Mạt Thế Chi Ôn Dao


"Nào có dễ dàng như vậy." Sĩ quan lắc đầu: "Bây giờ chúng ta vẫn còn ở tít bên ngoài, cách đích đến thực sự khoảng cách không ngắn.

Hơn nữa ở đây quá mức vắng vẻ, trên cơ bản không có người nào tới.

Quan trọng nhất là, nơi này có đóng quân đấy."
"Woa, còn có đóng quân ah, vậy làm sao không thấy được?" Từ Dương vừa nói vừa nhìn quanh ra bên ngoài cửa sổ.
"Cái này khó mà nói ah..."
Phanh!
Một tiếng súng vang lên cắt ngang đối thoại của bọn họ.
Một Zombie mặc quân trang, cả người đều là máu bị binh sĩ bắn một phát vỡ đầu hạ gúc, ngã xuống bụi cỏ cách đó không xa.
Tăng Hoa Huy hạ lệnh đỗ xe, lại để binh sĩ tiến lên tiến hành kiểm tra.
Binh sĩ trở về báo cáo theo hình dáng bên ngoài có thể thấy được khi còn sống Zombie này chính là binh sĩ đóng trú tại đây.

Nghe thế, Tăng Hoa Huy nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia sầu lo xem ra tình huống nơi này cũng không lạc quan...
Căn cứ quân sự trong chỗ sâu núi lớn này là căn cứ A3, dùng cả một tòa núi lớn này mà xây dựng thành, chủ yếu dự trữ vật tư quân sự cho thời chiến, bên trong đa phần đều là trang bị vũ khí lục quân thông thường.
Hơn nữa nơi này có một doanh trại đóng quân, các thiết bị cần thiết đều đầy đủ hết, vật tư sung túc, bình thường mà nói một tiểu đội sống ở nơi này ba đến năm năm cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Nhưng trước khi lên kế hoạch đến nơi này lấy vũ khí đã cố ý liên lạc với tiểu đoàn đóng quân ở đây, đáng tiếc không có bất kỳ phản hồi gì.
Tư lệnh suy đoán bọn hắn có khả năng đã xảy ra chuyện, cho nên bọn hắn lần này ngoại trừ đến lấy vũ khí, càng quan trọng hơn là điều tra rõ ràng căn cứ A3 đóng quân đến cuối cùng xảy ra chuyện gì, phải chăng tất cả đều bị biến thành Zombie.
Vừa rồi trên đường hắn cũng phát rất nhiều tin tức mã hóa cho đối phương, cũng chỉ như đá chìm vào đáy biển.
Bây giờ nhìn thấy binh sĩ bên ngoài căn cứ biến thành Zombie, hắn càng phát giác tình thế nghiêm trọng rồi.
"Tăng nhanh tốc độ, trước khi trời tối nhất định phải đến đích!"
Bên trong căn cứ A3.
Nơi này là phần bụng của một ngọn núi lớn, bên trong đều bị lấy hết để xây dựng tường xi-măng, trong căn cứ đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ binh sĩ tuần tra nào.
Trong căn cứ xếp đặt gọn gàng đủ loại vũ khí quân sự, cũng có không ít xe quân đội, thậm chí còn có trực thăng quân dụng loại nhỏ.
Rất xa không biết từ nơi nào truyền đến tiếng gào ghét của quái vật, ở trong căn cứ phát ra từng trận hồi âm.
Trong trung tâm chỉ huy camera giám sát của căn cứ.

Ngoài cửa, vài chục con Zombie nằm sấp trên cửa dùng móng tay sắc bén cào cấu trên cánh cửa, phát ra từng trận âm thanh chói tai, ngăn chặn trọn vẹn lối đi nhỏ kia.
Cách đó không xa cũng không có ít Zombie du đãng bốn phía, có con hoặc không hoặc có phát ra tiếng hô nặng nề.
Bên trong cánh cửa, một mặt tường rậm rạp chằng chịt tràn đầy màn hình, có một nửa đã tối đen, chỉ có một phần nhỏ vẫn còn vận hành.
Phía trước bàn điều khiền chỉ huy có một người quân nhân gầy gò hơn ba mươi tuổi đang ngồi.
Hai má hắn lõm, đáy mắt hiện xanh, bờ môi khô nứt, đáy mắt mỏi mệt thật sâu.
Hắn liếm liếm bờ môi khô khốc nứt nẻ, hoàn toàn không để trong lòng âm thanh bên ngoài cánh cửa.

Hắn rất nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình giám sát một lần, sau khi xác định không có vấn đề cả người ngã nằm trên mặt ghế, từ từ nhắm hai mắt bắt đầu nghỉ ngơi.
Trong góc phòng chỉ huy còn có bốn quân nhân đang ngồi, bọn hắn đều là khuôn mặt tiều tụy, quần áo nhiều nếp nhăn, bên trên có không ít vết máu đã biến thành màu đen rồi.
Một binh sĩ trẻ tuổi khoảng trên dưới hai mươi tuổi cầm lấy ấm nước bên người, sau khi vặn mở ngẩng đầu trúc ngược miệng ấm vào miệng mình.
Thế nhưng bên trong ấm nước đã không còn nước rồi, lung lay cả buổi, có hai giọt nước miệng nhỏ của ấm nước rơi xuống bờ môi khô héo của hắn.
Hắn lè lưỡi liếm liếm, buông ấm nước, thở dài nhịn không được mở miệng: "Doanh trưởng, thật sự sẽ có người tới sao? Đã qua gần một tháng rồi, thứ gì ăn được đều đã ăn hết.


Chúng ta còn có thể chống đỡ được không..."
Tiếng nói của hắn rất nhỏ, nhưng ở trong phòng chỉ huy yên tĩnh vẫn nghe rất rõ ràng.
Kiều Hồng Vĩ ngồi ở trên mặt ghế không có mở mắt ra, hắn kiên định trả lời: "Sẽ đến! Sẽ có người tới, bây giờ tối trọng yếu nhất chúng ta phải kiên thủ ở chỗ này, không thể thả những quái vật kia ra, cũng không thể để người không phận sự tiến vào!"
"Thế nhưng chúng ta còn có thể kiên trì bao lâu?" Cảm xúc tiểu chiến sĩ có chút sa sút.
Lúc tận thế bắt đầu, bọn họ có đề phòng, cho nên lúc mới bắt đầu tuy tổn thất rất nhiều chiến hữu, nhưng tất cả tình huống đều nằm trong phạm vi khống chế.
Nhưng thật không ngờ chính là, có một tiểu binh sĩ bị cào bị thương, thế nhưng vì hắn sợ hãi mà che giấu không báo cáo, vào buổi tối tất cả mọi người ngủ say thì biến đổi, đánh về phía chiến hữu cùng phòng...
Tất cả xảy ra quá mức đột ngột, lại khiến người ta trở tay không kịp, đợi tổ chức phát động phản kích đã không còn kịp nữa, hơn phân nửa binh sĩ đã biến thành Zombie.
Mọi người vừa đánh vừa lui, bởi vì thiết bị vũ khí trong căn cứ quá nhiều, bọn hắn cũng không dám dùng nhiều vũ khí súng ống, bởi vậy thương vong ngày càng nhiều.
Cuối cùng bọn hắn bị dồn đến bên trong phòng chỉ huy, hoàn toàn không thể phá vòng vây đi ra ngoài rồi.
Doanh trưởng quyết định thật nhanh mang theo mấy người còn sót lại tiến vào phòng chỉ huy, đồng thời khởi động cơ chế khẩn cấp, đóng cửa toàn bộ căn cứ.
Nhưng đến lúc chuẩn bị phóng tín hiệu vệ tinh cầu cứu, không biết ở đâu bị phá hư hết, tín hiệu gửi đi không được, cũng không thể tiếp nhận được.
Mấy trăm Zombie quanh quẩn bên ngoài cửa, bọn hắn không còn bao nhiêu đạn, tuy mỗi người đều có dị năng, nhưng căn bản không đối phó được nhiều Zombie như vậy, cũng không định trực tiếp đi ra chịu chết.
Trong tủ phòng chỉ huy có một ít đồ ăn Triệu Béo cất dấu, đáng tiếc cuối cùng hắn ăn không được rồi...
Dựa vào những đồ ăn vặt này cùng bản thân bọn họ cũng có mang chút đồ ăn, bọn hắn vẫn luôn chống chọi được cho đến bây giờ.
Nhưng, hai ngày trước bọn hắn đã không còn bất kỳ thứ gì để ăn nữa rồi, cứ tiếp tục như vậy, Thạch Lỗi cảm thấy bọn hắn có khả năng không chống chọi được bao lâu nữa...

"Nói không chừng chờ chúng ta đều chết đói, những Zombie kia đều phá cửa xông vào ăn tươi chúng ta."
"Thạch Đầu, đừng nói những lời xui xẻo đó!"
Bên người Thạch Lỗi có một binh sĩ có khuôn mặt chữ quốc vỗ nhẹ vai hắn.
"Đều gần một tháng cánh cửa này cũng không bị phá hỏng, nói rõ chất lượng công trình này của chúng ta rất không tệ.

Hơn nữa, đến lúc chúng ta sắp chết liền lao ra cùng đồng quy vu tận với đám Zombie kia!"
"Được rồi, chớ nói chuyện, tiết kiệm sức lực đi." Kiều Hồng Vĩ mở miệng lần nữa: "Chuyện còn chưa đến tình trạng bết bát nhất, căn cứ Hoa Nam cách chúng ta ở gần đây, mặc kệ như thế nào, bọn hắn nhất định sẽ có người tới, đợi vài ngày nữa đi, thật sự không được...!thì chúng ta..."
Kiều Hồng Vĩ cũng không nói hết, nhưng những người khác đều hiểu rõ ý của hắn, sứ mạng của bọn hắn chính là bảo vệ tốt căn cứ này, cho đến giờ khắc cuối cùng của sinh mệnh.
Đoàn xe Tăng Hoa Huy dùng tốc độ nhanh nhất một đường bay như gió đến chỗ mục tiêu.
Trên đường gặp không ít Zombie mặc quân trang, xem ra căn cứ A3 thật sự rơi vào tay giặc rồi...
Đợi đến lúc sắc trời dần tối xuống, bọn họ khó khăn lắm mới đến cổng lớn của căn cứ.
Kim loại không biết tên chế tạo thành cổng lớn khắc vào vách núi, Tăng Hoa Huy xuống xe rất nhanh đi đến phía trước quan sát cánh cổng lớn, kiểm tra bốn phía sau đó xác định cổng lớn là do bên trong đóng cửa.
Từ Dương cùng dị năng giả thính lực khác trong bộ đội nằm sấp trên cửa nghe xong cả buổi, Tăng Hoa Huy ở một bên lo lắng hỏi thăm: "Như thế nào? Đã nghe được cái gì? Bên trong còn có người sống hay không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận