Mọi thứ rối tung hết lên.
Tâm tình thật vất vả mới bình tĩnh lại cứ như vậy mà bị khuấy đảo nhẹ nhàng, hoàn toàn mất kiểm soát.
Tay nàng rất lạnh, thuốc mỡ cũng lạnh, nhưng khi chạm vào lưng lại mang theo hơi ấm nóng rực, giống như suối nước nóng lưu động, tùy ý lên xuống theo đầu ngón tay nàng.
Mỗi lần nàng chạm vào Cố Hạnh Chi đều cảm giác như có sấm sét đánh ngang, nhưng chàng lại không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ đành nhẫn nhịn chịu đựng đến mức trên lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Đầu óc luôn thanh tỉnh của chàng giờ đây cũng giống như ngọn nến trong phòng, tối tăm và xao động.
Cũng may đôi tay phía sau đã nhanh chóng dừng lại.
Cố Hạnh Chi thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp mặc lại trung y thì bàn tay nhỏ nhắn kia lại run rẩy chạm vào vai chàng.
Nàng bắt đầu viết từng nét chữ, nhẹ như lông hồng.
Nàng hỏi: Cố Hạnh Chi, huynh giận muội có đúng không?
Cố Hạnh Chi đột nhiên rùng mình, theo bản năng xoay người nắm lấy bàn tay nghịch ngợm kia.
Đúng khoảnh khắc ấy, bức màn lụa và ánh nến bất ngờ xáo động.
Lúc này chàng mới phát hiện ra hàng lông mi dài của Hoa Dương đã hơi lấp lánh, nàng chỉ cúi đầu không chịu nhìn mình.
Hai người im lặng ngồi đối diện nhau một lúc rồi nàng mở lòng bàn tay chàng ra, đầu ngón tay chạm vào đó, nhấc ra, rồi lại chạm vào, sau một hồi lâu nàng mới nhẹ nhàng viết một câu:
Thật xin lỗi.
Thật xin lỗi...
Cố Hạnh Chi đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị ai đó siết chặt rồi hung hăng dày xéo một phen.
Đáng lẽ ra nàng không cần nói câu xin lỗi này.
Từ đầu đến cuối, người sai là chàng - là chàng tự mình làm càn, không biết bắt đầu từ khi nào mà chàng đã lặng lẽ cất giấu một phần tâm tư với Hoa Dương, thậm chí đến chính bản thân chàng cũng không ý thức được.
Hiện giờ còn hại nàng phải thừa nhận cái “ô danh” không nên có này, chỉ sợ từ nay về sau nàng sẽ trở thành trò cười trong những buổi trà dư tửu hậu của các quý nữ khắp Kim Lăng.
Lòng bàn tay đang mở bỗng nắm chặt lại, chàng kéo bàn tay nàng đặt lên trái tim mình.
Người trước mắt giật mình, bàn tay bị chàng nắm chặt kinh hoảng rụt lại, nàng ngẩng đầu nhìn chàng.
Đêm trăng một mành u mộng, xuân phong mười dặm nhu tình.
(1)
Ánh trăng nhàn nhạt rọi vào mặt nàng khiến tim Cố Hạnh Chi đập thình thịch.
Chàng trầm mặc một lát rồi ôn hòa nói: “Năm nay ta hai mươi sáu rồi, lớn hơn muội tám tuổi.
Lúc trước từng có hôn ước nhưng bảy năm trước đã thoái hôn rồi.
Nếu muội không để tâm, ta nguyện ý cưới muội làm thê...”
Giọng nói bình tĩnh và trong trẻo, pha chút yếu ớt, một chút cũng không giống khí độ mà quan văn đứng đầu nên có.
Cố Hạnh Chi cảm thấy cổ họng mình khô khốc.
Đợi thêm một lúc vẫn không thấy người đối diện có phản ứng gì, trong lòng không khỏi thắt lại ba phần.
Vì thế chàng hắng giọng, kéo người lại gần mình hơn rồi bổ sung thêm: “Tam thư lục lễ, kiệu tám người nâng, mười dặm hồng trang, người khác có cái gì, nàng sẽ có cái đó, ta sẽ không để muội thiếu thốn đâu...”
“Muội...!muội có nguyện ý không?”
Có nguyện ý không?
Đương nhiên Hoa Dương nguyện ý.
Vì để Cố Hạnh Chi nói ra những lời này, nàng đã dùng hết tất cả các thủ đoạn của mình, nàng chưa từng thất bại bao giờ.
Nhưng lúc chàng nói ra những lời đó với sự chân thành tha thiết và thận trọng, lần đầu tiên trong cuộc đời này nàng do dự khi sắp đạt được mục tiêu.
Hoa Dương đột nhiên nhớ tới khi ở trên chính đường Hình Bộ, Cố Hạnh Chi đã thay nàng chịu một gậy - trên eo lưng có một vết máu dài thật dài.
Có lẽ còn sót lại chút lương tâm nên nàng bỗng nhiên có chút không đành lòng tiếp tục lừa dối chàng.
Nhưng ý niệm đó nhanh chóng bị khát vọng hoàn thành mục tiêu cắn nuốt.
Nó không quan trọng, nàng chỉ cần thắng.
Cho dù là nhiệm vụ hay đối thủ, Hoa Dương chỉ cần giành chiến thắng.
Vì thế nàng áp sát khuôn mặt Cố Hạnh Chi, nhân lúc chàng chưa kịp phản ứng lại nhanh chóng đặt một nụ hôn trên đôi môi mỏng đang mím chặt của chàng.
Nhẹ như một cánh bướm bay trên nền tuyết.
Cố Hạnh Chi không ngờ nàng sẽ đáp lại như vậy, lúc khóe môi cảm nhận được sự mềm mại ấy, toàn thân chàng run lên.
Hoa Dương nắm lấy tay chàng, khuôn mặt đầy ý cưới nhìn chàng.
Sau đó bàn tay vẫn còn mang theo mùi dược thảo thoang thoảng len vào trong vạt áo hơi mở trước ngực chàng, bắt đầu nhẹ nhàng chậm rãi viết chữ.
Lần trước huynh nói, thành thân không chỉ là ở bên nhau cả đời, vậy...
Còn chuyện gì nữa?
Đầu ngón tay di chuyển, nhẹ như lông hồng.
Gần như cùng lúc nàng đặt tay viết, Cố Hạnh Chi lập tức cảm thấy cơ thể mình trở nên kỳ lạ.
Hơi thở của nàng bao quanh chàng một cách vô hình, thấm vào da thịt, khuấy động khí nóng ở huyết mạch, nháy mắt đã lan ra khắp người.
Chút lý trí còn sót lại khiến Cố Hạnh Chi đột ngột đứng dậy nhưng lại giẫm phải vật chắn bên dưới, chàng lập tức ngã xuống giường.
Ngọc câu (2) trên giường kêu leng keng hai tiếng, chàng nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng bên tai.
Hoa Dương vươn tay muốn giúp chàng nhưng lại khiến mình ngã xuống theo, lúc này nàng nằm nghiêng, thân thể hai người dính sát vào nhau.
Dương vật dưới thân chàng vốn đã có phản ứng, lại bị khiêu khích như vậy khiến nó vừa nóng vừa cứng chống lên bụng nhỏ mềm mại của nàng.
Hoa Dương ngẩn người, nàng cúi đầu nhìn bụng mình.
Nhưng ngay sau đó mọi thứ tối sầm lại, hai mắt nàng bị một bàn tay ấm áp che khuất.
_____________
Chú thích
(1) Đêm trăng một mành u mộng, xuân phong mười dặm nhu tình: Trích thơ 《八六子·倚危亭》Tần Quán.
(2) Ngọc câu: Vật trang trí bằng ngọc treo trên khung giường.