Manh đăng

 
Chương 32:
 
Editor: Byredo
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vé liên hoan phim là do Ôn Hỏa mua trên mạng, không đắt, chẳng qua là chỉ có thể lấy thân phận khán giả ngồi ở khu khán đài xa lễ đài nhất, từ khi bắt đầu nghi lễ đã bị chặn một mét ở bên ngoài cùng cánh phóng viên.
 
Tuy rằng cô lấy thân phận khán giả để xuất hiện, nhưng lại không phải là khán giả, cho nên có trang điểm, chải chuốt cẩn thận, mặc lễ phục mà mình chưa mặc bao giờ vào.
 
Liên hoan phim quốc tế Xuyên Cốc được tổ chức lần đầu vào năm 2015, do Cục Quản lý Nhà nước về Phát thanh, Điện ảnh và Truyền hình đăng cai tổ chức, bối cảnh không thể khinh thường. Liên hoan phim được tổ chức mỗi năm một lần, chủ yếu là tranh giải thưởng Dao Quang, được tổ chức tại Cơ sở Kỹ thuật số Điện ảnh Trung Quốc.
 
Khách quý chủ yếu là các nhà làm phim nổi tiếng quốc tế, số lượng phim trình chiếu lên đến hơn 600 bộ, gần như nằm trong số các liên hoan phim hạng A quốc tế.
 
Tại sao lại nói là gần như? Bởi vì chắc chắn là không thể so với liên hoan phim Thượng Hải.
 
Hàn Bạch Lộ tham gia bộ phim điện ảnh được cải biên từ một danh tác văn học cổ của Trung Quốc, tên là “Bành Bàn xử án”, được viết bởi một đạo sĩ mộng mơ, tham lam thời nhà Thanh. Cô ta đóng vai nữ phụ.
 
Bởi vì quan hệ giữa Thẩm Thành và Hàn Bạch Lộ, nên đội ngũ quản lý của cô ta đã dùng chiêu trò lừa gạt, lấy được không ít suất diễn cho cô ta. Chiêu lừa gạt này rất tốt, đội ngũ cũng rất bài bản, hơn nữa, đúng thật là cô ta có kỹ thuật diễn, ít nhất là ở trong mắt các đạo diễn, là hơn mức tiêu chuẩn, cho nên chuyện đạt được đề cử là nằm trong dự kiến.
 
Ôn Hỏa đã đến sớm hơn giờ cử hành nghi thức một tiếng, nhưng vẫn không cướp được vị trí gần với lan can ngăn cách một mét nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô bị các phóng viên và nhân viên đẩy ra bên ngoài, cũng may là lễ phục của cô cũng không phải là loại gây chú ý, bình thường cũng có thể mặc được, nên cô đứng bên ngoài vòng vây không cũng xấu hổ.
 
Bên cạnh có người chú ý tới cô, cảm thấy cô xinh đẹp, nên nhường chỗ cho cô.
 
Cô nói cảm ơn, rồi nhanh chóng chen vào.
 
Nghi thức ở thảm đỏ bắt đầu, MC đi đến chỗ tường ký tên, nhóm khách mời đã được sắp xếp thứ tự đi thảm đỏ rõ ràng đang chuẩn bị tiến vào.
 
Tình huống này nhìn thì long trọng, nhưng thật ra chính là đông đúc, ngoài vách ngăn một mét, người xếp thành ba tầng trong, ba tầng ngoài, đợi đến khi đi thảm đỏ kết thúc, khách quý vào trong ngồi xuống, không có gì đáng nói. Nghĩ như vậy, thì đối với người ngoài cuộc mà nói, đỉnh cao chính là nghi lễ thảm đỏ.
 
Người đến trước là bậc tiền bối, các phóng viên xô đẩy nhau, chụp ảnh liên tục, hỏi không ngừng, luôn có những câu hỏi không hồi hết, còn toàn là những vấn đề làm người ta chật vật. Những vấn đề này cũng có điểm tốt, nhất định sẽ khiến cho nhân vật chính được chú ý.
 
Tiếp theo là dàn trai xinh gái đẹp, cảnh đẹp ý vui.
 
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng thét chói tai, tiếng khóc, còn cả tiếng hô khẩu hiệu của fans, gần như là muốn xuyên thủng cả bầu trời đêm.

 
Đến phiên khách mời đặc biệt tiến vào, Ôn Hỏa mới thở ra một hơi.
 
Cô biết là Thẩm Thành sắp xuất hiện.
 
Lúc nãy không thấy được Hàn Bạch Lộ, Ôn Hỏa không quan tâm, Thẩm Thành nói với cô, anh sẽ không dẫn Hàn Bạch Lộ tham gia liên hoan phim, nên cô cho rằng Hàn Bạch Lộ sẽ vắng mặt. Nhưng khi nhìn thấy cô ta ôm cánh tay Thẩm Thành đi vào, Ôn Hỏa lập tức ù tai, mắt cũng bắt đầu hoa, toàn bộ trời đất đều đảo loạn.
 
Thẩm Thành là người khiêm tốn, ngoại trừ người trong nghề thì không ai biết được giá trị của anh, cánh truyền thông có biết, thì cũng sẽ không quay chụp anh quá nhiều, bởi vì tin tức viết ra là phải có người xem, mà “người” này ý chỉ đại chúng. Độ hot của Thẩm Thành trong mắt đại chúng không bằng một nhân vật đang hot, nhưng anh và Hàn Bạch Lộ cùng nhau xuất hiện thì chuyện không chỉ dừng lại ở đó nữa. Đây là một tổ hợp nam thanh nữ tú, diễn viên gả vào nhà giàu luôn là đề tài hấp dẫn hàng đầu.
 
Truyền thông phát điên lên, người sau chen người trước, tiến gần đến phía họ, microphone và máy ghi âm đều liên tục chọc vào trước mặt họ, vệ sĩ tại hiện trường cũng không thể ngăn cản được, màng nhĩ cũng sắp bị âm thanh bén nhọn của bọn họ chọc thủng.
 
Ôn Hỏa bị tiếng ồn ào của bọn họ làm cho tỉnh táo lại, lại nhìn về phía Thẩm Thành, hôm nay anh đeo mắt kính, mặc bộ tây trang kẻ sọc sẫm màu, đi đôi giày Oxford, đường nét sắc sảo, càng khiến cho đôi chân anh trở nên thon dài…
 
Lại nhìn Hàn Bạch Lộ, so với lần công khai bộc lộ quan điểm trước, cô ta gần hơn, nhưng mà loại mình hạc xương mai này lại rất có khí chất. Bọn họ đứng chung một chỗ, đúng thật là xứng đôi.
 
Nhưng mà, rõ ràng anh đã nói là sẽ không dẫn cô ta đến đây.
 
Ôn Hỏa không biết tâm trạng mình đang thế nào, nhưng chắc chắn là còn ghê tởm hơn khi ăn phải ruồi bọ. Thẩm Thành lừa cô, căn bản là cô không có tư cách đánh cược với Hàn Bạch Lộ, anh sẽ không phản bội gia đình, anh cũng sẽ không vì một cô vợ hai như cô quậy phá, làm nũng, mà thay đổi quyết định.
 
Kết quả này làm Ôn Hỏa cảm thấy thông thấu, cô cố tình chọn bộ quần áo quý giá nhất của mình, tuy là đánh cược, nhưng cô cũng đã chuẩn bị rất nhiều, cô cũng có lén chờ mong trong lòng, sao lại như vậy chứ?
 
Cô không thể đứng vững, lùi lại hai bước.
 
Người bên cạnh chú ý tới cô, đỡ cánh tay cô: “Cô không sao chứ?”
 
Các phóng viên và fans còn đang cuồng nhiệt hô tên Thẩm Thành và Hàn Bạch Lộ, MC đang ở bức tường ký tên đối diện cũng cảm thấy kinh ngạc, cho thấy sức hút của Thẩm Thành và Hàn Bạch Lộ khi xuất hiện trước công chúng.
 
Không một ai chú ý tới Ôn Hỏa đang nằm ngoài vòng vây của đám người trong khu vực ngăn cách một mét, cô tựa như một người ngoài cuộc, nhìn quý ông ga lăng gọn gàng và cô vợ xinh đẹp của anh.
 
Hàn Bạch Lộ là vợ của Thẩm Thành, anh dẫn cô ta tới là điều hiển nhiên, anh cho phép cô ta ôm cánh tay là điều hiển nhiên, khi giới thiệu cô ta, anh nói “Vợ tôi” cũng là điều hiển nhiên. Chỉ có mỗi Ôn Hỏa cô, một cô vợ hai không thể đưa ra ngoài ánh sáng, mới là không nên.
 
Cô đánh cược cái con khỉ, cô không có chút lợi thế nào hết.
 
Cô không muốn tiếp tục ở lại nữa, nói là tủi thân cũng được, ra vẻ cũng không sao, tức giận cũng đúng, cô không muốn tiếp tục ở lại nữa.
 
Cô đẩy người có lòng tốt đang đỡ lấy tay mình ra, xoay người đi ra ngoài.
 

Không thú vị, không hề thú vị gì cả, từ khi biết bản thân nhất định sẽ chết, đến khi tận mắt nhìn thấy Thẩm Thành nói không giữ lời, cô lại bắt đầu cảm thấy mình liều mạng tồn tại như vậy, thật sự là không thú vị gì cả.
 
*
 
Khi Thu Minh Vận tiến vào phòng ngủ thì vẫn còn đang nghe điện thoại, thấy đèn tối om, tưởng là Ôn Hỏa vẫn chưa trở về, khi bật đèn lên, thấy cô thì hơi hoảng sợ, cúp điện thoại, đi đến mép giường cô, sờ sờ trán cô: “Làm sao vậy?”
 
Ôn Hỏa mở to mắt, nhìn trần nhà, lễ phục không thay, lớp trang điểm không tẩy.
 
Cô không khóc, một giọt nước mắt cũng chưa rơi, nhưng trong lòng cô cứ nghèn nghẹn, thỉnh thoảng tim còn đập nhanh, ép cô tới mức không thở nổi. Cô bắt đầu ấn ấn ngực, thoải mái hơn một chút, nhưng chỉ trong giây phút ngắn ngủi.
 
Mở mắt, nhắm mắt đều là hình ảnh Hàn Bạch Lộ ôm cánh tay Thẩm Thành, sao Thẩm Thành có thể như vậy chứ?
 
Mà cô lại rất rõ ràng, sao anh lại không thể như vậy chứ?
 
Thu Minh Vận hơi lo lắng, dịch ghế dựa đến, ngồi ở đầu giường cô: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
 
Ôn Hỏa nói: “Con người đều sống không chân thành sao?”
 
Nói xong, cô đột nhiên cảm thấy, câu hỏi này không nên được hỏi ra từ miệng mình, cô cũng không chân thành đối xử với Thẩm Thành, căn bản là cô không có tư cách tủi thân khi anh dẫn Hàn Bạch Lộ đến liên hoan phim.
 
Cô không có đạo đức, vì tiền mà làm hồ ly tinh còn làm được, vì có thể ngủ mà lên giường với đàn ông đã có vợ, mỗi ngày đều làm chuyện trái lương tâm, mà còn giả vờ như thật.
 
Tiến vào viện nghiên cứu, cô là một học sinh hiếu học, tài năng.
 
Trong mắt giáo sư, đàn anh, đàn em, cô chỉ một lòng hướng tới học thuật, là tấm gương, là nữ thật vật lý phóng khoáng trong tưởng tượng của họ.
 
Đổi cảnh tượng khác, cô õng ẹo làm dáng, thân thể phóng đãng, đôi tay luôn nghiên cứu công thức kia cầm lấy cự vật của Thẩm Thành, giúp anh cắm vào người mình. Cái miệng luôn dùng để biện luận, tranh luận, lại dùng để ngậm lấy gậy thịt của anh, nuốt tinh dịch của anh…
 
Một người như cô, dựa vào cái gì mà hỏi câu “Con người đều sống không chân thành sao?”?
 
Cô xứng sao?
 
Thu Minh Vận không biết cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy thấy Ôn Hỏa đang tự phủ định mình, cô ấy kéo tay cô: “Hỏa Hỏa, ích kỷ là chuyện bình thường, không phải là bất thường. Đương nhiên là hiện nay, yêu cầu về đạo đức thấp hơn, có thể ích kỷ được, miễn là không làm tổn thương người khác. Nhưng nếu chỉ nghĩ cho mình thì sao có thế không làm tổn thương người khác được chứ? Chúng ta đều không phải là người tốt, chúng ta chỉ là người lương thiện bình thường, chúng ta chỉ cần thiện lương đối với những người, những chuyện bình thường là được rồi.”
 
Ai có thể nói mình thật sự thiện lương chứ?
 

Thiện lương cũng có cấp bậc. Có một số người lã chã rơi lệ, dốc túi giúp đỡ những người nghèo khổ, trắc trở nhưng lại không hề kiên nhẫn với người nhà của mình. Có một số người luôn vờ như không thấy những người ăn xin, nhưng lại bằng lòng quyên góp một quả thân cho người mắt bệnh nặng.
 
Cho nên, trước nay, thiện lương chưa bao giờ là một tông màu cố định, nó là hình vẽ kỳ quái được vẽ lên những bức tranh đã lót màu sẵn.
 
Ôn Hỏa hiểu rõ, nhưng giống như khi cô an ủi Thu Minh Vận vậy, hiểu rõ và tiêu tan là hai chuyện khác nhau.
 
Thu Minh Vận không nói gì nữa, để cô tự mình tiêu hóa. Trải qua chuyện Cố Huyền Vũ, cô ấy mới phát hiện, ấm ức của mình, chỉ có mình mới có thể xoa dịu.
 
Trong lòng Ôn Hỏa cực kỳ khó chấp nhận, cô chưa từng trải qua chuyện này, nên cảm thấy khá xấu hổ, cảm thấy bản thân tự tin quá mức, cũng có thức oán giận, dựa vào cái gì chứ? Ván cờ này, cô đã đánh rất cẩn thận, rõ ràng là luôn chiếm thế chủ động mà, lời cô nói đều là nói dối, cô còn tưởng là mình còn có chút ít phần thắng, Thẩm Thành không thể lật ngược ván cờ được. Nhưng giờ cô mới phát hiện, không hổ là Thẩm Thành mà, anh nói cô diễn, mà anh diễn còn tốt hơn cô.
 
Đúng lúc này, Hàn Bạch Lộ gửi tin nhắn cho cô, hỏi rằng liên hoan phim đã diễn ra một nửa, sao cô còn chưa tới.
 
Cô không biết nên nói gì, không đáp.
 
Một lát sau, cô cầm điện thoại, trả lời cô ta: “Chút nữa tôi sẽ chuyển trả tiền vào tài khoản cô, giao dịch này tôi không làm nữa.”
 
Nhận được tin nhắn này, Thẩm Thành ở trước bàn tròn hơi nhíu mày.
 
Đúng lúc Thu Minh Vận nhìn thấy hot search liên hoan phim Xuyên Cốc, click vào xem livestream một lát, vừa hay đến đoạn MC đang hỏi Hàn Bạch Lộ, hỏi cô ta có bí quyết gì để không có áp lực sau khi gả cho nam thần quốc dân, vẫn luôn sống như một đứa trẻ như vậy.
 
Lời này có chút vô lễ, hẳn là nên hỏi ngược lại, hỏi Thẩm Thành vì sao có thể cưới được nữ thần như Hàn Bạch Lộ.
 
Hàn Bạch Lộ cười nhẹ, khi máy quay lia tới, cô ta không hề mất tự nhiên chút nào, có thể nhìn Thẩm Thành một cái đong đầy tình yêu, nói: “Chắc là gả cho đúng người nhỉ? Hơn nữa, nghĩ đến nam thần quốc dân là chống tôi, tôi đột nhiên lại cảm thấy vui vẻ không lý do như trẻ con vậy.”
 
Thu Minh Vận tặc lưỡi: “Đúng là diễn viên, nói mấy lời sến súa này mà mắt không thèm chớp lấy một cái.”
 
Ôn Hỏa xoay người, không muốn nghe cái này.
 
Sự chú ý của Thu Minh Vận đang đổ dồn vào livestream, không phát hiện ra sự khác thường của Ôn Hỏa, vẫn nói: “Account marketing nói là váy của Hàn Bạch Lộ là do thầy Thẩm đặc biệt đặt làm riêng ở thương hiệu lam huyết (1), so với hàng cao cấp còn xịn xò hơn nha, thầy Thẩm thích cô ta đến mức nào chứ?”
 
(1) Thương hiệu lam huyết: Bao gồm Louis VuiThẩm Thànhon, Chanel, Gucci, Prada, Dior, Calvin Klein.
 
Ôn Hỏa nghe đến phiền, cảm giác hụt hẫng trong lòng lại càng mãnh liệt hơn, cô bắt đầu cảm thấy không khí trong phòng ngủ không tốt, cô nghẹn muốn chết. Cô đứng lên khỏi giường, muốn đi ra ngoài một chút.
 
Thu Minh Vận gọi cô lại: “Làm gì thế?”
 
Ôn Hỏa nói: “Đi ra ngoài một chút.”
 
Thu Minh Vận đứng lên: “Tớ đi cùng cậu.”
 
“Tớ không sao đâu.”
 
Thu Minh Vận không quá yên tâm, sắc mặt cô quá kém. Cô đứng lên khỏi giường, cô ấy mới phát hiện cô mặc chiếc váy mà bình thường sẽ không mặc, sự khác thường của cô càng làm tăng thêm sự lo lắng của cô ấy. “Không được, để tớ đi với cậu.”

 
Ôn Hỏa lắc lắc điện thoại. “Tớ đi gọi điện thoại.”
 
Lúc này, Thu Minh Vận mới không kiên trì nữa.
 
Ôn Hỏa bước lên xe, đi đến căn hộ mà Thẩm Thành cho cô.
 
Cô ấn mật mã đi vào, đến trên lầu, mở tủ quần áo ra, tất cả đều là quần áo của cô, tất cả đều hở hang, Thẩm Thành muốn ngắm, cái gì mà trong suốt, ren, bó sát, da trơn, hở “cô bé”, lộ ngực… Anh chưa từng mua cho cô quần áo có thể mặc ra ngoài.
 
Đây là cái gì? Dẫn ra ngoài là Hàn Bạch Lộ, giấu trên giường là Ôn Hỏa cô sao?
 
Kể cả cô đã sớm biết, nhưng khi hiện thực bị phanh phui ra trước mặt cô, cô thật sự không thể tiêu hóa được. Cô là một con người, không phải là người sắt.
 
Thẩm Thành đột nhiên gọi điện thoại cho cô.
 
Cô không nghe, ấn tắt, cô không muốn nói chuyện với anh.
 
Thẩm Thành gửi WeChat cho cô: “Em đã đến liên hoan phim.”
 
Ôn Hỏa không trả lời, cô phiền chết.
 
Thẩm Thành lại nhắn tiếp: “Em đi làm gì?”
 
Ôn Hỏa nhìn thấy câu này, không nhịn được, trả lời: “Tôi đi làm gì? Nhìn anh và Hàn Bạch Lộ ra vào có đôi sao? Thầy Thẩm, ngày nào anh cũng bảo tôi không nói thật một câu này, nhưng anh có sao? Anh nói anh sẽ không dẫn cô ta theo, hiện tại là có ý gì?”
 
“Tôi không cần giải thích quyết định của mình với em.”
 
Ôn Hỏa đã hiểu: “Vậy anh quản tôi có đi liên hoan phim không làm gì, đi hay không đi thì sao? Thầy Thẩm, hai ta kết thúc rồi, tôi ngấy, tôi chán ngấy rồi. Anh trở về với gia đình anh đi, chúc anh và Hàn Bạch Lộ hòa hợp hạnh phúc, vui vẻ đến già.”
 
Thẩm Thành hỏi cô: “Bây giờ em đang ở đâu?”
 
“Quản được sao?”
 
“Ôn Hỏa, em đang làm ầm ĩ với ai đấy?”
 
“Đúng, là tôi không có tư cách, tôi không xứng, vậy anh quản tôi làm gì? Anh có thể đừng quấy rầy tôi nữa được không? Tôi nói, chúng ta kết thúc rồi, về sau anh cứ làm thầy Thẩm được người người kính ngưỡng của anh, tôi vẫn làm nghiên cứu sinh của tôi. Công Nghiệp Quốc Thông thì bỏ đi, cầu kiều của ngài tôi không dám lên, nhỡ đâu là công trình thối nát thì sao? Nếu tôi ngã chết, thì đúng là xui xẻo tột cùng. Cho vào danh sách đen, không bỏ ra nữa.” Ôn Hỏa dùng ngôn ngữ bén nhọn để che giấu cảm xúc chua xót, đau đớn trong lòng mình giờ phút này.
 
Cô lại ném điện thoại sang một bên, ghé vào trường, cuộn tròn người lại, mặt và mắt ửng hồng.
 
Thẩm Thành nói chuyện lạnh nhạt với cô, cô chưa bao giờ cảm thấy tủi thân như thế.
 
Ôn Hỏa càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng càng bị đè nén, cô ngồi dậy, đột nhiên cảm thấy mình đã chịu đựng quá nhiều, rồi lại quay trở về hiện trường liên hoan phim. Thậm chí, cô còn quên mất là trước đây, mình đã gài bẫy Thẩm Thành, cũng đã quên suy nghĩ lý trí, thật ra, cô cũng không có tổn thất gì.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận