Manh đăng

 
Chương 33
 
Editor: La Vie Est Belle
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liên hoan phim kéo dài được một nửa, Ôn Hỏa mới ngồi ở khán đài chưa được lâu, MC công bố giải nữ phụ xuất sắc nhất của giải thưởng Dao Quang đã thuộc về Hàn Bạch Lộ.
 
Trước khi lên đài, Hàn Bạch Lộ còn cười cười với Thẩm Thành, cười ngọt chảy nước, trong mắt có vô vàn ý cảm kích, Ôn Hỏa là người ngoài nghề nên cũng chẳng biết có phải diễn hay không.
 
Chỗ cô ngồi quá xa bàn tròn, chỉ có thể nhận biết là người nào chứ không nhìn thấy vẻ mặt của họ, thế nhưng Ôn Hỏa cũng cảm thấy chắc chắn bây giờ Thẩm Thành đang bày vẻ mặt ‘nhà tôi có con gái mới lớn’, giống như lời Thu Minh Vận nói, có vẻ anh rất thích Hàn Bạch Lộ.
 
Hàn Bạch Lộ cảm ơn đoàn phim, cảm ơn đoàn đội quản lý, cuối cùng là cảm ơn ông chồng Thẩm Thành của cô ta, cảm ơn anh trợ giúp và ủng hộ cho sự nghiệp của mình.
 
Nghe những lời cảm nghĩ hào phóng khéo léo và giọng nói mềm mại của cô ta, Ôn Hỏa lại cảm thấy hình như không cần thiết lắm.
 
Cô chịu thiệt biết bao? Chẳng phải là vì Thẩm Thành lừa cô sao? Từ nhỏ đến lớn cô ít bị lừa lắm hả? Sao lại phải so đo như vậy? Anh là một tên già đời, 32 tuổi rồi, cô để tâm anh có lừa mình hay không để làm gì chứ?
 
Cô muốn đi về.
 
Lúc này Thẩm Thành đột nhiên nhìn về phía cô, bốn mắt nhìn nhau qua biển người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ánh đèn rất lóa mắt, Ôn Hỏa không nhìn rõ mặt Thẩm Thành nhưng cô cảm thấy mình thấy mắt anh rất rõ. Dường như anh rất khó chịu nhưng dựa vào đâu mà anh được quyền khó chịu chứ? Dựa vào việc anh đồng ý rồi lại không làm được sao?
 
Ôn Hỏa không muốn nhìn anh nữa, gương mặt của anh đột nhiên trở nên khó coi.
 
Nghỉ ngơi giữa giờ, Ôn Hỏa vẫn quyết định rời đi. Cô định trở về ầm ĩ một trận, để Thẩm Thành khó xử nhưng bình tĩnh ngẫm lại, người khó xử cuối cùng cũng chỉ là bản thân cô mà thôi.
 
Thẩm Thành sẽ không để trò khôi hài này lộ ra ánh sáng, nếu lén giải quyết thì sẽ quay về vấn đề: Hàn Bạch Lộ và cô, anh chọn ai.
 
Vốn dĩ cô cảm thấy mình có 20, 30% cơ hội thắng, bây giờ xem ra cô hoàn toàn không thể chạm tới tư cách để so sánh với Hàn Bạch Lộ, cô đã đánh giá bản thân quá cao, cũng bị diễn xuất yêu thương của Thẩm Thành mê hoặc.

 
Cửa lên sân khấu của liên hoan phim ở cùng phía với hậu trường, lên sân khấu thì đi phía trước, hậu trường thì ra sau.
 
Ôn Hỏa mới vừa đi được 2 mét, có nhân viên công tác gọi cô lại, nói Thẩm Thành đang tìm cô, cô muốn từ chối theo quán tính, thế nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy vẫn nên nói rõ ràng, mối quan hệ xác thịt này kéo dài hơn một năm rồi, chắc cũng không đến mức không xứng với một kết thúc có hậu đâu nhỉ?!
 
*
 
Phòng nghỉ, không thấy Hàn Bạch Lộ đâu, chỉ có Thẩm Thành.
 
Ôn Hỏa đứng gần cửa, không muốn đến quá gần anh, cô không muốn nhìn mặt anh, trong đầu chỉ toàn cảnh tượng anh và Hàn Bạch Lộ bước trên thảm đỏ.
 
Thẩm Thành tháo mắt kính, dùng vải mỏng lau lau, bỏ vào túi mắt kính, ngẩng đầu nhìn cô: “Em nói không đến mà, lại đây.”
 
Giọng nói của Ôn Hỏa đầy vẻ lạnh nhạt: “Anh đã nói không dẫn cô ấy theo, chẳng phải vẫn mang theo đó sao?”
 
Thẩm Thành vẫn nói câu nói cũ: “Vì sao anh phải báo với em?”
 
Ôn Hỏa cười lạnh: “Đúng vậy, anh không cần báo em, em là cái gì chứ, chỉ là một kẻ ăn bám, vợ bé, một cô tình nhân nhỏ bé, món đồ chơi giải quyết nhu cầu sinh lý của anh mà thôi. Xem em là người thì em còn có thể nói mình là nô lệ tình dục, không xem em là người thì em là s*xtoy, cái lỗ thịt đúng chứ.”
 
Ánh mắt của Thẩm Thành trở nên sâu thẳm, lời nói này khiến anh phẫn nộ, Ôn Hỏa nhìn ra, cô vẫn chưa nói hết những lời có thể khiến anh phẫn nộ hơn nữa kìa: “Vốn dĩ chỉ là một trò chơi mà thôi, anh ép em nói yêu anh, em nói, còn anh thì sao? Rõ ràng anh nói anh sẽ không mang cô ấy tới, rõ ràng anh đã nói mà! Là do em là món hời, dâng mình tới cửa nên không cần để ý đến cảm giác của em, không giống cô vợ kiệu tám người khiêng cưới về nhà của anh, anh phải trải con đường hoa dẫn cô ấy bước trên thảm đỏ mới đúng.”
 
Thôi bỏ đi.
 
Đủ rồi, bỏ đi thôi.
 
Ôn Hỏa suy nghĩ, rồi nói tiếp: “Thôi bỏ đi thầy Thẩm, em gian díu với anh, em thấp kém, em xin lỗi anh, em sẽ cút ngay lập tức.”
 
Thẩm Thành đứng lên: “Tôi cho rằng… giải nữ chính xuất sắc nhất phải thuộc về em mới đúng.”
 
Ôn Hỏa lộ ra một nụ cười lạnh: “Không dám nhận đâu, kỹ thuật diễn không cao siêu như thầy Thẩm.”
 

Thẩm Thành đi về phía cô.
 
Ôn Hỏa lui về sau.
 
Căn phòng nghỉ diện tích khá to bỗng trở nên chật hẹp, không khí cũng bắt đầu loãng, Ôn Hỏa lùi đến bên cửa, dán lên ván cửa. Bầu không khí giữa hai người chưa bao giờ quái dị như thế, tựa như có một mối thù sâu xa nào đó.
 
Cửa sổ không mở, cửa kéo cũng đóng, số chỉ của đèn trần không cao, không quá sáng, mang đến cảm giác như có thứ gì đó đang ấp ủ. Toàn bộ không gian vắng lặng đến mức kim rơi cũng nghe tiếng. Bước chân của Thẩm Thành rất nhẹ, thế nhưng bước trên sàn gỗ vẫn tạo ra âm thanh như dùi trống đập lên, cộc, cộc, cộc.
 
Nhịp tim của Ôn Hỏa vô thức đập nhanh hơn, nước bọt trong khoang miệng cũng đột ngột bốc hơi, hai cánh môi dính vào nhau, khó khăn nuốt nước miếng một cái.
 
Thẩm Thành đứng cách Ôn Hỏa một bước: “Chơi như vậy có thú vị không?”
 
Ôn Hỏa nghe không hiểu: “Anh đang nói anh sao? Em cũng muốn hỏi, có thú vị không? Nếu anh không đổi ý thì vì sao lại muốn ép em nói yêu anh? Anh thích diễn với người khác lắm sao?”
 
Thẩm Thành lắc đầu: “Nằm kế bên tôi, ngủ ngon lắm chứ nhỉ?”
 
Khi anh vừa dứt lời, đầu óc Ôn Hỏa trống rỗng, nhịp tim đập khoảng 200 nhịp/phút, quá nhiều âm thanh lần lượt chảy vào trong tai cô khiến cô không thể cho rằng đây là nơi yên tĩnh được.
 
Ánh mắt Thẩm Thành như tỏa ra khí lạnh, nhìn mặt cô, cô nổi da gà.
 
Lúc này Ôn Hỏa mới phát hiện, ánh mắt của Thẩm Thành ngoài phẫn nộ còn có một thứ gì đó khác, chẳng qua bị phẫn nộ che kín nên xém chút nữa cô đã không thấy. Thứ đó dường như rất quen thuộc với cô, giống như đang phản chiếu lại.
 
Thẩm Thành đột nhiên giữ mặt cô, dùng sức: “Tôi đang hỏi em mà? Có công cụ phục vụ giấc ngủ như tôi, em ngủ ngon lắm đúng chứ?”
 
Mặt Ôn Hỏa như biến hình, cô hơi đau, đau đến mức nước mắt ứa ra, khó khăn hít thở, không nói được chữ nào.
 
“Nói!”
 
Ôn Hỏa không nói.
 

Thẩm Thành nghiến răng nghiến lợi: “Ôn Hỏa, em đã đốt hết sự kiên nhẫn của tôi rồi đấy!”
 
Ôn Hỏa quá đau, dường như không phải đau mặt mà là đau lòng, cô dùng sức đẩy Thẩm Thành ra, muốn mở cửa rời đi, Thẩm Thành kéo cô trở về, khóa cửa lại, sau đó bước từng bước tới gần: “Có phải em nghĩ, Thẩm Thành thật ngu ngốc nên mới bị mình lợi dụng hay không.”
 
Ôn Hỏa không có nhưng cô cũng không có cơ hội biện minh cho bản thân, Thẩm Thành đã ép cả người lên.
 
Cô liều chết giãy ra: “Anh buông em ra! Thẩm Thành!”
 
Rốt cuộc cô cũng gọi thẳng tên Thẩm Thành trước mặt anh. Thẩm Thành giữ chặt đôi tay cô, hôn cô, cắn cô, cắn rách đầu lưỡi và cánh môi của cô, anh rất muốn cắn chết cô, cô là một kẻ lừa đảo.
 
Cô dùng tên của anh để gặp Dương Dẫn Lâu là nước cờ sai lầm, tất nhiên Dương Dẫn Lâu sẽ tới tìm anh vì chuyện Ôn Hỏa đi tìm ông ấy. Thẩm Thành biết Ôn Hỏa có chứng mất ngủ, cô luôn không thể ngủ được.
 
Anh cũng suy nghĩ cẩn thận về nguyên nhân cô thân thiết với Trình Thố như vậy. Nếu chỉ quen vì nhảy Disco thì cũng không cần phải đi đâu cũng dẫn cô theo.
 
Anh biết nếu anh hỏi Trình Thố, chắc chắn anh ấy sẽ không nói, anh ấy có nguyên tắc, nên anh mới tìm học trò của Trình Thố, là bác sĩ tâm lý thực tập trong phòng làm việc của Trình Thố. Kinh nghiệm sống của cậu ta quá ít, lập trường cũng không vững, Thẩm Thành chỉ dùng chút thủ đoạn, cậu ta liền khai hết.
 
Thì ra Ôn Hỏa tìm tới anh bởi vì anh có thể giúp cô ngủ.
 
Cho nên chuyện cô quyến rũ anh cũng không phải chỉ vì muốn lấy tiền của Hàn Bạch Lộ.
 
Anh cho rằng cùng lắm cô chỉ che giấu giao dịch với Hàn Bạch Lộ, là anh sai rồi, Ôn Hỏa đúng như lời cô nói, sâu không thấy đáy. Cô là một con sói con khoác lớp lông thỏ, lòng dạ hiểm độc, đen lòng.
 
Dưới sự tức giận, anh kêu Đường Quân Ân hủy bỏ giải phim học thuật, còn dẫn Hàn Bạch Lộ lên thảm đỏ.
 
Nếu anh không biết chuyện này, có lẽ anh sẽ vì mấy lời Ôn Hỏa nói trên WeChat với Hàn Bạch Lộ mà thỏa mãn nhiều nhu cầu của cô hơn, thái độ của anh từ trước đến nay luôn là… anh cưng chiều cô, chỉ cần cô nghe lời.
 
Nhưng khi đã biết nguyên nhân sâu xa khiến cô câu dẫn anh, nhìn chỗ tin nhắn của cô thì anh chỉ cảm thấy buồn cười.
 
Ôn Hỏa bị Thẩm Thành cắn rách miệng, máu chảy lên váy, đây là chiếc váy mà cô quý nhất. Lần đầu tiên cô tốn nửa ngày trời chuẩn bị vì Thẩm Thành. Cô đang chuẩn bị ép anh phải lựa chọn, mau chóng kết thúc việc hợp tác với Hàn Bạch Lộ, nhưng cô cũng thật sự muốn xinh đẹp tới gặp anh.
 
Thì ra chuyện xui rủi sẽ kéo nhau đến.
 
Cô không hề phản kháng, khiến bản thân trông như một xác chết, để mặc Thẩm Thành đùa nghịch.
 
Thẩm Thành thấy bộ dáng này của cô, đột nhiên không còn chút hứng thú nào.
 

Anh rời khỏi người cô, nghĩ đến việc cô muốn chia tay, muốn đi là đi, giống như người hai ngày trước còn làm nũng với anh không phải cô, anh cảm thấy không thú vị. Thẩm Thành anh lại bị một người phụ nữ chọc tức hai lần.
 
Anh tránh né, cho rằng mình chọn được một người lý trí có chừng mực, cho dù có hư hỏng thì cũng không đến mức chạm vào điểm mấu chốt của anh, thế nhưng kết quả lại khiến anh phải vả mặt bản thân. Anh phòng mọi người, thế nhưng lại không phòng cô, kết quả cô lại là người lừa anh nhiều nhất.
 
Cô muốn rời đi sao? Cô lại còn muốn đi? Đừng hòng có suy nghĩ đó!
 
Ngay cả Hàn Bạch Lộ mà anh còn chưa tha, sao anh có thể bỏ qua cho Ôn Hỏa thật sự lừa gạt anh chứ.
 
Thẩm Thành rút khăn giấy từ trên bàn ra, ném cho cô: “Lau khô, đứng dậy.”
 
Ôn Hỏa không nhúc nhích.
 
Thẩm Thành kéo cô lên, lau cho cô, động tác của anh không mạnh nhưng lại khiến người ta không cảm nhận được chút quan tâm nào. Cảm giác anh mang đến cho Ôn Hỏa giống như muốn nhục nhã cô.
 
Anh lau máu cho cô, nói: “Bây giờ sao em không kiêu căng ngạo mạn chỉ trích tôi nữa? Chột dạ sao? Ôn Hỏa, em mà cũng biết chột dạ sao?”
 
Ôn Hỏa tự biết cô thiếu đạo đức, nếu bị vạch mặt rồi thì cũng không cần phải vịt chết còn cứng mỏ, nên cũng không giải thích gì cho bản thân, trạng thái và khí thế kiêu ngạo vừa rồi như của người khác.
 
Lúc này, có người gõ cửa, Thẩm Thành không chút chần chờ mà lau khô vết máu cho cô, xoay người mở cửa.
 
Là Đường Quân Ân. Anh ấy liếc Thẩm Thành một cái, sắc mặt anh đang không bình thường, lại thấy Ôn Hỏa trong phòng thì cũng hiểu. Anh ấy vỗ lên ngực anh một chút: “Tôi nói một tiếng giúp cậu, cậu có thể đi trước rồi, không sao hết.”
 
Thẩm Thành xoay người, nắm lấy tay Ôn Hỏa, đi ra ngoài.
 
Đường Quân Ân nhắc nhở anh: “Bên ngoài toàn là chó săn, không thì tôi dẫn cô ấy ra ngoài trước, đưa lên xe của cậu, đừng bởi vì chuyện này mà bỏ lỡ một buổi xã giao.”
 
Dường như Thẩm Thành không nghe thấy, mặc kệ mà dẫn Ôn Hỏa đi đến cửa sân khấu.
 
Đường Quân Ân thấy anh không bình thường, anh như thế khiến anh ấy cũng sợ hãi, không dám nói gì nữa nhưng cũng giúp anh ngăn cản ống kính của phóng viên.
 
Thẩm Thành muốn làm thịt Ôn Hỏa.
 
Ngay hôm nay.
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận