"Thiệt sao, Nam Cực gia gia?" Nàng nghi hoặc, mở to mắt nhìn vào Nam Cực Tiên Ông và hỏi lại, nhân gian thật sự đáng sợ như vậy sao? Nhưng sao Phong bọn họ nói dưới đó muôn màu muôn vẻ, còn có rất nhiều rất nhiều thức ăn ngon, rất nhiều rất nhiều thứ để chơi nữa? Chẳng lẽ họ nói dối mình?
Nam Cực Tiên Ông thấy nàng đã muốn tin nên vẻ mặt ông kiên định nói, "Thiệt! Nam Cực gia gia có khi nào gạt con? Mau vào thôi, nếu không lát nữa Ngọc Đế biết được con hôm nay lại quậy phá sẽ phạt con thả tuyết nữa, con lại muốn thả tuyết đúng không? Cũng tốt thôi, Trực Nhật Tinh Quân mấy ngày nay vẫn luôn nhắc tới con.
" Ông giả vờ hù dọa nàng chứ thực ra ông đã dấu nhẹm chuyện này đi và không dám bẩm báo lại, bốn tên tiểu tử ngu ngốc kia vẫn còn bị ông trói lại ở Nam Cực Phủ, ông sợ lỡ như họ chưa uống thuốc giải rồi đi lung tung rồi gây ra họa, sau đó Ngọc Đế biết được thì chuyện lớn hơn sẽ xảy ra!
"Không không không, Trực Nhật thúc thúc không có nhắc tới con đâu! Ưh ~! Nam Cực gia gia, Dĩnh Hi không muốn thả tuyết nữa đâu, mỏi tay gần chết luôn!" Nghe đến hai chữ "thả tuyết" nàng liền lắc đầu liên tục, vẻ mặt đáng thương nói.
Mỗi lần thả tuyết đều mất hai hoặc bốn canh giờ, ông ngoại Ngọc Đế lại bắt nàng thả một mình không cho các tiên nữ tỷ tỷ khác giúp nàng, cho nên mỗi khi thả tuyết xong tay nàng đều mõi nhừ, phải mất hai ngày mới khỏi.
Nhìn thấy nàng xem việc thả tuyết như đại khốc hình, còn tỏ ra đáng thương như vậy, Nam Cực Tiên Ông và các Thiên binh nhịn không được muốn cười nhưng lại không thể cười lớn mà chỉ có thể mím môi cười.
"Nha đầu này! Cũng có thứ có thể làm cho con sợ nữa à?"
Dĩnh Hi vừa dứt lời thì có một giọng nói nữ nhân dịu dàng và thật đầm ấm vang lên, nghe tiếng nói Dĩnh Hi và Nam Cực Tiên Ông đều xoay đầu lại nhìn.
Thấy được một vị mỹ phụ nhân mặc váy dài lụa màu vàng, bên ngoài khoác áo the mỏng có viền kim tuyến màu vàng nhạt, dáng người thướt tha, mặt mày hiền lành, tinh xảo xinh đẹp đang nhẹ nhàng bước đến.
Phía sau mỹ phụ nhân là bốn thiếu niên tuấn mỹ vô khuyết đi theo, bốn người họ mặc phân biệt bốn cẩm bào màu trắng, xanh, tím, vàng, bên canh họ còn có một vị lão giả cũng có râu tóc bạc phơ y như Nam Cực Tiên Ông.
Nhìn thấy mỹ phụ nhân đến gần nàng liền buông tay của Nam Cực Tiên Ông ra và chạy qua nhào vào lòng của mỹ phụ nhân reo lên, "Bà ngoại!" Sau đó dụi dụi đầu vào lòng của mỹ phụ nhân kia, miệng cười thật ngọt ngào và vui vẻ.
"Nha đầu này! Ha ha ha, vừa rồi không phải con muốn bỏ lại ta trốn xuống phàm gian chơi hay sao, sao bây giờ lại quấn quít ôm lấy ta rồi?" Mỹ phụ nhân cười sủng nịch vuốt tóc nàng, lời nói ôn nhu mang theo chọc ghẹo nói.
"Ai nói con muốn bỏ lại bà ngoại để trốn xuống phàm gian chứ?!" Dĩnh Hi ngẩng mặt lên hỏi bà ấy, trong lòng nàng nghĩ thầm chẳng lẽ nàng bị người mật báo, là ai phản bội nàng vậy? Dương Tiễn nhị cữu hay là Na Tra ca ca? Hay là các vị Bát tiên?