Luân Hồi

Giờ khắc này mặc kệ là người ghen tỵ với Trương Lam hay chứng kiến Trương Lam ngồi cạnh Mạc Ly Yên mà đỏ mắt, đều đã thành thành thật thật bỏ qua tính toán nhỏ nhặt của chính mình, tên tiểu tử kia thật quá dũng cảm, một người đi lên bục giảng mà không sợ hãi!
Mình có thể đánh qua được hắn hay không đây? Đương nhiên có mấy đứa nhỏ ngày thường hay ăn hiếp những đứa khác đang bắt đầu cân nhắc vấn đề này.
- Chào mọi người!
Trương Lam đứng trên bục giảng, tuyệt không luống cuống, trên thực tế cũng chẳng có gì đáng cho hắn luống cuống:
- Tôi gọi là Trương Lam!
Nói xong cầm phấn viết lên tên mình trên bảng đen: Trương Lam.
Tên viết không sai, chỉ là chữ viết chẳng ra gì, xiêu xiêu vẹo vẹo còn giống như giun bò.
- Trương Lan? Sao cha của bạn lại đặt cho bạn tên của con gái?
Phía dưới có người kêu lên. Ở tuổi tác này, còn chưa phân biệt được sự khác nhau giữa “Lam” cùng “Lan”, dù sao nghe cùng một phát âm, nên nghĩ rằng lan của hoa lan.
- Không phải Lan của hoa lan!
Nghe được bên dưới có người nói thầm, Trương Lam chỉ vào chữ trên bảng đen giải thích:
- Thấy không, là Lam, mặt trên là chữ sơn, phía dưới là gió, ý tứ của cả chữ chính là sương mù trên núi, đã hiểu chứ?
- Nguyên lai là như vậy!

Bảo bảo hiếu kỳ ở bên dưới nghe vậy gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Đối mặt với một đám con nít, Trương Lam thật có chút vò đầu, không biết nên nói gì, hình như sự khác biệt giữa mình cùng những đứa nhỏ này thật sự là quá lớn!
- Phải đó, nếu đã biết tôi gọi là gì, lần sau ở trên đường gặp mặt không được làm bộ như không biết.
Trương Lam quyết định trêu chọc đám trẻ con:
- Hình như xả có chút xa đi?
Trương Lam gãi đầu, tiếp tục tự giới thiệu:
- Có thể mọi người cũng không quen thuộc nhiều với tôi…
Phía dưới một trận cười vang, không phải chỉ là không quen thuộc thôi đâu? Chính là chưa từng gặp mặt qua.
- Là thế này, trong nhà tôi có chút tình huống đặc thù, cho nên không có quá nhiều thời gian đi học.
Trương Lam cũng hiểu được có chút ngại ngùng, hắn làm một học sinh đúng là không xứng chức.
- Nhưng mọi người yên tâm đi, ngày sau tôi sẽ thường xuyên đến thăm mọi người, à, ít nhất cam đoan mỗi tuần đến một lần.
Vậy mà cũng dám kêu là thường xuyên? Mọi người một trận cuồng ngất!
Đồng lão sư ở một bên hận đến nghiến răng nghiến lợi, đã lâu không gặp được học sinh kiêu ngạo đến như vậy, ngươi không phải muốn ngang nhiên nói cho mọi người biết ngươi chuẩn bị trốn học hay sao? Cho dù là ngươi muốn trốn học, lão sư ta còn có mặt ở nơi này đâu, nhiều ít lưu chút mặt mũi, không cần quá kiêu ngạo được không?
- Thế này…
Không quan tâm tới phản ứng bên dưới, hắn nói tiếp:
- Nếu như lúc tôi có mặt, có vấn đề gì không giải quyết được có thể tới tìm tôi.
Nghĩ nghĩ, hắn lại bổ sung thêm một câu:
- Nhưng chuyện truy đuổi bạn học nữ thì đừng tới tìm tôi, bởi vì tôi cũng không có kinh nghiệm!
- Ha ha ha…
Phía dưới vang lên một trận cười, mọi người nhanh chóng cảm thấy được tên tiểu tử thường xuyên trốn học kia tựa hồ cũng rất không tệ.
Nhóm nữ hài lại cảm thấy được tên tiểu tử kia thật hài hước, nghĩ có nên hỏi nhà hắn ở đâu, tan học cùng nhau đi chơi đây?
Đây là loại học sinh nào vậy? Đồng lão sư cảm thấy đau đầu, chút tuổi tác như thế đã muốn dạy bạn học theo đuổi con gái? Gia giáo của nhà hắn rốt cục làm như thế nào?

Trong tiếng cười vang, nhóm trẻ con cảm thấy tiết học không bao lâu đã trôi qua, so với 40 phút thời gian buồn chán thường ngày tiết học này giống như chỉ mới trôi qua ba bốn phút mà thôi.
Đợi khi tan học, cũng đã đến giữa trưa, hôm nay đúng dịp là thứ bảy, lịch dạy học tới giờ này cũng đã được nghỉ, nhóm trẻ con giống như những con cừu nhỏ xổng chuồng, la hét ầm ầm chạy ra khỏi lớp.
- Nhà của bạn ở đâu?
Mạc Ly Yên có chút chờ mong hỏi.
- Nhà của tôi hả, ở gần nhất trung, nhà bạn ở đâu?
Trương Lam hỏi lại.
- Thật xảo nha, nhà của tôi cũng ở gần nhất trung!
Tiểu nha đầu nhất thời thật cao hứng:
- Đúng lúc tiện đường, chúng ta cùng nhau về nhà đi!
Cùng nhau về nhà? Vợ chồng cùng nhau đi về sao? Hình như cũng thật không tệ!
- Mẹ bạn không tới đón bạn sao?
Trương Lam có chút kỳ quái.
- Không có!
Mạc Ly Yên cũng không hề để ý:
- Cả ngày họ đều bận rộn, làm sao có thời gian tới đón tôi? Đều do tôi tự mình về thôi!

- Cha mẹ của bạn cũng là lão sư trong nhất trung sao?
Trương Lam hỏi, cảm thấy giật mình, chẳng thể trách có thể đặt cho con gái cái tên ý thơ đến như vậy, nguyên lai là lão sư trung học, tính ra cũng được xem như là gia đình phần tử trí thức.
- Phải, họ đang dạy học mấy anh chị lớp lớn!
Mạc Ly Yên ngây ngốc đem tình huống trong nhà mình đều giũ ra nói cho Trương Lam nghe:
- Mỗi ngày đều rời giường thật sớm, buổi tối thật khuya mới về nhà, thường xuyên tôi ngủ mất họ mới trở về!
Nga, điểm này Trương Lam thật sự không hề nghĩ tới, một đôi vợ chồng đang dạy học sinh sắp tốt nghiệp, nói vậy bọn họ cũng phải trả giá thật nhiều đi. Những học sinh từng trải qua thời trung học đều biết rõ đoạn ngày tháng gian khổ kia, mỗi sáng sớm trời còn chưa sáng đã phải rời giường, luôn bận rộn tới mười giờ đêm mới được nghỉ ngơi, ngẫm lại chính hắn còn cảm thấy thật sự vất vả.
Nhưng có đôi khi còn nghĩ tới những thầy cô giáo dạy tốt nghiệp, mỗi ngày cũng phải dậy thật sớm cùng học sinh chạy bộ, buổi tối chờ mọi người ngủ mất còn phải kiểm tra xem học sinh ngủ hay chưa, trời lạnh còn phải chú ý cửa sổ ký túc xá có đóng cẩn thận, mùa hè nghe trời mưa liền lo lắng học sinh khi ngủ có quên đóng cửa hay không, càng không cần nói tới ngày thường còn phải đánh máy bài thi cho học sinh (ở thời ấy bài thi của học sinh đều do thầy cô giáo dùng giấy dầu đánh máy, sau đó còn thủ công in ấn) lại tìm tư liệu, thời khắc còn phải chú ý cảm xúc của học sinh, chứng kiến có ai không ổn phải đúng lúc tâm lý giảm sức ép, thấy học sinh bỏ bê còn phải đúng lúc khuyến khích nâng cao tinh thần. Bây giờ nghĩ lại, làm thầy cô giáo ban tốt nghiệp đúng là cực khổ nhất, chẳng những đảm nhiệm công việc của thầy cô giáo, còn kiêm luôn chức bảo mẫu, phụ đạo viên tâm lý, thật đáng tiếc phải làm nhiều như vậy nhưng cũng chỉ bắt được một phần tiền lương.
Thầy cô giáo dạy lớp tốt nghiệp thật không dễ dàng, học sinh có thành tích tốt cũng do học sinh hưởng lấy, thầy cô cũng không có chỗ tốt gì. Nhưng nếu như học sinh xảy ra vấn đề thì người thứ nhất gánh chịu trách nhiệm chính là thầy cô, ai bảo họ là thầy cô chủ nhiệm đây? Về phần con của chính họ, làm sao còn có thời gian đi chiếu cố cho tốt, tất cả mọi người đều nghĩ đến con cái của thầy cô là những đứa trẻ được dạy dỗ tốt nhất, kỳ thật đôi khi nhi đồng của thầy cô cũng là những đứa trẻ dễ dàng bị bỏ quên nhất, không phải cha mẹ không quan tâm, mà là vì họ thật sự không có thời gian quan tâm.
- Như vậy cha mẹ của bạn thật sự vất vả lắm phải không?
Trương Lam có chút đồng tình với tiểu nha đầu thật hiểu chuyện này:
- Mẹ của bạn có phải rất ít đi cùng bạn ra ngoài chơi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận