Mạt Thế Chi Ôn Dao


"Cánh cổng này quá dầy rồi, hơn nữa bên trong có khá nhiều chướng ngại vật, tôi không nghe được gì cả.

" Binh sĩ có chút xấu hổ nói.

Hắn quay đầu nhìn về phía Từ Dương bên người: "Dị năng của Từ Dương lợi hại hơn tôi, có thể nghe được chút gì đó.

"
Tăng Hoa Huy lập tức đưa ánh mắt quăng về hướng Từ Dương, Từ Dương nhíu chân mày nghe ngóng cả buổi, cuối cùng lắc đầu: "Tôi có thể nghe được không ít tiếng rống của Zombie, vẫn giống như cậu ấy đã nói, chướng ngại vật quá nhiều, lắng nghe có chút tốn sức, cho nên không thể xác định có người còn sống hay không.

"
Ôn Dao đi theo xuống xe, thử dùng tinh thần lực tiến hành điều tra.

Quả nhiên, cánh cổng này dày hơn một mét! Hơn nữa bên trong cánh cổng lớn còn có các loại dây điện nạm ở bên trong, cũng không biết có ích lợi gì.

Nhưng thời điểm tinh thần lực Ôn Dao đi xuyên qua có loại cảm giác ngưng trệ khó hiểu, đợi đến lúc vất vả xuyên qua tinh thần lực tiêu hao nhiều hơn không ít so với bình thường.

Ôn Dao liền thu hồi tinh thần lực, tinh thần lực lại hao tổn một chút, cái này quá thua lỗ, Ôn Dao cũng không có ý định tiếp tục dò xét trong lòng núi, cách xuyên thấu đồ vật này quá mức tiêu hao không bù được cái mất.

"Thiếu tá, hiện tại phải làm gì? Cánh cổng không thể mở ra?" sĩ quan phụ tá Bành hỏi.


Tăng Hoa Huy lắc đầu, hắn cũng không biết cánh cổng này, chủ yếu vẫn do khóa từ bên trong, hắn cũng không có cách nào khác.

Nhưng từng căn cứ vì phòng ngừa tình huống này xảy ra, ở nơi khác đều có lưu "cửa sau" cùng loại, có thể từ bên ngoài đi vào, chỉ là nơi đó vô cùng kín đáo, nhưng sẽ có người trông coi.

Thời gian đến nơi đó hắn không ước lượng được, bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ: trời đã tối rồi, buổi tối trong rừng núi rất nguy hiểm, đợi ngày mai lại đi hay bây giờ đi.

Tăng Hoa Huy nhíu chặt lông mày, không biết nên lựa chọn như thế nào.

Các binh sĩ đã xếp vài đống lửa ở đất trống, bởi vì đoàn người vẫn đang ngồi chờ quyết định của hắn.

Tăng Hoa Huy ngẩng đầu nhìn đã bầu trời đã triệt để tối xuống, quyết định đêm nay liền hành động!
Cánh cổng đã đóng hoàn hảo, như vậy rất có thể là do nội bộ quân đội khóa lại, như vậy nói lên còn có người sống.

Hiện tại đã gần một tháng rồi, có lẽ tình huống của bọn hắn cũng không tốt lắm, phải mau chóng tiến vào căn cứ!
Tăng Hoa Huy chọn lựa hai mươi binh lính đi theo hắn hành động, tuy nhiên lại bị sĩ quan phụ tá Bành phản đối.

"Thiếu tá, ngài là quan chỉ huy, làm sao có thể mạo hiểm?!"
"Nơi đó chỉ có một mình tôi biết rõ, mật mã cũng thế, tôi không đi thì ai đi đây?"
"Ngài có thể nói cho những người khác! Cần gì phải tự chính mình đi?" Sĩ quan phụ tá Bành nhanh muốn khóc, còn thường nói nếu ai dám tùy hứng, mình không phải cũng là người bốc đồng hay sao, có chỉ huy nào vứt bỏ thuộc hạ của chính mình rồi đi mạo hiểm không?

"Tôi cũng là binh lính từ tầng chót leo lên đấy, làm sao lại không thể đi hả? Mà mật mã này tư lệnh tự mình nói riêng với tôi, sao có thể tùy ý nói cho những người khác?"
Tăng Hoa Huy phản bác nói.

"Không được, nào có quan chỉ huy tự mình đi đâu chứ? Ngài cho rằng thể năng của ngài còn có thể giống như trước đây? Đừng đi cản trở người khác!"
Nghe xong lời này, Tăng Hoa Huy phát hỏa, thời điểm hắn muốn nói, bị một tiếng nói cắt đứt.

"Tôi đi.

"
Hai đôi mắt thoáng một phát quét thẳng về phía Ôn Minh, hai tay Ôn Minh đút trong túi quần, gật nhẹ đầu với bọn hắn.

Tăng Hoa Huy do dự, tuy hắn không biết vì cái gì tư lệnh nhất định để Ôn Minh và tiểu đội của cậu ấy phải tham gia, nhưng hắn biết rõ tư lệnh vẫn luôn coi trọng Ôn Minh, ẩn ẩn có ý bồi dưỡng cậu ấy.

Cả nhà Ôn Minh dường như có mối quan hệ sâu sa với tư lệnh, nếu nhiệm vụ lần này làm xong, cũng là một công lớn —— điều kiện tiên quyết là còn sống.

Nếu như Ôn Minh dẫn đội, tuy cậu ấy không phải là quân nhân, nhưng cũng có thể ghi công, huống hồ dị năng của cậu ấy ở đây có thể xem là mạnh nhất, do cậu ấy dẫn đội dường như tốt hơn so với chính mình tự dẫn đội!
Càng quan trọng hơn là, hắn nghĩ tới, lúc ấy tư lệnh nói cho hắn biết vị trí cùng mật mã Ôn Minh cũng có mặt ở đó, nhưng cậu ấy hoàn toàn không chăm chú lắng nghe.

Cho nên kỳ thật lúc đó tư lệnh muốn để cậu ấy dẫn đội!

Sau khi đem tất cả lợi và hại cân nhắc tinh tường, Tăng Hoa Huy nhẹ gật đầu, kéo Ôn Minh sang một bên một lần nữa nói vị trí cánh cửa, mật mã, cùng những công việc cần chú ý.

Xác định tốt tất cả không còn vất đề gì nữa, sau đó Ôn Minh gọi Ngô Hạo cùng Cố Minh Duệ nói rõ tình huống với bọn họ.

Về phần ba người khác Ôn Minh không có ý định để bọn họ tham gia hành động lần này.

Từ Dương lực tấn công thấp, Lý Đồng là con gái, thể năng hơi kém, Kỳ Bình là dị năng giả tinh thần thể năng còn kém hơn Lý Đồng, cũng loại bỏ ra ngoài.

Về phần Ngô Hạo cùng Cố Minh Duệ, Ôn Minh chỉ hỏi ý kiến của bọn họ, không bắt buộc.

Nhưng hai người bọn họ đều biểu thị không có ý kiến.

Từ Dương có chút lo lắng, có điều cũng biết chính mình bao nhiêu cân lượng, chỉ có thể vẻ mặt phiền muộn ngồi vào một bên tức giận chính mình.

Ôn Minh bên này chuẩn bị xong, Tăng Hoa Huy cũng sắp xếp người xong xuôi, lại nói vài lời những việc cần chú ý rồi phải lên đường.

Ôn Dao dẫn theo Tiểu Tiểu trước ánh mắt nghi hoặc của binh sĩ đi dạo quanh một vòng, sau đó phủi tay rắc một ít thuốc bột, cảm thấy nếu như đúng, nhất định phải ở nơi này mấy ngày à.

Không nói tư liệu thuốc, những thảo dược khác cũng phải tìm kiếm, thuốc cô dùng để phòng ma thú muỗi ở đại lục Ella đã sử dụng chỉ còn lại có một chút xíu.

Làm xong tất cả, Ôn Dao rất tự nhiên đi đến bên người Ôn Minh, mà Lạc Ngữ Điệp cũng mang theo Mạn Mạn yên lặng đứng sau lưng Ôn Dao.

Ôn Minh đã nhận ra cái gì, cúi đầu xem xét, mặt mũi tràn đầy hắc tuyến, đây đều xem náo nhiệt gì chứ!

Nhưng cậu cũng không muốn nói cái gì, vào buổi tối trước khi đi, em gái đã gọi cậu qua một bên, "luận bàn" với cậu một phen.

Cậu không muốn, cuối cùng bị buộc không thể không đánh một trận, kết quả cậu không muốn nói, chỉ có thể nói khá tốt chung quanh không có những người khác ở đây!
Nhưng "luận bàn" trước đó cũng đã nói, nếu như cậu thua quá thảm, như vậy sau này đối với một vài hành vi của Ôn Dao cũng phải ủng hộ.

Bây giờ cậu cũng biết, em gái của cậu biểu hiện ra ngoài là một tiểu bạch hoa vô hại đối với cả người lẫn vật, thật ra bên trong chính là một đóa hoa ăn thịt người ah! (Editor: Có anh trai nào nghĩ về em gái mình như vậy ko chời, Ôn Dao mà biết Ôn Minh có mà thảm với thảm haha)
Đi bên người con bé, Ngữ Điệp cũng là một thuộc tính, chủ nhân cách manh manh hay ngượng ngùng, tính cách một người khác quá hung tàn rồi!
Cho nên cậu cũng không phản đối, không thể nói trước lúc nào bị muội muội của cậu cứu được vậy thì quá mất mặt rồi.

Tăng Hoa Huy nhìn hai cô bé vài lần, cuối cùng vẫn không nói gì, nghe Thiệu Văn đã từng nói qua hai cô bé này đều không đơn giản, anh trai người ta đã không nói gì, như vậy hắn cũng không lắm miệng.

Một đoàn người đập vào đèn pin đi vào trong rừng cây đen kịt, Ôn Minh cùng một dị năng giả hệ Mộc đi tuốt ở đàng trước.

Dị năng giả hệ mộc này đối với các loại thực vật vô cùng nhạy cảm, có thể tận lực tránh khỏi khu vực có thực vật biến dị hung mãnh.

Ôn Dao các cô đi ở giữa nhất, hai mươi người vây quanh bảo vệ hai cô.

Ôn Dao phóng thích tinh thần lực ra, trực tiếp uy hiếp không ít thú biến dị xa xa, nhưng cô cũng không dám quá phận, ở bên trong rừng sâu núi thẳm này ai biết có thể có đồ vật biến thái tồn tại hay không, vẫn nên ít xuất hiện mới tốt, đêm hôm khuya khoắt đừng kinh động quá nhiều.

Đi tới đi tới, một binh sĩ đột nhiên cảm giác trên mặt rơi xuống cái gì đó, hắn giơ tay lên chuẩn bị vuốt đi, lại cảm giác gò má trái truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, khiến hắn không nhịn được hét to một tiếng:
"Ah —— ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận