Luật Sư Hạng Nhất


Edit: Bonnie
Vì để tránh cho bên luật sở Nam Thập Tự phát hiện ra, Fizz không ở lại phòng thí nghiệm quá lâu.
“Nếu như tình huống của viện trưởng tốt lên, hãy nói cho tôi một tiếng.” Cô vỗ vỗ Cố Yến, để lại câu nói này, sau đó vội vàng rời khỏi Xuân Đằng.
Fizz tiến vào cửa văn phòng đúng giờ, bắt đầu công việc đúng giờ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề nhận được bất kì tin tức gì của Cố Yến.
Buổi sáng chưa nhận được, cô an ủi mình: Có lẽ đã tốt, Cố Yến rất vui vẻ, trong phút chốc mới không nhớ ra được.
Giữa trưa còn chưa nhận được, cô lại miễn cưỡng nghĩ: Có lẽ bác sĩ tương đối bảo thủ, mặc dù đã chuyển biến tốt nhưng lại không dám cam đoan, còn muốn hù dọa vài câu, cho nên Cố Yến đang chờ Yên Tuy Chi ổn định lại.
Đến buổi trưa, máy thông minh vẫn còn im ắng, cuối cùng cô đã không thể kìm được mà bối rối.
[Cố? Viện trưởng thế nào rồi?]
Cô không nhịn được gửi một tin nhắn cho cho Cố Yến.
Nhưng mãi mà không có hồi âm.
Máy thông minh vẫn yên tĩnh trên cổ tay cô, giống như một món đồ trang sức xinh đẹp.
Fizz bắt đầu không thể khống chế suy đoán lung tung, tự mình dọa mình đến mức trái tim phát lạnh, cực kỳ khó chịu.
Bất kì một đồng nghiệp nào trong văn phòng đều có thể nhìn ra sắc mặt cô rất kém.

Ngay cả trợ lý Adams đến tìm cô lấy tài liệu cũng nhịn không được vỗ vai cô, lo lắng hỏi: “Sao thế? Cơ thể không thoải mái?”
Fizz ngẩng đầu nhìn hắn ta, đây là một người có quan hệ tốt nhất với cô ở trong Nam Thập Tự ngoại trừ Cố Yến Yên Tuy Chi.
Con người chính là như vậy, lúc một mình buồn bực giống như một cái động không đáy, đè nén thêm bao nhiêu cảm xúc đều có thể tiếp nhận.

Nhưng chỉ cần một người nhà hoặc bạn bè thân thiết nào đó nhìn một cái, thì sẽ đột nhiên sụp đổ.
Fizz mệt mỏi lắc đầu, sau đó nằm nhoài ra bàn.
Adams giật nảy mình: “Rất khó chịu sao? Bị bệnh? Có sốt không? Tôi đi tìm ít thuốc cho cô nhé?”
Fizz cũng không ngẩng đầu, chỉ lắc lắc.
Adams không còn cách nào, “Nằm ra như thế cũng không giải quyết được gì, nếu không đi bệnh viện xem?”
Fizz đã được hắn ta nhắc nhở.
Đây là một lý do tốt để đến bệnh viện, cho dù cô đi thẳng đến Xuân Đằng, người trong luật sở cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
“Ừm, tan làm tôi sẽ đi xem một chút.” Fizz xoa mặt ngồi thẳng lên, đôi mắt đỏ ngầu, rất giống như sắp khóc nhưng lại cố gắng nhịn.
Ai thấy dáng vẻ này mà không mềm lòng, Adams không nhịn được nói: “Còn chờ tan làm cái gì nữa? Viết đơn xin nghỉ rồi đi luôn.”
Fizz ngậm miệng nhìn hắn ta chằm chằm, suy tư mấy phút, gật đầu nói: “Được rồi…” Sau đó cầm túi xách lên, quét giác mạc rồi đi.
Thế là câu “Đúng lúc bây giờ đang rảnh, hay là tôi đi với cô?” của Adams đã bị nghẹn lại trong bụng.
Hắn ta đứng trong văn phòng hành chính ngửa mặt lên trời bó tay năm phút, ảo não gõ lên trán mình, nói với mấy trợ lý khác: “Vừa rồi hình như Fizz quên viết đơn xin nghỉ, mọi người viết giúp cô ấy một cái, nếu lát nữa có đối tác đến, cứ nói cô bị bệnh đi bệnh viện.”
Lúc Fizz trở lại phòng thí nghiệm của Lâm Nguyên, gần như sinh ra một loại ảo giác.
Bởi vì người trong phòng kính vẫn còn đang bận rộn, Cố Yến bên ngoài phòng kính vẫn không nhúc nhích, tất cả mọi thứ giống lúc cô rời đi sáng nay như đúc.
Giống như cô chỉ đi ra ngoài dạo qua một vòng rồi trở lại, nhưng trên thực tế đã trôi qua 7 giờ ròng rã.
Vốn dĩ cô còn muốn hỏi Cố Yến vì sao không hồi âm, nhưng bây giờ đã không cần nữa.
Đừng nói đến việc nhắn lại, cô đứng trong phòng thí nghiệm năm phút, thậm chí Cố Yến còn không phát hiện bên cạnh có thêm một người.
Tình huống hỏng bét hơn cô suy đoán rất nhiều.
Mãi cho đến khi hoàng hôn bên ngoài buông xuống, đèn trong ngoài bệnh viện sáng lên, đêm khuya lại lặng lẽ tiến đến một lần nữa.

Cuộc cấp cứu đặc biệt này rốt cuộc mới kết thúc.
Trên màn hình thiết bị, tất cả cảnh báo màu đỏ đã biến mất, nhưng những thông số đại diện cho sinh mạng vẫn không vì thế mà quay về màu xanh dịu nhẹ bình thường nhất.
Lâm Nguyên ra hiệu với mấy nghiên cứu viên, dặn dò qua khẩu trang vô khuẩn: “Phòng bệnh riêng trên tầng còn trống đúng không? Trước tiên đưa cậu ấy lên đó, thêm 4 giờ trong khoang vô khuẩn, máy ô-xy hoá, dinh dưỡng dùng số 3, tiếp đó đặt cảnh báo và tự động nhắc nhở 24 giờ, thời gian và số liệu liên kết với dụng cụ phân tích ở đây.”
Có thang máy nối thẳng từ phòng thí nghiệm lên phòng bệnh trên tầng, vốn được phân phối riêng cho chỗ này.
Những nghiên cứu viên kia nghe Lâm Nguyên nói vậy thì bắt đầu chuẩn bị.
Bọn họ nhanh tay nhanh chân đổi giường cho Yên Tuy Chi, trên giường tự có một cái lồng vô khuẩn, giống như một cái bát bằng kính lớn.

Người yên lặng nằm trong đó lại có vẻ cực kì ốm yếu.
Trong nháy mắt, Yên Tuy Chi được đẩy vào trong thang máy trong suốt, lên trên tầng dưới sự hộ tống của mấy nghiên cứu viên.
Fizz trơ mắt nhìn Cố Yến đi về phía trước một bước, kết quả bị một lớp kính lạnh băng chặn lại.
Hắn hơi ngơ ngác, giống như là mới giật mình tỉnh lại từ trong một tâm trạng trầm trọng nào đó.
Từ góc độ của cô nhìn sang, có thể trông thấy bên mặt khắc sâu của Cố Yến, ánh mắt rũ xuống, sau đó chậm rãi dịch lên theo cái giường vô khuẩn kia.
Cho đến khi cái giường bệnh kia hoàn toàn lên trên tầng, biến mất khỏi tầm mắt, rất lâu sau, hắn mới nháy mắt một cái.
Rõ ràng là một động tác rất nhẹ mà lặng lẽ, Fizz lại cảm thấy khổ sở một cách khó hiểu.
Thậm chí đứng ở góc độ của một người bạn, cực kì đau lòng.
Lâm Nguyên gõ phím trên thiết bị phân tích mấy lần, ngửa đầu nhìn lướt qua màn hình, sau đó sải bước ra ngoài.
“Thầy ấy sao rồi?”
Cố Yến đã ở bên ngoài tấm kính 20 giờ, bất thình lình mở miệng, giọng nói khàn khàn, nghe có vẻ vừa nặng nề vừa mỏi mệt.
Lâm Nguyên giật nảy mình, nhìn xung quanh một vòng, chỉ vào khu chờ: “Bên kia có chỗ để nghỉ ngơi, còn có thể ngủ, không phải là cậu cứ đứng mãi thế này đấy chứ?”
Mặc dù hắn ta rất kinh ngạc, nhưng chính hắn ta cũng đã bận rộn 20 giờ, trạng thái cũng rất kém, giọng nói còn khàn hơn cả Cố Yến, bởi vì trong quá trình trị liệu, hắn ta còn phải không ngừng mở miệng chỉ thị.
“Không có việc gì.” Cố Yến cũng không thèm nhìn những cái ghế dựa kia, chỉ lặng lẽ chờ một thời gian dài dằng dặc.
Lâm Nguyên vỗ vai của hắn, nói: “Loại tình huống này, tôi cũng không nói là một tin tức tốt một tin tức xấu gì với cậu cả, cậu cũng không thích nghe những câu nói nhảm vòng vo uyển chuyển đó.”
Fizz nghe thấy còn có “tin tức xấu”, trong lòng bỗng nhiên hơi hồi hộp.
Lại liếc về phía Cố Yến, phát hiện hắn vẫn đứng thẳng tắp, trầm giọng nói: “Anh nói đi.”
“Hôm qua lúc đưa thầy ấy vào, trong lòng tôi từng có hai dự đoán.” Lâm Nguyên nói, “Dự đoán tốt nhất chính là sửa đổi gen đến lúc mất đi hiệu lực, đây chỉ là phản ứng thầy ấy khôi phục hình dáng cũ, có điều phản ứng của thấy ấy kịch liệt hơn người bình thường một chút.

Mà xấu nhất, chính là… quả bom không định giờ trong cơ thể thầy ấy cuối cùng đã nổ, những phản ứng bệnh lý do đoạn gen kia ẩn giấu đã bắt đầu xuất hiện trên người thầy ấy.”
Lâm Nguyên duỗi ra hai ngón tay, do dự một lát, sau đó nói với Cố Yến: “Tình trạng bây giờ của thấy ấy là… hai loại va vào nhau.”
“…Hai loại va vào nhau sẽ có phản ứng gì?”
“Cậu biết đấy, đoạn gen kia có ảnh hưởng đến thời gian sửa đổi.” Lâm Nguyên chồng một ngón tay lên một ngón khác, “Giống như dưới tình huống bình thường, sửa đổi gen mất đi hiệu lực sẽ có một kỳ chuyển đổi, mấy giờ đến mười mấy tiếng không giống nhau.

Trong khoảng thời gian này, thầy ấy sẽ thường xuyên bị sốt, đau đầu, lên cơn sốc vân vân, nhưng vượt qua sẽ tốt.

Hiện tại, kỳ chuyển đổi này của thầy ấy đang bị đoạn gen kia không ngừng quấy nhiễu, dẫn đến khi thì giảm bớt tăng tốc, khi thì kéo dài.”
Lâm Nguyên dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Điều này có nghĩa là, kỳ chuyển đổi này không thể lấy trạng thái bình thường để dự đoán, có khả năng lát nữa thầy ấy sẽ khôi phục hình dáng cũ, cũng có khả năng… đoạn gen kia còn tồn tại bao lâu, thầy ấy sẽ phải chịu đựng kỳ chuyển đổi bấy lâu, cho đến khi không còn quấy nhiễu nữa mới thôi.”
Chỉ là nghe những câu miêu tả này, Fizz đã cảm thấy gian nan.
Cô không nhịn được hỏi: “Nếu như… Tôi nói là nếu như, lúc nào đoạn gen này có thể biến mất?”
Lâm Nguyên day trán, “Đây chính là điều chúng tôi đang phải làm thâu đêm suốt sáng, thật ra tiến triển không chậm, nhưng bây giờ đang bị mắc ở một cửa ải quan trọng, phải xem kết quả thí nghiệm mô phỏng đêm nay, nếu như thành công, rất nhanh sẽ có thể chuyển sang sử dụng lâm sàng, nhưng… nếu như thất bại, chúng tôi sẽ phải tìm cách khác.

Cho nên rất xin lỗi, có lẽ còn cần thời gian.”
Fizz vội vàng nói, “Vậy những phản ứng này, có thuốc gì có thể hỗ trợ làm chậm lại không? Thuốc giảm đau hoặc là gì đó tương tự, có thể để cho viện trưởng dễ chịu hơn một chút?”
Lâm Nguyên lắc đầu, hắn ta nhìn thoáng qua sắc mặt Cố Yến, có chút khó khăn mở miệng: “Cái này còn liên quan đến một vấn đề khác…”
Cố Yến chú ý tới nét mặt của hắn ta, dường như dự cảm được cái gì, bàn tay để xuôi bên người siết chặt, “Vấn đề gì?”
“Không phải tôi vừa mới nói, tình trạng của viện trưởng là hai loại va vào nhau sao? Phản ứng bệnh lý của đoạn gen kia sẽ xuất hiện ở trên người thầy ấy.” Lâm Nguyên do dự một hồi, cắn răng nói: “Cậu biết mục đích ban đầu của anh em Manson rồi đó, cho nên dù dù là đoạn gen còn chưa hoàn thiện, cũng sẽ bao gồm một vài điểm đặc biệt, ví dụ như… thầy ấy sẽ có thể sinh ra khao khát quá độ với một vài thành phần thuốc.”
Đây đại khái là cách nói uyển chuyển nhất mà Lâm Nguyên có thể nghĩ tới.
Vừa biết được mọi chuyện, thậm chí Fizz còn ngây ra một lúc, mới hiểu được ý của hắn ta.
Nhưng Cố Yến lại đổi sắc mặt trong nháy mắt.
Lâm Nguyên lập tức nói: “Cậu đừng như vậy, đừng vội.”
Vừa nói xong, chính hắn ta cũng cảm thấy có chút bất lực, nhưng hắn ta trông thấy sắc mặt của Cố Yến, liền thực sự không nhịn được muốn nói gì đó, dù chỉ là một câu hứa hẹn trống rỗng thì sao?
Bằng không kiểu gì hắn ta cũng sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.
Hắn ta nhìn Cố Yến nói: “Tôi cam đoan, chỉ cần viện trưởng chưa khôi phục, tôi sẽ không ra khỏi phòng thí nghiệm.

Tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực để thầy ấy tốt lên, giống như trước kia, mỉm cười chào hỏi với tôi, sau đó đi ra khỏi nơi này.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui