuê phòng, đầu ngón tay của vị nào cũng chỉ chạm vào nước nước xuân, có tới thì cũng chỉ chuyện trò, hoặc tới viện Trai Tâm bồi Thi thị.
 
“Nghe nói từ khi tổ cô mẫu tới đã thường xuyên nấu canh bổ cho lão phu nhân của chúng ta.”
 
“Đúng vậy mà.”
 
Một hôm, sau khi dùng bữa xong, không biết Thi thị bàn bạc gì với Khuất thị mà lại để Thẩm Thường An và Thẩm Ký Dung tạm thời tránh đi, hai người tán gẫu đi ngang qua bếp sau thì nghe thấy cuộc trò chuyện của hai nô tỳ.
 
Đương nhiên Thẩm Thường An không chấp nhận chuyện này, tức giận đẩy cửa: 
 
“Ai cho các ngươi có gan, dám bàn luận sau lưng chủ tử!”
 
Thấy Đại cô nương đột nhiên xuất hiện, hai nô tỳ sợ hết hồn, cái chén trong tay cũng rơi xuống đất vỡ tan tành.
 
“Đại cô nương tha mạng, nô tỳ không dám!”
 
Thấy một tiểu nha đầu co lại run lẩy bẩy, người đang nói là một nha đầu lớn hơn.
 
“Người đâu.”
 
Thẩm Thường An có cách riêng để quản lý phủ, sợ là dùng gia pháp cho hai nha đầu thì họ không chịu nổi.
 
Thẩm Ký Dung tiến lên ngăn cản Thẩm Thường An: 
 
“Được rồi, chẳng qua là hai nha đầu rửa chén thôi, đừng để cho người ta căn cứ vào việc này rồi bàn tán.”
 
Ý rằng thời gian đặc biệt, bây giờ Đường thị và Thẩm Nguyệt Uyển đều đang ở trong phủ, có biết bao cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào, nếu vì nô tỳ nói vài lời ong tiếng ve mà ra tay thì sẽ thể hiện rằng chủ nhân cả vú lấp miệng em, không biết phải trái.
 
Thẩm Thường An nghiêng người do dự một lát: 
 
“Thu dọn sạch sẽ rồi tới chỗ quản gia trừ lương tháng này đi.”
 
Hai nha đầu cảm kích dập đầu: 
 
“Đa tạ Đại cô nương.”
 
Thẩm Ký Dung cười khẽ, đi tới trước mặt nha đầu lớn hơn hỏi: 
 
“Các ngươi vừa mới nói, tổ cô mẫu thường xuyên nấu canh bổ cho Nhị phu nhân à?”
 
Đại nha đầu lén nhìn Thẩm Thường An, thấy nàng ấy không giận, mới gật đầu: 
 
“Dạ.”
 
“Là canh gì?” 
 
Thẩm Ký Dung lại hỏi: 
 
“Có biết là nấu bằng thuốc gì không?”
 
Đại nha đầu chỉ vào lọ thuốc trên bếp nói: 
 
“Hôm nay còn chưa vứt cặn thuốc đi, nô tỳ vô dụng, không nhận ra đó là dược liệu gì.”
 
Thẩm Thường An nháy mắt ra hiệu với Chỉ Nhi, Chỉ Nhi lập tức rút ngân trâm ra kiểm tra.
 
Thẩm Ký Dung ngồi dậy khẽ nói, Thẩm Nguyệt Uyển trắng trợn như vậy, chắc là không biết làm gì, nhưng tại sao lại đột nhiên hiếu thuận như vậy?
 
Khiến cho người ta không thể tin nổi.
 
Chỉ Nhi kiểm tra mấy lần, đó đều là đông trùng hạ thảo.
 
Lúc nãy ăn cơm xong cũng không phát hiện có gì không ổn, Thẩm Nguyệt Uyển làm việc, nói năng cũng vô cùng cẩn thận, ngay cả Thi thị cũng không bắt lỗi được thì đám tiểu bối các nàng càng không có tư cách nói gì.
 
Ngoan ngoãn như vậy, lại khiến cho mọi người trở nên bị động.
 
Đây cũng không phải là điềm tốt.
 
Nếu không biết Thẩm Nguyệt Uyển muốn làm gì thì chỉ có thể thận trọng tìm hiểu cội nguồn từng bước một.
 
Thẩm Ký Dung vẫn nhớ những chuyện mà Thẩm Tẫn Hoan dặn dò nàng khi nàng tới thăm muội ấy lúc trước.
 
Nàng không biết tại sao Thẩm Tẫn Hoan lại biết Thẩm Nguyệt Uyển muốn ra tay với phủ Thượng thư.
 
Sau khi ghe tổ tông nói về “Sự tích rạng rỡ” của vị tổ cô mẫu này, cảm thấy tâm đề phòng người không thể không có*, dù sao gừng càng già càng cay.
 
*Nguyên bản “Hại nhân chi tâm bất khả hữu, Phòng nhân chi tâm bất khả vô”: Tâm hại người không nên có, tâm đề phòng người không thể không có.
 
Thẩm Tẫn Hoan cứu mạng Thẩm Khác, có ơn với phủ Trường sử, nếu muội ấy đã có lời, Thẩm Ký Dung dốc hết tài hèn sức mọn cũng không sao.
 
Mấy ngày sau, Thẩm Thường An đang ngồi trên ghế đá ở viện Trai Tâm tỉa một chậu La Hán Tùng * đã vài năm tuổi.
 
*Tùng La hán lá dài hay còn gọi La Hán Tùng là một loài cây cảnh thuộc họ Thông tre có nguồn gốc từ Nhật Bản và Trung Quốc thường được trồng làm cảnh trong công viên, đình chùa, vườn nhà. 
 
Viện Trai Tâm rất yên tĩnh, hoa trong sân hoa đã nở hết, có một số đang nửa khép nửa mở chuẩn bị tranh giành xuân sắc, nhìn sang, những chấm nhỏ màu xanh biếc được điểm xuyết trên tầng tầng lớp trắng trong sân, kèm theo mùi đàn hương toả ra từ nhà chính, giống như đang ở trong núi vậy.
 
Nha hoàn bưng ấm sắc thuốc đi theo sau, Thẩm Nguyệt Uyển đi vào thì thấy Thẩm Thường An đang ngồi ở đằng kia, liền tiến tới nói: 
 
“Thường An nha đầu muốn cùng ta vào hầu hạ lão phu nhân không?”
 
Thẩm Thường An đứng dậy chào.
 
Hôm nay Thẩm Ký Dung không tới, Khuất thị và Lý Tĩnh Dao ở Tây Noãn các hầu hạ Đường thị ăn sáng, chỉ có mình Thi thị ở lại đây.
 
Thẩm Thường An đáp lại rồi theo Thẩm Nguyệt Uyển vào phòng.
 
Thẩm Nguyệt Uyển không chỉ nấu canh dâng nước ở chỗ Thi thị, mà thỉnh thoảng còn tới phủ Trường sử ngồi một lát. Mặc dù mọi người cũng không hoan nghênh, nhưng vẫn nể mặt, cứ để bà đó ở đó lải nhải một mình.
 
Nhưng mà bà ta chưa bao giờ dám tới chỗ Thôi thị.
 
Quan sát vị tổ cô mẫu hai ngày, trong lòng Thẩm Thường An cũng nghĩ —— dường như Thẩm Nguyệt Uyển không phải trong bông có kim, mà lại giống như tới để chuộc tội.
 
Đã mấy lần nàng nghĩ có nên bàn bạc với mẫu thân không, nhưng thấy các trưởng bối thầm thấy hài lòng với dáng vẻ ngoan ngoãn của Thẩm Nguyệt Uyển, Thẩm Thường An cũng không đoán được mấy.
 
Thuốc mà Thẩm Nguyệt Uyển sắc đều là dược thảo mà nhà nàng đào được trên núi mang về, có khi là canh, cũng có lúc là viên thuốc.
 
Nói chung Thi thị nhìn một chút rồi sẽ để sang bên cạnh, hoặc là uống hai ngụm tượng trưng lúc mà bà ta ở đó, sau khi bà ta rời đi thì sẽ thưởng cho người làm, không ai coi Tấn Dương Quận chúa ra gì.
 
Thẩm Thường An ở trong phòng hồi lâu, vốn định ra ngoài cho tản bớt mùi thuốc, không ngờ ngẫm nghĩ đến thất thần, đi tới hậu hoa viên nhưng không nhìn thấy có hai người đang ở đó...
 
May mà Chỉ Nhi hoảng sợ kéo nàng.
 
Sau khi nhìn rõ, Thẩm Thường An vội vàng phúc thân: 
 
“Thường An bái kiến Thái tử điện hạ, Thế tử điện hạ.”
 
Thẩm Thường An khuỵ gối, rất lâu không nghe thấy đối phương nói miễn lễ, hơi ngước mắt lên nhìn thấy vẻ mặt Thái tử vô cảm rồi lại cúi thấp xuống.
 
Du Bạch ở đằng sau chọc mạnh Thiệu Trần.
 
Đầu gối Thẩm Thường An hơi mỏi mới nghe thấy một câu nói lạnh như băng “Đứng lên đi”.
 
Du Bạch trêu chọc đi về phía nàng: 
 
“Thẩm cô nương nghĩ gì mà thất thần vậy, bọn ta to như này mà cũng không nhìn thấy.”
 
Đặt tay lên mà hỏi, Thẩm Thường An thấy rất chột dạ khi đối mặt với Du Bạch. Du Bạch mới lại gần một chút, nàng đã cảm thấy hai tai nóng bừng.
 
Thẩm Thường An nhìn thẳng vào Du Bạch, cười híp mắt: 
 
“Chuyện vụn vặt trong phủ thôi, không phiền Thế tử điện hạ phí tâm.”
 
Du Bạch hít một hơi, kiên nhẫn chuyển chủ đề, vừa định mở miệng thì đột nhiên dừng lại tới gần, đi vòng quanh Thẩm Thường An rồi cau mày: 
 
“Tại sao lại có mùi thuốc, nàng bị bệnh à?”
 
Thẩm Thường An không biết tại sao, trong đầu bỗng hiện ra cảnh tượng ăn cá đêm đó, ngay cả trả lời mà cũng lắp bắp.
 
“Vừa mới hầu hạ tổ mẫu dùng thuốc nên bị ám mùi ạ.”
 
Câu hỏi bất thình lình của Du Bạch đã khiến Thiệu Trần đưa mắt sang.
 
Thẩm Thường An không có can đảm nhìn Du Bạch. . . Cho nên quả quyết lựa chọn nhìn về phía Thái tử, lời nói có chút dò xét: 
 
“Thái tử điện hạ tới tìm cha nghị sự ạ?”
 
Thiệu Trần nhìn xuống, ngay sau đó vẻ mặt đầy ngang ngược nhìn về phía Thẩm Thường An: 
 
“Thẩm đại nhân đang chỉnh sửa văn thư, nên bổn vương ra ngoài lòng vòng một lát.”
 
Thẩm Thường An đảo mắt, hỏi nhanh: 
 
“Không biết điện hạ có gặp được Tẫn Hoan ở trong cung không, muội ấy ở Thiếu phủ giám có khỏe không?”
 
Chỉ Nhi vội kéo nàng: 
 
“Cô nương.”
 
Thiệu Trần nhìn chằm chằm nàng mà không nói lời nào.
 
Thẩm Thường An biết rằng mình đã hỏi câu không nên hỏi, nhưng vẫn không định cúi đầu nhận sai, cố ý chờ Thiệu Trần trả lời.
 
“Chưa từng gặp nàng ấy.” 
 
Thiệu Trần nói.
 
Thẩm Thường An không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, có chút chán nản.
 
Kể từ khi có qua lại với Thẩm Thường An trên phương diện làm ăn, ánh mắt Du Bạch như đặt lên người nàng, luôn tìm thấy được sơ hở trong mấy câu nói.
 
Thẩm Thường An để ý đến Thiệu Trần ở bên cạnh, có thể trả lời “Dạ” là xong mà không cần nói gì thêm, làm Du Bạch nhìn Thiệu Trần không vừa mắt mà.
 
“Vốn Vương Thuận đã tới hỏi thăm lão tổ tông Thẩm gia thay cho phụ hoàng, phụ hoàng từng nói Thẩm gia trung hiếu lưỡng toàn, lại nghe quản gia nói Trường sử phu nhân cũng ở đây để chăm sóc, xem ra là nói thật chứ không sai.” 
 
Thiệu Trần nói.
 
Thẩm Thường An hắng giọng: 
 
“Điện hạ quá khen, là vãn bối thì nên vậy.”
 
Du Bạch cảm thấy thái độ của nàng với Thiệu Trần tốt hơn mình gấp ngàn lần, vạn lần, liền đi tới ngắt lời: 
 
“Thái tử điện hạ đúng là vào phủ nhà ai thì phải khen người ta một câu, học ai mà mồm mép lanh lợi vậy.”
 
Thiệu Trần khẽ mỉm cười với Du Bạch: 
 
“Không liên quan tới chuyện của Thế tử điện hạ.”
 
Du Bạch liếc mắt.
 
Thẩm Thường An nhếch khoé mồi, Du Bạch thấy được, cũng không khỏi mỉm cười.
 
Hôn sự của Thẩm Ký Nho diễn ra rất thuận lợi, đúng như Tư thiên tư viết trên lụa vàng, sáu tháng cuối năm vận may của phủ Trường sử rất tốt.
 
Yến Đế phái Thái y ngự dụng tới chữa bệnh cho Thẩm Khác, sau khi uống thuốc nửa năm thì thân thể cũng tốt hơn rồi.
 
Nhưng phủ Thượng thư lại không được thuận lợi như vậy.
 
Đến tháng Tám lúc nóng nhất, Đường thị đã lặng lẽ nhắm mắt xuôi tay vào giờ Tý, tới buổi sáng Thẩm Đan Thanh tới xem thì cơ thể đã cứng đờ.
 
Lúc Thẩm Thường An biết tin tức chạy tới Tây Noãn các, Đường thị đã được đặt vào trong quan tài. Nha hoàn đang đi tới đi lùi đặt vàng bạc châu báu và những thứ Đường thị thích lúc còn sống để chôn theo.
 
Thẩm Nguyệt Uyển gào khóc, trông không hề có chút phong thái của Quận chúa. Tiếng khóc truyền từ Tây Noãn các tới tiền đường trung viện, người nghe thấy cũng không khỏi đau lòng theo.
 
Lão ma ma trong phủ cũng khóc, nhưng lại khóc kiểu qua, chỉ cầm khăn trốn sau cửa khóc thầm; không phải là khóc vì Đường thị, mà là thấy “Sống lâu trăm tuổi” cũng điểm cuối.
 
Trong gần nửa tháng khâm liệu, đâu đâu trong phủ Thượng thư cũng là đồ tang. Có không ít quan viên trên triều đình cũng tới chia buồn, nhưng không phải thật lòng tới đưa tiễn vị lão tổ tông này, mà chỉ là muốn xem náo nhiệt, xem người sống hơn tám mươi tuổi là như nào thế.
 
Góc nhìn của người lớn luôn luôn kỳ lạ, xem náo nhiệt rồi, liền thở dài rời đi, như là không nhìn thấy cảnh tượng lão tổ tông đắc đạo thăng tiên mà thất vọng thở dài.
 
Đường thị hại chết hai nhi tử cùng một trưởng tôn, cuối cùng chết trong nhà tôn tử không thân thì có bao nhiêu thân tình.
 
Sợ rằng lúc bà ấy tới phủ Thượng thư thì đã không còn biết mình có bao nhiêu tôn tử, tôn nữ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui