Trận tuyết đầu tiên của năm mới kéo dài từ tận giao thừa đến mùng một tết.
Khi Thẩm Thiên Trản thức dậy, bên ngoài cửa sổ là một thế giới trắng xóa nhìn không rõ đâu là đầu đâu là đuôi, cũng không rõ ranh giới nữa.
Để thoáng khí, cô mở cửa sổ phòng ngủ, tuyết thổi trúng làm rèm cửa có hơi phập phồng.
Thẩm Thiên Trản cầm lấy điện thoại di động, xem giờ- 8 giờ sáng, là giờ ngủ dậy thường ngày nếu cô đi làm.
Cô ôm điện thoại, nhìn say sưa chùm đèn treo trên trần nhà.
Tối hôm qua sau khi tiễn Tô Tạm và Quý Thanh Hòa đi đến Tứ Hợp Viện, cô không ở lại, liền đi về nhà. Về đến nhà là 10 giờ, vợ chồng lão Thẩm ngồi ở phòng khách vừa nói chuyện phiếm vừa chờ cô.
Tivi bật trong phòng khách đang phát chương trình trực tiếp Gala Tết, giữa những tiếng cười đùa, là ánh mắt mong chờ của mẹ Thẩm.
Thẩm Thiên Trản tự giác trở về phòng ôm theo tấm chăn, ra ngồi xem gala với hai người.
Mẹ Thẩm cực kỳ yêu thích những chương trình truyền thống thế này, Thẩm Thiên Trản một bên nghe mẹ và lão Thẩm bàn về mấy nghệ sĩ hơn mười năm thâm niên trên sân khấu xuân, một bên vô thức lột vỏ quýt, suy nghĩ mọi chuyện.
Lúc cô rảnh rỗi ngồi suy nghĩ, trên tay sẽ thường vô thức mà lặp đi lặp lại trò chơi với một vật nào đó. Và cái vật bất hạnh kia chính là quả quýt bị cô lột cho xơ xác, lúc vừa bỏ vào miệng, thì lại máy móc cắn quyết liệt.
Mẹ Thẩm gọi cô ba tiếng, cô mới phục hồi tinh thần: “Gì vậy?”
“Cho con tiền lì xì.” Mẹ Thẩm cho tiền cô, lại vừa vỗ vỗ lão Thẩm: “Của ông đâu?”
Lão Thẩm không vội vàng, lấy tiền lì xì đặt ở gạt tàn thuốc đưa qua: “Vội cái gì, có thể thiếu phần của con gái tôi sao?”
Dưới bối cảnh nền nhạc sôi động của đêm Gala, lão Thẩm mỉm cười nhìn cô, nói: “Vài năm trước ba với mẹ con luôn cảm thấy tình hình của con không tốt, vẫn luôn muốn khuyên con quay trở về. Lần này ba mẹ đến Bắc Kinh, ngoài việc thăm ông ngoại con, còn muốn tìm hiểu một chút cuộc sống của con.”
Thẩm Thiên Trản cười cười, hỏi: “Chừng ấy thời gian, sợ là không đủ để hai người hiểu rõ.”
“Hai bọn ta không phải cố ý muốn dò xét cuộc sống của con, biết được con công việc suôn sẻ, cuộc sống phong phú, tâm tính lạc quan như vậy là đủ rồi.” Lão Thẩm thở dài, giọng điệu có phần xa xăm: “Từ khi con tới Bắc Kinh, ba với mẹ con đều cảm thấy con càng ngày càng cách xa bọn ta. Ba rất vui vì con gái ba đã có một bầu trời rộng lớn để có thể phát huy hết khả năng, cũng yên tâm khi con bây giờ dường như đã đủ năng lực nhìn thấu và giải quyết mọi chuyện.”
Nhiều năm như vậy trôi qua, vợ chồng lão Thẩm ngoài việc đối với chuyện chung thân đại sự của cô cố gắng dùng tình cảm và lý trí để cảm hóa ra, rất ít khi lại cư xử thành thật với nhau thế này.
Thẩm Thiên Trản bày ra một biểu cảm vô cùng phù hợp để hưởng ứng: “Thực sự rất vui khi nhận được đánh giá như vậy từ ba.” Cô liếc mắt nhìn về phía mẹ Thẩm, lén lút tố cáo: “Con cứ ngỡ là ba mẹ lại càng hy vọng con sẽ đắm chìm vào tình yêu trai gái.”
Lão Thẩm hẳn là đã có một thỏa thuận ngầm nào đó với mẹ Thẩm, toàn bộ quá trình sau đó lại do ông phát biểu: “Cái này là con không hiểu được mẹ con rồi, bà ấy có ủng hộ chuyện sự nghiệp của con không? Bà ấy ủng hộ nhất ấy chứ. Gặp người khác sẽ kiêu ngạo nói con gái của bà ấy có cách nghĩ của riêng mình, độc lập dũng cảm, giống như mấy nàng công chúa của Disney. Bà ấy thúc giục con thúc đến mỏi mệt như vậy, hoàn toàn là xuất phát từ tình yêu đối với con. Vòng luẩn quẩn cuộc sống của ba mẹ với con khác biệt, con suốt ngày hô hào muốn sống độc lập, một mình không lệ thuộc, ba với mẹ cũng không dám can dự nhiều vào cuộc sống của con, thỉnh thoảng hỏi vài câu lại sợ con phiền.”
Ông nói xong còn chút uất ức: “Đã thấy ba mẹ nào tới Bắc Kinh thăm con gái, sợ tới mức máy bay hạ cánh rồi mới dám gọi điện thoại báo tin chưa?”
Thẩm Thiên Trản thành khẩn nhận tội: “Con sai rồi, là con quá sơ suất đối với sự quan tâm của hai bậc lão niên rồi.”
Lão Thẩm huơ huơ tay, tỏ vẻ cũng không có ý gì: “Qua năm nay, con đã ba mươi rồi, đúng ba mươi tuổi.”
“Ở phương diện cuộc sống hay công việc thì con tất nhiên đã có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà đứng vững, gánh vác trách nhiệm, vậy còn về mặt mục tiêu sống và phát triển, năm nay có cảm nhận gì khác không? Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Thẩm Thiên Trản cân nhắc lời lão Thẩm không biết còn lòng vòng mấy lượt nữa mới đi vào ý chính đây, cô nhếch miệng cười, làm bộ ngu: “Ba nói mục tiêu về phương diện nào của cuộc sống? Con cũng vừa lập ra cái mục tiêu kiếm 100 triệu đấy.”
Cô vốn tính tình rõ ràng, giận hờn vui vẻ chỉ trong một cái nháy mắt. Bình thường nếu không hài lòng sẽ giận ngay, chẳng cần phân biệt thân thích.
Lão Thẩm bị cái tính hay giận của cô đâm chọt nhưng cũng không hề thu tay về, cầm chén trà chậm rãi húp một ngụm: “Tùy tiện tâm sự vài câu, con căng thẳng cái gì?”
Thẩm Thiên Trản nghĩ một hồi, nói: “Con là nói nghiêm túc mà, con vừa mới lập mục tiêu kiếm 100 triệu. Chờ kiếm đủ tiền rồi, những năm tuổi già chỉ làm những chuyện mà bản thân muốn làm. Con không quan trọng chuyện cuối đời có người nào bên cạnh không, con không cô đơn. Cũng không chạy theo ham muốn của mấy cô gái cứ mong có một cuộc sống viên mãn, những quan điểm như phụ nữ phải nề nếp, phải kết hôn sinh con vốn không trói buộc được con.”
Những lời này, không phải là lần đầu cô nói, nhưng trước kia, cô nói năng ngọt ngào hơn, nửa dỗ dành, nửa thuyết phục, cố gắng tránh xung đột trực tiếp với mẹ Thẩm.
Mắt mẹ Thẩm đỏ lên, mơ hồ hiện lên vẻ nổi giận tới tái đi.
Giọng của Thẩm Thiên Trản dịu đi một chút, thái độ nhẹ nhàng nói: “Nếu gặp được người phù hợp, con sẽ không kháng cự. Công việc của con quá bận, mẹ bảo con dừng lại, con không cách nào có thể cân bằng được cả hai. Tạm thời từ bỏ công việc lại càng không thể, công việc, độc lập về kinh tế là gốc rễ của con, lý trí của con không cho phép con vì một thứ mơ hồ nào đó mà từ bỏ sự nghiệp được.”
Không ở vị trí của cô, căn bản không thể nào hiểu được cô đã đổ ra bao nhiêu nỗ lực để có thể đứng lên làm lại từ đầu.
Những tháng ngày gian khổ nhất kia, Trẩm Thiên Trản hiểu rõ vợ chồng lão Thẩm không thể đủ khả năng gánh giúp cô khoản nợ khổng lồ kia, từ đầu tới cuối cũng chỉ có Thẩm Thiên Trản cắn răng tự mình chống đỡ. 9 năm qua, đời cô ba chìm bảy nổi, sóng to gió lớn, nói là cô đã tận tâm tận lực đổ cả máu của mình cũng không có gì là quá đáng. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Cô tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện sự nghiệp của cô có bất kỳ sai sót nào. Cũng tuyệt đối không cho bất cứ ai, phá hủy tòa lâu đài mà cô đã một tay xây dựng.
Mẹ Thẩm nghe một hồi lâu, cố gắng kiềm chế tâm tư của bản thân, bình tĩnh nói: “Vậy con nói xem con cảm thấy người thích hợp, là loại người nào vậy?”
Trong khoảnh khắc, trong đầu Thẩm Thiên Trản vô cùng kì quái hiện ra bóng dáng của một người- lạnh như rừng thông rừng trúc, lại giỏi che giấu ý xấu, tính kế từng bước vừa nhã nhặn vừa rất cặn bã- Quý Thanh Hòa.
Câu kia của anh: “Em có thể ước một điều với tôi, ngày này hằng năm đều có hiệu lực” giống như một câu thần chú, cứ vọng đi vọng lại trong đầu cô.
Những lời này giống như những bông tuyết rơi bên ngoài xe, không hề có tiếng động nhưng lại để lại một cảm xúc rất mạnh mẽ cứ vang lên trong cánh cửa tâm hồn cô.
Cô không nhớ rõ nét mặt biểu cảm vào lúc đó của chính mình, chắc do bất ngờ quá nên nghĩ là anh đang đùa, cô nhớ là bản thân đã nở một nụ cười, hỏi: “Nguyện vọng nào cũng được sao?”
Anh lặp lại: “Nguyện vọng nào cũng được.”
Khoảnh khắc đó, bông tuyết như lọt vào thế giới nội tâm của cô, rung động rơi lã chã.
Có trời mới biết, cô lúc đó phải kiềm chế biết bao nhiêu mới có thể buột miệng nói ra một câu: “Vậy tặng tôi nhiều tiền đi, kiểu tiền từ trên trời rơi xuống ấy.”
Cho nên cô đã xóa đi toàn bộ câu chuyện hứa hẹn, chỉ một câu nói lại biến mọi thứ kết thúc như một chuyện đùa.
Cô nói: “Cảm ơn Quý tổng, đến năm ba mươi tuổi rồi vẫn cho tôi có cơ hội mơ mộng như vậy.”
--------------
Ở hành lang, tiếng của mẹ Thẩm hạ xuống cực nhỏ, giống như sợ đánh thức cô dậy: “Tuyết này đã rơi cả một đêm rồi sao?”
Lão Thẩm ầm ừ, giọng mơ hồ: “Tuyết dày như vậy thì chắc là rơi cả đêm rồi, phương Nam mà tuyết còn chơi đùa thế này, nhiều năm như vậy rồi cũng chưa thấy người ta chơi ném cầu tuyết?”
Thẩm Thiên Trản lười biếng, không thèm nghĩ gì nữa.
Tối hôm qua cùng với mẹ Thẩm chả mấy vui vẻ, cô cần phải vực dậy tâm lý mới có thể đối mặt bình thường với vợ chồng lão Thẩm.
Nội tâm của Thẩm Thiên Trản được xây dựng tương đối đơn giản thô thiển, cô khoanh chân ngồi ở đầu giường, mang mấy bao lì xì để dưới gối lại, hé mở đếm thử số tiền. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Lão Thẩm luôn tin vào “tình yêu sâu đậm bao nhiêu thì phong bì lì xì dày bấy nhiêu”, bì lì xì đưa cho cô vừa to lại vừa phồng.
Cô ngồi đếm đắc ý, không giấu nổi nụ cười.
Mồng 1 đầu năm trợn mắt một cái là đã có tiền, khởi đầu tốt đẹp à!
-----------------
Khi mặt trời lên cao, Thẩm Thiên Trán đoán tên tiểu nhân phản bội Tô tạm cũng đã tỉnh rượu rồi, tự mình gọi điện thoại hỏi thăm sức khỏe.
Nghe được rõ giọng mũi của tên tiểu nhân phản bội, có chút buồn bã: “Lúc em tỉnh ngủ thấy chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn, hù chết em luôn.” Cậu hấp tấp hít hít mũi oán giận: “Tình bạn của chúng ta đã nhiều năm như vậy, em say thành ra thế này, chị lại có thể ném em cho Quý tổng. Thẩm Thiên Trản, lương tâm của chị bị chó tha rồi sao?”
Thẩm Thiên Trản như dội gáo nước lạnh vào Tô Tạm, hỏi lệch khỏi trọng điểm: “Giường lớn chạm trổ hoa văn?”
“Dạ.” Tô Tạm ú ớ một tiếng: “Cái thứ đàn ông như tên Mạnh Vong Chu, lại còn thích màn lụa mỏng, chị thấy có đáng sợ không?”
Thẩm Thiên Trản quay trở lại: “Chị thấy cậu có thể dò hỏi xem giá của cái giường này là bao nhiêu tiền, hỏi xong có khi lại có thể thay đổi được ấn tượng của cậu đối với Mạnh Vong Chu đó.”
Tô Tạm đã quen cô lâu như vậy rồi, lần đầu tiên phát hiện ra cô tới lương tâm cũng chả có: “Sao mà lúc nào chị cũng nói giúp người khác vậy?”
“Tùy tiện nói vậy thôi.” Thẩm Thiên Trản mở cửa sổ hít một ít luồng không khí lạnh bên ngoài cửa: “Cậu giờ về nhà rồi? Tối hôm qua một đêm xuân nồng với Quý tổng cảm thấy không tốt sao?”
“Em khinh.” Tô Tạm căm phẫn nói: “Có mà chị với Quý tổng cùng nhau trải qua đêm xuân nồng·trường sinh bất tử·ham muốn dục vọng·tới chết được, anh ta mang em vứt ngay cho ông chủ Mạnh chả thèm đếm xỉa gì đến em.”
Thẩm Thiên Trản nghe cậu ta đối đáp vanh vách, logic rõ ràng, cũng không lo lắng nữa: “Mồng 3 có cuộc họp kịch bản, đừng quên.”
Tô Tạm lẩm bẩm một tiếng trước khi cắt điện thoại.
-----------------
Buổi chiều mồng 3, Thẩm Thiên Trản bao cả quán trà.
Cô tới sớm nhất, lúc tối đã gửi trên Wechat một tin nhắn báo định vị.
Người đến sớm tiếp theo chính là Lâm Kiều, cô là nhiệt tình nhất với cuộc họp kịch bản, việc gì cũng là người đầu tiên hưởng ứng.
Để Thẩm Thiên Trản phải chờ? Vốn tính từ này không tồn tại.
Cô hợp tác với Thẩm Thiên Trản không ít hạng mục, ngoài sức mạnh trực tuyến ra, sự ăn khớp về tính thẩm mỹ ra, thì tính cách đáng yêu chiếm phần lớn nguyên nhân. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi team Luvevaland.Nam Lăng. Nếu bạn có đọc bản chuyển ngữ này ở trang khác xong cũng nhớ qua trang Luvevaland ủng hộ view cho tụi mình với nha. Mọi thông tin và thắc mắc có thể inbox qua page Sắc - Cấm Thành.
Lúc Tô Tạm chua xót nhìn cô, chép chép miệng nói Lâm Kiều đúng là em gái thất lạc nhiều năm của Thẩm Thiên Trản.
Khi cô đến mang theo một túi ô mai nhỏ, một hơi nuốt một cục, thấy Thẩm Thiên Trản rùng mình biểu cảm chắc chua lắm.
Từ năng lực giác quan thứ sáu của phụ nữ, Thẩm Thiên Trản cẩn thận thăm dò một câu: “Em có tình huống chưa?”
Lâm Kiều ngẩn ra, hấp tấp lắc đầu: “Không có.”
Phản ứng hồi hộp của cô làm Thẩm Thiên Trản thấy như mình đang làm chuyện gì ác độc lắm: “Em biết chị hỏi tới tình huống nào không? Đã trả lời là không có.”
Lâm Kiều bị cô xách đi một vòng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, hỏi: “Kim chủ mama mong được chỉ giáo? Em vốn đầu óc ngu si nên không hiểu được.”
Thẩm Thiên Trản rất ít khi nghe ngóng đời tư của những người hợp tác với cô, hiểu biết về Lâm Kiều cũng chỉ dừng lại ở năng lực nghiệp vụ và phạm trù công việc.
Không biết có phải là bị ảnh hưởng do mẹ Thẩm suốt hai ngày cứ bóng gió muốn đào sâu về đời sống tinh thần của cô, cô tò mò hỏi một câu: “Em năm nay 27 rồi sao?”
Lâm Kiều lanh lợi gật đầu, giả vờ đùa: “Đừng nói là dự án này có giới hạn độ tuổi nha, em trở mặt ngay đó.”
“Hạng mục mới quả là có thật.” Thẩm Thiên Trản sờ sờ cằm, nghiêm trang nói: “Muốn vượt qua giới hạn xét duyệt, thử thách với những kịch bản nghiêm túc của tuổi vị thành niên.”
Lâm Kiều lôi một viên ô mai nữa cho vào miệng, nét mặt cô chuyển qua đỏ bừng, hết sức kinh hãi: “Nghiêm túc sao chị?”
“Giả đó.” Thẩm Thiên Trản trở dài: “Đừng nói có mà đút lót bên xét duyệt nghiêm khắc, nhà đầu tư cũng sẽ không cho phép.”
Lâm Kiều bưng tách trà lên làm mượt cổ họng, nhìn thấy bốn phía đều vắng lặng, mới hạ giọng có phần thần bí nói: “Cái vị mà nickname trong nhóm Wechat chỉ có một chữ “Quý” kia, có phải là kim chủ baba lần này không ạ?”
Thẩm Thiên Trản mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng: “Em gọi chị là kim chủ mama, gọi anh ta là kim chủ ba ba?”
Cô nhướng mày, trêu chọc: “Quý Thanh Hòa chắc không biết anh ta ở bên ngoài lại có một đứa con gái lớn đến nhường này.”
Cô vừa dứt lời, rèm cửa bị những ngón tay thon dài kéo ra.
Tiếng Quý Thanh Hòa trầm thấp mang theo chút khàn: “Bây giờ đã biết rồi.”