Loạn Thế Tiên Tử


"Hắc hắc! Thái Thượng gia gia, vậy sao này con sẽ ít đi trộm tiên đan của ngài lại, cách ba ngày con sẽ trộm một lần, như vậy được không?" Nàng cười lém lĩnh nhìn Thái Thượng Lão Quân, sau đó quay sang nháy nháy mắt với tứ tiểu thần.

Tứ tiểu thần thấy vậy đều sầu mi, mặt mày mếu máo nói thầm trong lòng, Dĩnh Hi à, đừng nháy mắt với chúng ta nữa mà, chúng ta chỉ là những người bị hại, chuyên để cho muội thử đan thôi!

"Bốn tiểu tử kia! Lát nữa về Phủ liền diện bích ba canh giờ cho ta, để sau này không còn ăn bậy bạ nữa!" Nam Cực Tiên Ông thấy vậy tức giận, trừng mắt với tứ tiểu thần.

"Dạ, sư phụ!" Bốn người kia đồng thanh ỉu xìu trả lời, đáng thương cho bọn họ, không những là người bị hại mà còn là người chịu phạt nữa.

Ô...ô...ô...!

"Bọn họ không ăn bậy bạ, bọn họ chỉ ăn "Bàn Đào" của Dĩnh Hi đưa cho thôi." Vương Mẫu Nương Nương tươi cười nhìn bốn khuôn mặt ủy khuất của tứ tiểu thần nói, bốn tên tiểu tử này cũng thật đáng thương, suốt ngày bị Dĩnh Nhi của nàng vạ lây.

"Hắc hắc! Ngoại tổ mẫu đừng nhắc tới chuyện đó nữa mà, nghe nhắc đến Bàn đào Dĩnh nhi liền nhớ tới Phi Bồng ca ca rồi, Dĩnh nhi đi tìm huynh ấy đây, ha ha ha...!" Nói xong, nàng liền ba chân bốn cẳng bay đi mất, phút chốc không còn thấy bóng dáng.

Vương Mẫu nghe nàng nói, định hỏi nàng lại không ngờ nàng đã biến mất tăm, nàng ấy quay đầu sang nhìn mọi người, có hơi mờ mịt hỏi họ, "Tại sao nhắc đến Bàn Đào Dĩnh nhi lại nhớ đến Phi Bồng Thần Tướng, có liên quan sao?"

Thái Thượng Lão Quân nghe vậy liền cười, "Làm gì có liên quan chứ, Vương Mẫu Nương Nương! Nha đầu này chỉ muốn tìm cớ trốn mất thôi, ha ha ha." Nói xong ông lắc đầu, vuốt râu cười.

Sau đó liếc mắt nhìn Nam Cực Tiên Ông, ánh mắt mang theo thâm ý.

Nam Cực Tiên Ông nhìn thấy ánh mắt của ông liền gật nhẹ đầu, như đang trả lời ông điều gì.

Hai người họ là đang nói với nhau về chuyện đem chuyện này che dấu đi, không để cho Ngọc Đế biết được.

Dĩnh Hi thường xuyên quậy phá, mười lần thì có hết tám lần là được bọn họ giúp nàng chùi mông, không để cho Ngọc Đế biết được và phạt nạt.

Có lúc chuyện xấu nàng bị Ngọc Đế phát hiện là vì các Tiên gia có tính tình khẳng khái, nhất quyết phải đi bẩm báo trực tiếp với Ngọc Đế.

"Nha đầu này lại...ha ha ha!" Nghe Thái Thượng Lão Quân nói vậy, Vương Mẫu Nương Nương liền cười ra tiếng, còn lại mọi người cũng cười theo, Dĩnh Hi tiểu công chúa lúc nào cũng vậy, hễ muốn kiếm cớ "chuồn" liền nói chuyện đông tây.

*

Thần Thụ, là một cây thần trên Thiên giới, thân cây rất to và cao, lá cây có màu vàng đậm nhưng hoa lại là màu trắng thật thuần khiết, quả thì màu đỏ đậm như màu huyết đặc.

Một ngàn năm Thần Thụ mới thay lá, năm ngàn năm mới ra hoa, một vạn năm mới kết quả.

Người phàm nếu như ăn vào sẽ tiếp thu được linh khí của trời và đất, có được thần lực và dung nhan mãi mãi không lão, là thứ mà người phàm ai ai cũng mơ ước! Thần tiên khi ăn vào được gia tăng pháp lực và gia tăng tiên khí cho Tiên Cách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui