Edit: Bonnie
Sau khi trở lại Pháp Vượng, lần đầu tiên Fizz được mời đến nhà Cố Yến.
Lúc này cô nàng đang nhập diễn, đứng cửa trước vừa đổi giày vừa bắt đầu phát biểu cảm nghĩ như được giải thưởng: “Cảm ơn Nam Thập Tự, cảm ơn đám biến thái và cặn bã nhiều năm qua chưa từng yên tĩnh, sớm biết bán thảm có thể được vào nhà của cỏ xanh, năm đó tôi chuyển đến ở nhà bên thì nên ra chào hỏi ôm cửa gào khóc, đấm ngực dậm chân.
Vậy nói không chừng tôi có thể bước vào cánh cửa này sớm năm năm.”
Cố Yến: “…Vậy tôi nên gửi cho bệnh viện một tin, sau đó bán phòng dọn nhà.”
Fizz: “…”
Giáo sư Yên xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, hỏi Fizz ngay trước mặt luật sư Cố: “Cỏ xanh là biệt danh gì vậy? Bởi vì hắn thường xuyên xanh mặt?”
Luật sư Cố không thay đổi sắc mặt nhìn một người nào đó ăn cây táo rào cây sung.
“Một ngọn cỏ ở luật sở, gọi tắt là cỏ xanh.” Fizz nói.
Yên Tuy Chi gật gật đầu, “À, rất chính xác.”
Chính xác cái rắm.
Cố Yến căn bản không muốn đáp lời.
“Xin lỗi, không có dép lê của con gái.” Cố Yến lấy một đôi dép mới từ trong tủ giày ra đưa tới.
“Oa thế mà tôi lại được luật sư Cố tự tay đưa dép cho.” Cô Fizz còn chưa diễn đủ, tiếp tục gào lên.
Yên Tuy Chi khoanh tay đứng dựa vào tủ, khóe miệng vẫn chưa hề hạ xuống.
Cố Yến đau đầu.
“Tôi cảm thấy cô cần phải biết rõ ràng một chuyện, hình như tôi chưa hề nói là không cho người ta vào nhà mình?” Hắn nói.
“Không có lửa làm sao có khói, vậy tôi nghe được lời đồn từ chỗ nào?” Cô Fizz có lí chẳng sợ.
“Nếu tôi nhớ không lầm, người đầu tiên tung tin đồn chính là cô và Joe.” Luật sư Cố không thay đổi sắc mặt nói lời cảm ơn: “Nhờ phúc của hai người.”
“Làm sao có thể? Cho dù là chúng tôi truyền, cũng nhất định là bởi vì anh quá lạnh nhạt.
Hơn nữa anh ở chỗ này lâu như vậy, đã chủ động mời ai về nhà chơi bao giờ chưa?”
Yên Tuy Chi cười vạch trần: “Không có, ngay cả giường ở phòng cho khách còn chưa bóc vỏ.”
Fizz: “Xem đi!”
Cố Yến: “…”
Luật sư Cố không thay đổi sắc mặt sờ vào điều khiển cửa.
Tích —
Cánh cửa tự động khép lại, đẩy Fizz vào bên trong nhà, sau đó khóa lại cạch một tiếng.
Về phần một vị khác đứng dựa vào tủ không thể đẩy, hắn chỉ có thể dùng tay mời đối phương vào phòng khách.
Xét thấy tinh thần cô Fizz rất phấn chấn, không hề có ý muốn về nhà mình ngủ, bọn họ dứt khoát nói về tình hình bây giờ cho cô, chứng cứ đã có và còn bỏ sót…
Đương nhiên cũng bao gồm cả việc rốt cuộc Yên Tuy Chi là ai.
“A — quả nhiên!”
Fizz không phải mấy kẻ thích ngược của học viện pháp luật, cũng không nhét mình vào lớp pháp luật như Joe thiếu gia, cho nên sau khi biết được vị thực tập sinh này là ai cũng không có phản ứng như Joe hoặc là Laura.
Thậm chí đảo mắt một cái đã sửa lại xưng hô.
“Tôi đã nói rồi! Một thực tập sinh bình thường sao có thể oai phong như thế được, để Cố phải phá lệ hết lần này đến lần khác!” Fizz nói, “Thật ra tôi cũng đã từng đoán rồi, nhưng lại cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, cho nên vẫn luôn không dám khẳng định.”
Cố Yến cho rằng cô nói không thể tưởng tượng nổi là chỉ chuyện “chết mà sống lại”, đang muốn mở miệng, lại nghe cô nàng này nói: “Tôi vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên anh còn muốn để tôi thanh toán tiền lương cho thực tập sinh này rồi bảo anh ấy xéo đi cơ mà.”
Yên Tuy Chi phụ họa: “Rõ mồn một trước mắt.”
Cố Yến: “…”
“Đúng, rõ mồn một trước mắt, cách nói chuyện với thầy giáo của anh, thật sự không bị đuổi ra khỏi cửa sao?”
Yên Tuy Chi: “Tôi rất rộng lượng, cô xem, còn không phải hắn đã thuận lợi tốt nghiệp.”
Cố Yến: “…”
Mặc dù không phải là học sinh, nhưng Fizz nịnh nọt rất tự nhiên: “Thật sự quá rộng lượng, nếu là tôi thì chắc chắn sẽ giữ hắn hai năm không ký tên lên luận văn, đẹp trai cũng không thể quá đáng như thế được, dùng sắc đẹp có thông qua được ở chỗ viện trưởng không?”
Yên Tuy Chi ho một tiếng, không tiếp lời câu này.
Sự thật trước mắt đã chứng minh, có thông.
Fizz đột nhiên cưỡng ép tổng kết trong sự trầm mặc: “Tóm lại, cũng là bởi vì khó thể ngờ rằng thế mà người như anh lại không bị làm khó dễ, tôi mới phát hiện ra cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Nếu mà đưa việc này lên mạng, chắc chắn sẽ nhận được bình luận là — thầy của anh thật sự rất yêu anh.”
Giáo sư Yên “ừm” một tiếng, ngầm thừa nhận.
Lại nhìn thoáng qua Cố Yến như cười chế nhạo, “Nghe thấy không?”
Ánh mắt của luật sự Cố khẽ động, nhướng mày cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, nghiêm trang nói: “Nói sau đi.”
Fizz: “…”
Ê….
Hình như tôi không có ý này!
Cô lại đảo mắt toàn bộ biệt thự một lần nữa, ánh mắt lướt qua từ phòng bếp, phòng ăn, phòng khách, thậm chí bao gồm cả cái đèn bên ngoài cửa sổ thủy tinh… Tóm lại, tất cả chi tiết bên trong tầm mắt cô đều nhìn thật kĩ.
Người ở cùng một biệt thự có thể sẽ có rất nhiều loại quan hệ — người nhà, bạn bè, người yêu, người hợp cạ…
Đứng lâu bên ngoài có lẽ sẽ không nhìn ra rốt cuộc là loại nào, nhưng vào nhà nhất định sẽ cực kì rõ ràng.
Bởi vì mỗi một góc, mỗi một vết tích sinh hoạt, cũng đều đang âm thầm thể hiện người ở chỗ này rốt cuộc có bao nhiêu thân mật.
Nếu như không phải nhìn thấy những dấu vết này, có khả năng cô sẽ rất khó tưởng tượng Cố Yến hoặc là Yên Tuy Chi sẽ có dáng vẻ gì trong sinh hoạt cá nhân, càng khó có thể tưởng tượng thế mà lúc bọn họ ở cùng nhau lại như thế này.
Dù sao hai người bọn họ đều mang đến cho người ta một loại cảm giác xa cách.
Điều này thật sự có chút… Không thể tưởng tượng nổi.
Cô Fizz lại thể hiện sự ngầm hiểu ở giữa bạn bè một lần nữa.
Cô liếc nhìn xong tất cả, nhướng mày nhếch miệng, dáng vẻ như hiểu rõ trong lòng, cũng không thể hiện ra ngoài nhiều.
Vào một số thời điểm, tính cách thích hóng hớt của cô nên thu vào.
Bởi vì…
Mẹ nó việc này cần gì phải hóng, đúng là cảm giác mở đáp án tiêu chuẩn ra để chép luôn mà!
Về sau bọn họ nói chuyện thật lâu, Fizz biết được tình hình hiện nay, lại đưa ra thu hoạch những năm nay của mình—
Ví dụ như số tiền đến Nam Thập Tự mấy năm nay, ví dụ như quan hệ qua lại giữa một vài ông trùm thương nghiệp và các gia tộc ở, hay ví dụ như hành động kì lạ của vài người.
Đêm nay Yên Tuy Chi không nói nhiều, mới đầu còn thỉnh thoảng đùa Cố Yến vài câu, về sau đa số đều là chống cằm nghe.
Cố Yến chú ý tới điểm ấy, hỏi anh rất nhiều lần, anh chỉ lấy một cái gối dựa vào một bên, điều chỉnh thành tư thế càng buông lỏng nhã nhặn, nói: “Nói tiếp đi, tôi đang nghe đây, đều là những thứ có ích.
Vừa rồi buồn ngủ quá nên không muốn há miệng, nếu thật sự không nhịn được tôi sẽ tự mình đi lên tầng ngủ.”
Đối với tình trạng cơ thể của Yên Tuy Chi, vừa rồi Fizz cũng đã nghe bọn họ nói qua, cô tỏ vẻ lo lắng, Yên Tuy Chi lại khoát tay nói: “Không có việc gì lớn, Lâm Nguyên bên phía bệnh viện Xuân Đằng vẫn luôn tăng ca, chắc chắn sẽ có kết quả.”
Lúc giáo sư Yên muốn trấn an người khác, cho tới bây giờ chưa bao giờ thất bại.
Anh luôn có vô số cách để thuyết phục đối phương tin tưởng lời của mình, lại thêm dáng vẻ không bao giờ không để ý của anh, đã dễ dàng cho người ta cảm thấy “trời sập xuống cũng sẽ không có việc gì”.
Fizz nhìn kĩ sắc mặt anh, phát hiện đúng là rất tốt, lúc này mới nói tiếp.
Phần lớn chứng cứ mà cô thu thập những năm nay chỉ giới hạn bên trong phạm vi Nam Thập Tự, nhưng đã đủ để kéo một nhóm người xuống ngựa.
Cố Yến vốn định xin cô một phần danh sách những người liên quan, kết quả cô nàng này cực kì dứt khoát tỏ vẻ: “Cần gì danh sách bằng chữ chứ! Tôi chính là danh sách sống biết đi! Tôi cảm thấy tôi đã thể hiện đủ rõ ràng trong âm thầm, không thích ai thì người đó sẽ có vấn đề.
Thích ai, người đó sẽ không có vấn đề.
Phân chia rất đơn giản.”
Cố Yến nghĩ lại theo lời cô: “Nếu như tôi nhớ không lầm, bình thường đa số những người cô ân cần thăm hỏi chính là những người thật sự khiến người ta yêu quý, và những người nếu không làm một vài chuyện cũng sẽ khiến người khác yêu quý.
Tôi đề nghị cô vẫn nên cho một phán đoán khách quan tiêu chuẩn.”
Fizz: “Lúc anh nói với tôi nhất định phải dùng vẻ mặt không cảm xúc như thế sao? Tôi nhiệt tình như vậy lại bị anh nói giống đòi nợ, còn có lúc anh nói mấy chữ người thật sự khiến người ta yêu quý này, còn chuyển ánh mắt về phía viện trưởng, đây là sợ tôi bị đói, nhét chút cẩu lương cho tôi lúc nửa đêm phải không?”
Dĩ nhiên Cố Yến không phải loại người thích thể hiện, chính hắn cũng phải sửng sốt một chút: “Có sao?”
“Có, nhìn sang hai lần liền.” Fizz chìa hai ngón tay ra chỉ vào mắt mình, lại hất cằm về phía Yên Tuy Chi: “Tôi nhìn thấy rất rõ đấy nhé.”
“Bởi vì cô nói những lời này với thầy ấy nhiều nhất.” Cố Yến bình tĩnh nói.
“Đừng có mà bao biện, mặc dù tôi là chó FA nhưng lại thấy nhiều biết rộng đấy.” Fizz tỏ vẻ ranh mãnh: “Đây chính là phản xạ có điều kiện của anh.
Viện trưởng là… Ơ?”
Cô vốn muốn lôi kéo Yên Tuy Chi kẻ xướng người hoạ đùa Cố Yến, lại phát hiện Yên Tuy Chi trước đó còn híp mắt đã lặng yên ngủ thiếp đi.
Làn da của anh có màu trắng dịu, lông mi vừa đen vừa dày dưới ánh đèn chiếu rọi, tạo ra cái bóng hình quạt dưới mắt.
Có lẽ là do nhân tố tâm lý ảnh hưởng, sau khi xác nhận thân phận của Yên Tuy Chi, nhìn từ góc độ của Fizz, dáng vẻ của người đang ngủ dưới ánh đèn càng ngày càng giống người trong ảnh được treo trên tường học viện pháp luật đại học Metz.
Ngũ quan càng lúc càng giống, cực kỳ đẹp mắt.
Ngay cả lúc ngủ thiếp đi, cũng không thể che giấu được khí chất.
Fizz không tự giác giảm thấp giọng của mình xuống.
Cô giương mắt nhìn đồng hồ trên tường, nói: “Thế mà đã đến giờ này rồi?! Được rồi, viện trưởng đã ngủ, tôi cũng nên về thôi, để tránh không khống chế được âm lượng, đánh thức anh ấy.
Anh cũng ngủ sớm một chút đi, tôi đi đây.”
Cố Yến quay người.
Hắn gạt mấy sợi tóc trên trán Yên Tuy Chi ra, quay đầu nói với Fizz, “Quá muộn, tôi tiễn cô ra ngoài.”
“Chỉ có mấy bước mà tiễn cái gì! Nếu nói việc này ra có thể khiến người ta cười chết đấy.” Fizz phóng khoáng khoát tay, sải bước đi tới cửa trước.
Cô thay giày xong rồi kéo cửa, đã đưa ra một chân, lại không nhịn được quay đầu nói với Cố Yến: “Đúng rồi, không phải trước đó hai người nói là cung cấp chứng cứ và nhân chứng ra tòa sao? Trước kia tôi nghĩ đến những việc này là lại có chút thấp thỏm, đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi làm tổ trong luật sở nhiều năm như vậy mà không nhảy ra.
Nhưng bây giờ, tôi nghĩ đến giây phút đó lại chỉ có chờ mong.
Chúng ta cũng được coi như bạn tốt chứ, Cố?”
“Ừ.” Cố Yến đáp lại vừa trầm ổn vừa dứt khoát.
“Vậy sau này tôi sẽ là người có chỗ dựa, không cần sợ hãi!” Fizz cười, khoát tay: “Mau ngủ đi, anh và viện trưởng đều ngủ ngon.”
Nhưng mà đêm nay, hình như đã được định trước là không được yên ổn.
Fizz không có ý ngủ, sau khi đi ra khỏi nhà Cố Yến cũng không vội về nhà bên cạnh.
Mà đi dọc theo con đường trong vườn hoa, tản bộ trong đêm khuya yên tĩnh.
Trị an ở đây vô cùng tốt, cách đó không xa có thể trông thấy mấy người trực ban đi lại nói chuyện phiếm trong phòng an ninh.
Cô đi xong ba vòng chuẩn bị trở về nhà, cửa nhà Cố Yến lại đột nhiên mở ra.
Cô nghe tiếng quay đầu, vừa nhìn đã giật nảy mình.
Chỉ thấy Cố Yến đang ôm một người vội vàng đi ra ngoài, mà chiếc xe bay màu đen chống phản quang kia bỗng nhiên khởi động, lao từ trong gara ra, lại tự động thắng gấp dừng ở trước cửa.
“Ông trời của tôi ơi, sao vậy?!” Fizz vội vàng chạy tới, “Viện trưởng? Không phải vừa rồi còn tốt sao? Ngất xỉu hay là ngã bệnh?”
Được Cố Yến ôm chính Yên Tuy Chi, người trước đây không lâu còn chống cằm nghỉ ngơi, lúc này lại nhíu chặt lông mày, không hề có cảm giác dựa vào trong ngực Cố Yến.
Nhìn anh rất không thoải mái, nhưng lại giống như rơi vào trong giấc ngủ sâu, không hề có chút phản ứng nào với lời nói tiếng động bên ngoài.
Fizz chưa bao giờ nhìn thấy Cố Yến có sắc mặt khó coi như vậy.
Thậm chí hắn còn không nghe thấy Fizz vừa nói gì, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi đi bệnh viện một chuyến.”