Editor: Đào Tử
__________________________
Lâm Phong thấp thỏm cúi đầu xoắn vạt áo, chẳng biết tự bao giờ đã ửng đỏ hốc mắt, mang theo tiếng khóc nức nở thổ lộ tiếng lòng: "Thế nhưng, nô gia vẫn sợ...!Hu hu, không biết nên làm gì bây giờ...!Lang quân, nô gia không muốn bị thiêu chết đâu..."
"Ai muốn thiêu chết muội? Ai dám thiêu chết muội?"
Lâm Phong mím môi nói thầm.
"Thoại bản đều nói như vậy."
Thẩm Đường nhíu mày: "Thoại bản? Thoại bản nào?"
Lâm Phong nháy mắt mấy cái, ấp úng nói mấy quyển.
Cốt lõi câu chuyện tựa như một khuôn đúc ra ——
Nhân vật nam chính là văn sĩ gia cảnh bần hàn nhưng rất có tài hoa, văn tâm đều là Nhị phẩm thượng trung.
Nhân vật nữ chính phần lớn là con gái thừa tướng/ con gái Hoàng đế/ con gái đại thần tiếm quyền.
Nam nữ chính không phải ái mộ lẫn nhau thì là nữ truy nam, nếu không thì nhà vợ xem trọng tiềm lực, mặt dày mày dạn muốn gả con gái.
Nhân vật nữ phụ phản diện là "Dị loại" giữa đất trời, ngưng luyện ra văn tâm/ võ đảm, phụ nữ nắm quyền loạn chính sẽ dẫn đến đại họa, nàng si tâm không thay đổi với nam chính, về sau yêu mà không có được hắc hóa, cuối cùng bị chế tài/ cảm hóa /thiêu chết/ phế bỏ đan phủ...
Thẩm Đường nhất thời không nói nên lời: "Ta còn tưởng rằng với tình huống nhà muội, nữ quyến nội trạch sẽ không thể nào tiếp xúc loại thoại bản thế kia."
Lâm Phong nói thầm: "Nhưng rất hay..."
Thế giới trong câu chuyện lạ lẫm đặc sắc, khác với nội trạch lâu dài trăm ngày như một của cô nàng.
Thỉnh thoảng cô nhóc có thể đi ra ngoài chơi cũng phải có bà vú nha hoàn theo sau, giống như một con chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong lồng son.
Dù áo cơm không lo, nhưng một khi mất đi người cho ăn, mất đi lồng chim phú quý tinh xảo che chở, ngay cả năng lực kiếm sống cũng không có.
Không chỉ cô nàng, mẫu thân, tỷ muội, các nương tử khác đều như thế.
Cô nàng thích những cô gái có văn tâm võ đảm trong thoại bản, dám yêu dám hận...!Dù là kết cục những cô gái này đều không tốt.
Thẩm Đường nhìn Lâm Phong khuôn mặt non nớt, nhưng hai đầu lông mày mang vài phần bướng bỉnh quật cường, thở dài: "Vậy cũng không thể xem nhiều, mấy tên đàn ông bên trong cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, chuyên lừa gạt các cô gái đơn thuần thiếu kinh nghiệm, kinh nghiệm sống chưa nhiều..."
Đã thấy nhiều thoại bản thật tình cho rằng đây là người đàn ông tốt, rau xanh đi theo đàn ông cặn bã chạy mất, dân trồng rau sẽ tức hộc máu nha.
Lâm Phong: "..."
Trọng điểm của mình và lang quân dường như không giống.
Thẩm Đường lại từng bước dẫn dắt: "Còn chưa biết người viết thoại bản có văn tâm hay không nữa, dựa vào trí tưởng tượng vô căn cứ tạo ra hình tượng văn sĩ mang văn tâm Nhị phẩm thượng trung.
Cái này có khác nào Đông cung nương nương làm bánh nướng, Tây cung nương nương bóc hành tây?*"
_Ám chỉ thiếu kiến thức, bánh nướng cũng là thứ xa xỉ với dân chúng thời xưa liền nghĩ hoàng đế mỗi ngày được ăn bánh nướng đáng hâm mộ, trong dân chúng đều là vợ làm cơm cho chồng nên bèn nghĩ hoàng hậu làm bánh nướng cho hoàng đế.
Lâm Phong suy tư: "Đúng là khá có lý."
Thẩm Đường không ngừng nỗ lực: "Văn tâm Nhị phẩm thượng trung, ta biết một người.
Trước khi Vô Hối xảy ra chuyện là phẩm cấp ấy, muội có thể coi giống nhân vật chính trong thoại bản không? Vô Hối sẽ làm những việc giống trong truyện?"
Lâm Phong: "..."
Nếu như là Chử tiên sinh...
Nhất thời cô nàng không cách nào nhìn thẳng những lời đó.
Chốc lát cũng quên lo lắng với tương lai.
Thẩm Đường đột nhiên hỏi cô nhóc: "Muội có muốn đi theo Vô Hối học tập không? Thật ra Nguyên Lương cũng được, nhưng ta không làm chủ được."
Chử Diệu trên danh nghĩa là người cô mua về, ủy thác ông dạy đứa bé không thành vấn đề, nhưng "NPC dẫn đường" Kỳ Thiện thì khác, người ta chưa chắc có kiên nhẫn mang một nữ học sinh.
Trọng yếu nhất là Chử Diệu có thể giúp giấu diếm một tay mà Kỳ Thiện khó nói.
Lâm Phong vừa kinh ngạc vừa khẩn trương nhìn cô.
"Dĩ nhiên là muốn, nhưng..."
"Muốn thì muốn, không có gì không thể." Thẩm Đường cắt lời cô nàng, trấn an nói, "Bọn người Vô Hối không phải là ngoan cố cổ hủ."
Thậm chí thực chất còn mang vài phần phản nghịch.
Bằng không, Chử Diệu sẽ không khuyến khích Thẩm Đường đi tìm tòi làm sao chăn lợn, thậm chí ngay cả cô cưỡi lợn quậy khắp nơi cũng không ngăn lại.
Ngược lại Kỳ Thiện có ngăn một lần, nhưng nhìn thấy ngăn cản không có hiệu quả, trong đêm trang bị yên ngựa dây cương cho lợn.
Bởi vậy có thể thấy được ——
Người trước ly kinh phản đạo, người sau biến đổi linh hoạt.
Lâm Phong nhỏ giọng nói: "Phải thẳng thắn với hai vị tiên sinh sao?"
Thẩm Đường: "..."
Trước kia cô chỉ chuẩn bị thẳng thắn chuyện Lâm Phong với Chử Diệu, Kỳ Thiện phải xem lại, nhưng Lâm Phong hỏi như vậy, cô cảm thấy cùng thẳng thắn tương đối tốt.
Với tính cách của Kỳ Thiện, từ đạo văn sĩ của anh ta cũng nhìn ra được —— Không thích bị giấu giếm.
Thẩm Đường gật gật đầu: "Ừm, thẳng thắn đi."
Về phần giới tính của mình ——
Chậc, cô căn bản chưa từng giấu diếm.
Hai vị tiên sinh có thể phát hiện hay không, không có quan hệ gì với cô.
Ban đêm cơm nước no nê, Địch Nhạc hẹn Cộng Thúc Võ ra ngoài luận bàn.
Thiên phú Cộng Thúc Võ không bằng cậu ta, nhưng kinh nghiệm vũ lực lại cao hơn một mảng lớn, cậu ta còn có rất nhiều chỗ muốn học tập người ta.
Hai người vừa đi, Kỳ Thiện và Chử Diệu ăn ý buông đũa gỗ.
Còn chuẩn bị uống canh - Thẩm Đường: "..."
Kỳ Thiện ở bên trái cô nhìn chằm chằm, Chử Diệu ở bên phải nhìn cô chằm chằm, Lâm Phong đứng bên cạnh rũ đầu, âm thầm nháy mắt với cô.
Thẩm Đường: "..."
Cô cảm giác mình hơi khó khăn.
Kỳ Thiện mở miệng đầu tiên: "Thẩm tiểu lang quân có lời muốn nói?"
"Làm sao huynh biết?"
"Chỉ thiếu viết tâm tư lên mặt, làm sao không biết cho được?"
Thẩm Đường xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, buông chén sành, lau miệng: "Thật có một chuyện, chỉ là khó tưởng tượng nổi, còn hi vọng hai vị tiên sinh đừng quá kinh ngạc, để tim nằm yên vị, không nên kích động..."
Kỳ Thiện chẳng muốn nhấc mi mắt, nói: "Nói đi."
Anh ta biết rõ, với công lực lắm lời của Thẩm tiểu lang quân, nếu không nói như vậy, quá nửa còn có thể nói nhảm thêm mấy đoạn.
Thẩm Đường: "Vậy ta nói nha."
Sau một lát, Thẩm Đường lại nói: "Ta nói thật đó."
Lại qua ba bốn hơi thở: "Ta nói thật đó..."
Kỳ Thiện đau đầu xoa mi tâm: "Cậu nói đi!"
Thẩm Đường kéo tay Lâm Phong qua, mừng khấp khởi báo với hai người: "Nói với hai người tin tức tốt trọng đại —— Muội ấy có!"
Kỳ Thiện: "..."
Chử Diệu: "..."
Thu hồi lời mở đầu, bọn họ không cách nào không kích động không kinh ngạc!
Kỳ Thiện suýt nữa bóp nát chén sành: "Chuyện khi nào?"
Thẩm Đường nói: "Mới mấy ngày nay."
Lâm Phong thấp giọng uốn nắn: "Sáng nay phát hiện."
Chử Diệu hơi đau đầu lấy tay đỡ trán, đè thấp giọng ấn chứa một loại tâm tình tiêu cực: "Thẩm Ấu Lê, cô bé còn đang để tang!"
Thẩm Đường: "..."
Chờ đã ——
Thẩm Đường kịp phản ứng, ngượng ngùng giải thích.
"Ta nói, ta nói là —— Muội ấy có khí mà."
Kỳ Thiện tức cười: "Không có khí thở còn đứng đấy được?"
Thẩm Đường: "..."
Nhìn hai gương mặt biểu lộ ăn khớp cao, Thẩm Đường cảm thấy áp lực lớn lao, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt.
"Khí ta nói là khí thiên địa."
Kỳ Thiện cười lạnh: "Rắm khí cũng vô dụng!"
Thẩm Đường: "..."
Chử Diệu: "..."
Kỳ Thiện: "..."
Chờ đã, khí gì cơ? ? ?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng lâm vào đóng băng và kinh khủng trước nay chưa từng có.
Bỗng dưng, Chử Diệu và Kỳ Thiện đồng thời đứng dậy, đồng thời khóa cửa gỗ gian phòng lại, rồi đồng thời ngồi về vị trí, Kỳ Thiện còn dùng ngôn linh "Pháp không truyền qua tai người thứ ba" phòng nghe trộm.
Kỳ Thiện nhìn Lâm Phong, hỏi: "Nam?"
Thẩm Đường nhỏ giọng nói: "Nữ."
"Không phải trò đùa?"
"Không phải, chân thật mười phần!"
Chử Diệu cũng hỏi: "Thật sự là linh khí thiên địa?"
"Còn thật hơn ngọc trai đấy, ta kiểm tra rồi."
Kỳ Thiện trầm mặc, ngoắc Lâm Phong lại, bảo cô nàng tới đây.
Dưới ánh mắt cổ vũ của Thẩm Đường, Lâm Phong dũng cảm tiến lên, đưa tay không thuần thục lắm dẫn ra một sợi "Khí" cực kỳ yếu ớt.
Mặc dù rất yếu ớt, nhưng quả thật tồn tại.
Hai người Kỳ Thiện: "..."
Vấn đề hiện tại không phải truy cứu vì sao Lâm Phong có thể chứa nguyên khí thiên địa trong người, mà là truy cứu do đâu dẫn đến kết quả này.