Lục Gia Tiểu Tức Phụ


CHƯƠNG 241Đêm qua tiểu cô nương mười bốn tuổi liên tục bị người yêu bắt nạt nhiều lần, Ngưng Hương thực sự rất mệt, cho nên đã không tránh khỏi chuyện ngủ nướng vào sáng hôm sau, do nghe thấy tiếng đệ đệ bước xuống giường đi tiểu nên Ngưng Hương mới giật mình tỉnh dậy.Nàng nằm quay lưng về phía đệ đệ, tiểu tử kia sau khi đi tiểu xong liền quay về ổ chăn, Ngưng Hương xoay người, nhéo mũi đệ đệ một cái, "Lần sau không được phép đi tiểu ở trong phòng nghe chưa."Ban đêm trời tối thì không sao, nhưng ban ngày sao lại đi tiểu bô ở trong phòng được?A Mộc cười hắc hắc, rụt cổ vào trong ổ chăn."Dậy đi, sáng nay đệ là người đi đổ bô." Nghe được động tĩnh của mọi người bên phía Đông viện, Ngưng Hương lập tức đứng dậy mặc quần áo.Trước khi ra khỏi phòng, nàng quay lại thúc giục đệ đệ đang nằm trong chăn lần nữa.Khi nàng vừa mở phòng bước ra bên ngoài thì cũng vừa lúc Từ Thu Nhi bước nhanh chạy tới, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ, có vị cô nương té xỉu ở cửa nhà chúng ta, đại ca muội ôm nàng vào phòng, nàng ta mới vừa tỉnh lại không lâu, nói là bên Liêu Đông chạy nạn tới."Ngưng Hương ngạc nhiên nhìn đường muội.Sao nàng không nhớ ra đời trước có một việc như vậy xảy ra nhỉ?"Nàng ta bây giờ đang ở đâu?" Ngưng Hương nhìn về ba gian phòng phía Đông viện, nhỏ giọng hỏi.Từ Thu Nhi dắt nàng đi về phía đông "Đang nằm ở trong nhà muội, tuy không có khí lực đi lại nhưng nàng ta vẫn rất xinh đẹp."Rõ ràng là không đẹp bằng tỷ tỷ, thực ra cũng không thể coi là đẹp, nhưng nếu so với những cô nương khác ở trong thôn thì vị cô nương này có khuôn mặt rất trắng, người đời thường nói một trắng che trăm xấu, huống chi người ta cũng vốn mi thanh mục tú, nhìn lạnh lùng không muốn nói chuyện với người lạ, nhưng điều đó lại nổi bật lên vẻ đẹp không giống người thường."Đợi chút, ta vẫn chưa rửa mặt." Qủa thật Ngưng Hương cũng hiếu kỳ về cô nương mà đường huynh ôm về nhà, nhưng trước tiên nàng phải vệ sinh sạch sẽ đã."Vậy tỷ đi rửa mặt trước đi." Từ Thu Nhi đành phải buông lỏng đường tỷ ra.Bên trong phòng, Quản Bình yên lặng nằm, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của hai tỷ muội bọn họ bên ngoài.Chờ tiếng bước chân vị cô nương Ngưng Hương đi xa, Quản Bình mới tiếp tục quan sát căn phòng nhỏ ở nông thôn này.Ở phía nam có ba cánh cửa sổ lớn, lúc này đều đã được treo lên cao, tuy đang nằm trên giường nhưng chỉ liếc mắt một cái nàng vẫn có thể trông thấy bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, cùng với những cây dương thụ cao ngất.

Vách tường đều được trát từ bùn đất, phần lớn đều hết sức bằng phẳng, nhưng vẫn có chỗ đã rạn nứt, hiển nhiên phòng có này đã có chút tuổi đời.

Trong phòng bày biện khá đơn giản, vách tường phía tây dựng ba chiếc tủ đã dần bị tróc lớp sơn đỏ đang dựa sát tường, các loại đồ dùng hằng ngày được bày biện chỉnh tề trên tủ, cây kéo, lược, gương các loại, còn có cả ấm trà và một túi hoa quả khô.Phía bắc trống không, cánh cửa sổ trên vách tường rộng mở, phía góc đông bắc bày biện một cái tủ quần áo cũng đã cũ.Còn lại chính là vài cái ghế gỗ.Xa lạ lại quen thuộc.Xa lạ là vì sau bảy tuổi nàng đã không còn ở những căn phòng như này nữa, quen thuộc là vì trước bảy tuổi nàng cũng là trẻ con của nông gia, sau đó phụ thân bài bạc thua lỗ đành lòng bán luôn thứ nữ như nàng.

Đại tỷ thì hứa sẽ nhanh chóng làm việc kiếm tiền, đệ đệ được giữ lại là để nối dõi tông đường, cho nên vật hi sinh chỉ có thể là nàng.Nhắm mắt lại, Quản Bình thu hồi những kí ức tức cảnh sinh tình này.Bên trong phòng bếp phụ nhân đang nhóm lửa, còn chồng của bà thì đang thương lượng xem có nên đi lên trấn trên mời lang trung hay không, người phụ nhân có vẻ không quá nguyện ý, nhưng nam nhân ôm nàng vào nhà thì kiên quyết muốn đi.Quản Bình mở mắt ra, mở miệng nói: "Bá mẫu, cháu không bị thương, mọi người không cần mời lang trung , cháu, chỉ là cháu có chút đói...""Thực sự không bị thương sao?" Lý thị để nữ nhi nhóm lửa, còn bà thì vén mành đi vào, ân cần hỏi thăm.

Bà vừa nhìn cũng biết cô nương này không giống như đang bị thương nên mới suy nghĩ không cần mời lang trung , nếu như trên người có miệng vết thương, bà tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu, ngăn cản nhi tử.Quản Bình không nhìn phụ tử sau lưng Lý thị, bình thản gật đầu, "Thực sự không có việc gì, bá mẫu chịu cứu cháu, cho cháu cơm ăn thì cháu đã là vô cùng cảm kích rồi.

Chờ cháu ăn cơm xong lại có sức thì sẽ lập tức đi ngay, tuyệt đối không làm phiền bá mẫu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui