Chương 29
Thời gian riêng tư của Trình Thố và Túc Hòa.
Túc Hòa thích quán trà này.
Sở thích của Trình Thố thực sự khá tốt, điều này có thể liên quan đến xuất thân của anh ấy. Các trưởng bối đều là những nhân vật có tiếng tăm trong xã hội, dưới ảnh hưởng của họ, anh ấy sẽ không thể không xuất hiện trong các bàn tiệc.
Trình Thố thấy anh ta khá thích môi trường này nên cũng yên tâm: "Thật ra, ngày mai gặp lại cũng được, nhưng vì hôm nay đã gặp mặt rồi, nếu không ngại thì hôm nay tiếp tục nói chuyện, còn chuyện của ngày mai thì ngày mai nói."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Túc Hòa đặt điện thoại lên bàn: "Tôi phải về trước mười hai giờ."
Trình Thố liếc nhìn đồng hồ đeo tay, mới mười một giờ, một tiếng là đủ: "Ừm."
Túc Hòa cầm trong tay một cái chén: "Kỳ thật tôi cũng không cảm thấy được thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho mình, nhưng nếu anh đã kê thuốc cho tôi thì tôi nhất định sẽ uống."
Trình Thố cười cười: "Tôi cũng có một bệnh nhân không thích uống thuốc, tự mình nghiên cứu được ra phương pháp khắc phục chứng bệnh của mình, cũng khá hiệu quả. Tuy không đáng giới thiệu nhưng tôi phải nói là nhiều bệnh không cứ nhất thiết phải uống thuốc mới chữa được."
Túc Hòa ngẩng đầu: "Nhưng hình như bệnh nhân bị đưa vào bệnh viện tâm thần ngày nào cũng phải uống thuốc. Đôi khi tự hỏi, không biết có phải bọn họ thật sự bị bệnh không?"
Trình Thố cũng từng nghĩ về vấn đề này, những người đó có hiểu ra hay không? Thực ra, điên không phải là lựa chọn cho cuộc sống, bản thân có thể thoát khỏi rất nhiều đau khổ và sống trong thế giới của riêng mình mãi mãi.
Anh ấy đã gặp rất nhiều người lý trí, chẳng hạn như Ôn Hỏa, những người đã được định sẵn để trở thành nhà vật lý, tâm trí của bọn họ cũng rất khó để lý giải.
Trình Thố đã từng tranh luận với họ, nhưng sau khi làm việc trong ngành này một thời gian dài, ngược lại anh ấy thực sự hiểu họ, giống như John Schuler đã viết trong một cuốn sách, nhiều nhà tâm lý học cho rằng tâm lý học thật khó hiểu.
Nguyên văn của câu nói ấy Trình Thố không thể nhớ rõ, nhưng ý tứ chính là thế này. Tâm lý học khó tìm hiểu hơn bản chất con người, bản chất con người là phức tạp, còn tâm lý học thì phi lý.
Túc Hòa còn nói: "Anh là một nhà tâm lý học lâm sàng hoặc một bác sĩ chuyện về tâm thần, tại sao anh không chọn tới làm ở một trường đại học hoặc đến một bệnh viện. Tôi cho rằng giá trị của anh không nên bị giới hạn trong căn phòng làm việc đó."
Trình Thố mỉm cười: "Tôi chỉ muốn giúp đỡ mọi người mà thôi."
Một câu rất đơn giản, Túc Hòa không nghi ngờ gì nữa.
Trình Thố cũng sử dụng phương pháp điện tâm đồ, thuốc an thần và thuốc mê trên người bệnh nhân, anh ấy cũng có thể nghe thấy những thanh âm từ hư không của bọn họ, những giấc mơ vô căn cứ, mấy gương mặt của vài người...
Khi anh ấy là một bác sĩ lâm sàng theo chủ nghĩa nghiêm ngặt, anh ấy cảm thấy rằng chỉ cần bản thân kiểm soát cơn điên của họ, kê thuốc cho bọn họ, vậy là nhiệm vụ của anh ấy đã hoàn thành.
Đột nhiên có một ngày, chỗ bệnh viện tâm thần anh ấy đang làm bỗng xuất hiện một người bình thường, nhưng bản thân không nhận ra được, cuối cùng bức người này phát điên...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc anh ấy mới biết được rằng, những thứ mà mình học được nhiều như vậy toàn bộ đều vô dụng.
Nguyên nhân khiến bọn họ phát điên là gì, những âm thanh họ nghe thấy, những hình ảnh họ nhìn thấy, những hành vi kỳ quặc, đó là những gì anh ấy cần chú ý, đó là yếu tố chủ quan. Thay vì mỗi khi có người phát điên, phải nghĩ xem nên khống chế như thế nào.
Ngay cả Trình Thố, một bác sĩ tâm lý, cũng không phủ nhận rằng không ai muốn lắng nghe những người có vấn đề về tâm thần và tâm lý, cho dù bọn họ có nói gì cũng không có một người nào tình nguyện tin tưởng, nhưng trong lời nói của nhóm người này, thật ra có rất nhiều điều đều là sự thật.
Lấy một ví dụ, nghe được ba chữ bệnh trầm cảm, nhiều người sẽ cho rằng đó là giả vờ, lấy lòng mọi người, muốn chối bỏ trách nhiệm…
Cho đến khi anh ta tự sát, những người này than khóc một hồi, như tiếc nuối một mạng người, nhưng thực chất họ chỉ đang cố gắng xoa dịu cảm giác tội lỗi của bản thân mà thôi. Bọn họ cần dùng cách thức như vậy để xóa bỏ những lời chế giễu đã nói ra khi người chết còn sống.
Trình Thố nói: "Dù là bệnh nhân hay người bình thường, tôi hy vọng họ sẽ không bị đối xử lạnh nhạt, bị người khác chế giễu, nhưng quá khó để một người không giận người khác. Con người trên thế giới này thực ra rất yếu ớt. Nếu như một con dao cắm vào trái tim, thứ nó lấy đi có thể là mạng sống của người đó, cho dù bản thân có thể kiên cường tới mức nào? Tại sao chúng ta không thể bao dung hơn với nhau một chút? Bởi vì bản thân mình sống không được tốt, cho nên cũng không muốn người khác được sống tốt?"
Túc Hòa lần đầu tiên nghe bác sĩ tâm lý nói một câu chủ quan như vậy, anh ta cho rằng nghề nghiệp như bọn họ rất khách quan.
Trình Thố dường như hiểu được phản ứng của anh ta, nói: "Khi anh đối mặt với người khác bằng một trái tim nhân hậu, tất nhiên anh hy vọng rằng đối phương có thể đáp lại mình với sự tử tế như vậy, nhưng người ta không thể làm điều đó. Đối phương không những không tử tế, mà còn là một con người sống hai mặt, kỳ quái, trước mặt anh là một vẻ mặt, sau lưng lại là một vẻ mặt khác. Khi biết điều đó, đây là một nỗi đau lớn. Niềm tin bị phá vỡ thật ra còn đau khổ hơn chưa từng tin tưởng."
Túc Hòa có vài giây ngắn ngủi thất thần.
Anh ta không biết miêu tả về Trình Thố như thế nào, nhưng quả thật anh ta đã nghĩ sai về con người này, anh ấy là một người có thể hiểu rõ được mọi mặt của một con người.
"Có nhiều người tinh thần xuất hiện vấn đề, chính là vì những tổn thương chồng chéo lên nhau. Vì vậy, khi tôi điều trị cho người bệnh, đều yêu cầu người nhà của bệnh nhân cho họ một môi trường không phải chịu bất cứ tổn thương nào.” Trình Thố nói.
Túc Hòa biết rằng tác hại của hành vi và ngôn ngữ là rất nguy hiểm, tuy rằng anh ta rất cố chấp, nhưng cũng không thể không đồng ý với những lời này của Trình Thố.
Trình Thố cũng không cùng anh ta tiếp tục nói về chủ đề này: "Bệnh của anh là thật, nhưng anh tới tìm tôi xem bệnh, nhưng mục đích không phải vì chuyện này."
Túc Hòa nhướng mày.
Trình Thố không muốn vạch trần anh ta, nhưng Ôn Hỏa là bạn của anh ấy, anh ấy không muốn cô trở thành đối tượng bị người khác tính kế, càng không hi vọng bản thân mình trở thành người giúp đỡ người kia.
Túc Hòa thấy không thể giấu được nữa, cũng không muốn tiếp tục che giấu: "Đúng vậy, tôi tìm anh là vì anh có quen biết Ôn Hỏa."
Trình Thố chống tay lên bàn: "Tại sao?"
Túc Hòa càng tò mò vì sao anh ấy có thể nhìn ra được: "Làm thế nào anh biết được?"
Trình Thố nói: "Tôi là bác sĩ tâm lý. Lúc ở trong phòng bao, anh vẫn luôn nhằm vào Thẩm Thành, đây không phải là phản ứng mà một người vừa mới gặp mặt có được."
"Sao anh không nghĩ tôi đang ghen? Người bất cẩn như thế nào cũng có thể nhìn ra người mình thích quá thân thiết với người khác. Nhìn thoáng qua tôi có thể đoán ra được giữa anh ta và Ôn Hỏa có quan hệ không bình thường. Tôi không thể nói chuyện gai góc một chút?"
"Anh không thể chạm được vào anh ấy. Tạm thời anh ấy không ganh đua cao thấp với anh là bởi vì lực chú ý của anh ấy đều ở trên người Ôn Hỏa, chờ cho tới khi anh ấy chỉ có một mình, tất cả mọi thứ của anh đều không còn là bí mật."
"Ý anh là anh ta sẽ tìm người điều tra tôi?"
Trình Thố không biết, nhưng tính tình Thẩm Thành quá nhỏ nhen, tính toán quá chi li, không ai có thể chiếm được lợi của anh. Hiện giờ anh ấy cũng không biết được đẳng cấp của Túc Hòa, nhưng tuyệt đối sẽ không thể cao hơn Thẩm Thành, Thẩm Thành là người có tâm tư kín đáo nhất mà anh ấy từng gặp qua, không ai có thể tính kế được anh.
Anh ấy thật sự đang lo lắng cho Túc Hòa: "Đề nghị của tôi chính là anh đừng cố gắng kích thích bản thân mình, bệnh tình của anh cũng không ổn định, vẫn nên an phận một chút."
“Anh nói ra những lời này, là bởi vì Thẩm Thành là anh họ của anh sao?”
Trình Thố cầm tách trà lên: "Là bởi vì anh là bệnh nhân của tôi."
Túc Hòa giật mình, ngay lập tức buông lỏng cảnh giác, cũng nói với Trình Thố mục đích về Trung Quốc lần này của mình.
Hóa ra anh ta và Ôn Hỏa quen nhau từ trước, lúc đó Ôn Hỏa vừa cùng mẹ đến Canada, tiếng Anh không tốt, đều là do anh ta và em trai cùng nhau chỉ bảo, ba người vô cùng thân thiết. Sau đó, bởi vì một vài biến cố, Ôn Hỏa trở về nước. Anh ta cũng tình cờ biết được tình hình gần đây của cô, cũng biết được sau khi cô về nước không lâu thì mắc bệnh mất ngủ, điều này đã tiêu hao năng lượng của cô rất nhiều, vừa lúc anh ta có cơ hội đến Trung Quốc, có ý muốn tới giúp cô.
Anh ta nghe nói, mất ngủ có lẽ bởi vì trong lòng có khúc mắc, anh ta cũng cho rằng trong lòng cô hắn là có chuyện gì cần bận tâm, dù sao trước khi rời Canada đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô không vui, anh muốn cởi nút thắt trong lòng của cô, như vậy thì cô sẽ ổn thôi.
Trình Thố có thể nhìn thấu anh ta, trong nháy mắt có thể nhìn ra suy nghĩ của anh ta không xót một điều gì: "Chuyện của Ôn Hỏa anh cũng không cần phải bận tâm, cô ấy là người rất quyết đoán, cô ấy không cần bất kỳ ai giúp đỡ, dù là anh hay Thẩm Thành. Đừng coi thường cô ấy, cô ấy lý trí đến mức khiến anh phải kinh ngạc. Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào có thể có lý trí như vậy, vì vậy tình huống mà anh lo lắng căn bản sẽ không xảy ra, người thông minh nhất định sẽ chẳng sợ bản thân phải chịu một chút ấm ức."
Túc Hòa cười khẽ, cũng không nói gì.
Trình Thố nói: "Vì anh đã tới tìm tôi, vậy thì tôi sẽ giúp anh, cho dù vì lý do khác. Tôi đều tôn trọng, bảo vệ cho người bệnh của mình, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ luôn đứng về phía anh họ và bạn của mình."
Túc Hòa rót trà cho anh ấy: "Tôi cũng sẽ luôn đứng về phía của Ôn Hỏa."
Trình Thố thông qua biểu hiện của anh ta, sẵn sàng tin tưởng chuyện này: "Vậy thì tôi yên tâm, việc mà anh cố chấp, tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ."