Mạt Thế Chi Ôn Dao


"Cũng không phải sao..." Từ Dương dựa vào ghế sa lon nói tiếp: "Mấy ngày nay bọn họ đều xem tư liệu từng dị năng giả, trong lòng đã nắm chắc mới có thể đưa ra chế độ phân cấp.
Tôi cũng giúp xem một ít, thấy đau cả đầu, hơn nữa nói không chừng có không ít người giấu diếm tình huống chân chính của mình, chúng tôi chỉ có thể đoán đại khái mà thôi.
Minh Duệ nói hai ngày nữa lại mời Lâm Khê đến một chuyến, cô ấy đối với các loại bát quái trong căn cứ nắm rõ như lòng bàn tay, có thể từ chỗ cô ấy có được một ít tin tức."
Nói mấy câu, Kỳ Bình kéo Từ Dương cùng Phương Dật Văn đi làm cu li luôn rồi, để Lý Đồng dẫn Ôn Dao các cô tùy ý dạo chơi, chuyện bây giờ quá nhiều, cậu cũng không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm với các cô.
Sau khi dạo hết hiệp hội dị năng một vòng, Hạ Y Huyên nói với Lý Đồng: "Nên xem cũng đã xem gần hết rồi, tôi lại dẫn Dao Dao đi xem nơi khác, các người bận việc của mình đi."
Lý Đồng thật có chút quan tâm Kỳ Bình, cô tiễn mấy người ra đến cửa, sau đó mỉm cười xin lỗi Ôn Dao: "Thật có lỗi Dao Dao, không thể đi cùng các em rồi, lần sau các em tới chị sẽ dẫn bọn em đi chơi thật vui vẻ."
"Không có việc gì."
Lý Đồng lần nữa cười cười, vừa dời ánh mắt ra khỏi người Ôn Dao, liền nhìn thấy Cao Nghĩa chạy về phía các cô.
"Cao Nghĩa, sao anh lâu như thế? Chậm chút nữa Dao Dao bọn họ đi mất rồi."
"Trên đường gặp chút chuyện." Cao Nghĩa không nhiều lời, mà đưa một chiếc hộp đóng gói cho Hạ Y Huyên: "Chính là cái này, làm phiền mọi người rồi."
Hạ Y Huyên tiếp nhận mở ra xem, thì ra là một cây bút ghi âm, kiểu dáng gói bên ngoài là màu hồng nhạt đấy.
Xem ra cậu ta ghi âm lại lời muốn nói với con gái, nhưng...

"Anh Cao này, con gái của anh...!biết dùng không?"
Hạ Y Huyên có chút ngổn ngang, nếu như nhớ không lầm, con gái của cậu ấy không phải chỉ mới sáu tuổi sao? Có phải chỉ là một cô bé con, có thể biết dùng thứ này sao?
"À?"
Cao Nghĩa khó được giật mình, cậu hoàn toàn không nghĩ qua vấn đề này, cậu chỉ nghĩ đến đồ vật này thấy có ích liền mang theo, giống như kể cả trường quân đội không cho mang theo bất kỳ vật gì vào trong, đã nghĩ chọn cho con gái một thứ thích hợp nhất, nơi nào còn nghĩ ra con gái có biết dùng hay không!
"Nhưng thao tác này cũng rất đơn giản, anh ghi âm lại cho con gái anh à?"
"Ừm."
"Thế chỉ cần dạy cô bé biết cách mở và điều chỉnh âm lượng là được rồi, có lẽ không có vấn đề, tôi cảm thấy bây giờ trẻ con đều rất thông minh." Hạ Y Huyên cầm chiếc hộp đã đóng gói trong tay lên, vừa cười vừa nói.
Cao Nghĩa nhẹ nhàng thở ra, cười cảm kích với Hạ Y Huyên.
"Có điều, thứ này dùng pin hay nạp điện? Hiện tại vật tư khuyết thiếu, anh không cảm thấy thứ này rất cần thiết à." Hạ Y Huyên cầm ở trong tay nhìn chung quanh một chút, tiếp tục hỏi.
"Pin đấy, lúc ấy tôi còn cố ý lấy không ít pin." Nói xong Cao Nghĩa lấy từ trong túi lấy ra vài túi pin vẫn còn đóng gói đưa cho Hạ Y Huyên, vừa rồi trong khoảng thời gian ngắn cậu đã quên mất chuyện này.
Hạ Y Huyên cất kỹ đồ đạc, lại hỏi Cao Nghĩa: "Anh còn có lời gì muốn nhắn nhủ con gái của anh không? Tôi chuyển lời giúp anh."
Cao Nghĩa há rồi lại khép miệng, cuối cùng chỉ nói một câu khô khốc: "Bảo con bé cố gắng học tập, thật chăm chỉ."
Nói xong nhanh chóng cúi đầu xuống, vứt bỏ một câu "Tôi đi tìm hội trưởng", liền phóng về hướng trong phòng.
Nhưng mấy cô bé bởi vì nguyên nhân góc độ, đều thấy được khóe mắt của cậu có chút hồng hồng.
Mấy người liếc nhau một cái, Hạ Y Huyên mở miệng trước đi: "Tôi mang hai cô bé đi trước, các người trở về đi, bye bye."
"Ừm, tạm biệt."
Rời khỏi hiệp hội dị năng, Hạ Y Huyên lái xe chở hai cô đi vòng lòng khắp nơi trong căn cứ, rõ ràng nhìn thấy không ít nơi đều có dấu vết bị hư hao, nhưng do đủ loại nguyên nhân mà chưa tu sửa, không ít nơi trong căn cứ lộ ra chút rách nát.
Người trên đường cũng không nhiều lắm, rất nhiều người đều mặc quần áo như nhau, chất lượng không tốt lắm, dính đầy bụi bẩn, cũng có không ít tro bụi, mỗi người đầu đầy mồ hôi, dường như vừa mới vận động kịch liệt xong.
"Bọn hắn đang mang cái gì?" Ngữ Điệp ghé vào cửa sổ hỏi.
"Cái kia à, là nhà máy may mặc trong căn cứ sản xuất ra vải đấy, bởi vì nguyên vật liệu, nên màu sắc xấu lắm, mặc vào cũng không quá thoải mái, nhưng giá tiền tiện nghi.

Dù sao lúc ấy không ít người chạy trốn không mang theo bao nhiêu quần áo, bây giờ có thể mặc được cũng không tệ rồi.

Cũng hữu dụng như vài vóc làm quần áo trước tận thế, nhưng người mua không nhiều lắm.

Đúng rồi, bây giờ đã là tháng chín, bác Tề lo lắng sau này đổi trời, nếu thời tiết lạnh chúng ta có thể không có nhiều quần áo bông qua mùa đông, các em có quần áo mùa đông hay không."
Ôn Dao gật gật đầu, lúc ấy Ôn Dao quản gia nên quần áo trong nhà đều mang theo gần hết, sau này còn quét sạch ở trấn Hoàng Lâm một phen, vì dọn không gian cho chiếc nhẫn, những vật kia đa phần đều đặt ở trong một gian phòng khác.
"Vậy là tốt rồi, nhưng Ôn Minh tên kia lại muốn quan tâm, nói không chừng mấy tháng này mang theo binh lính trong tay nó đi thu thập áo bông đây này.
Dao Dao, nó có nói với em chuyện quân hàm không?"
Quân hàm? Chuyện này Ôn Dao không chú ý, Ôn Minh cũng không nói gì.
"Vừa mới đầu không phải nó có cấp bậc thiếu úy thấp nhất sao, hơn nữa mọi người trong đoàn dị năng kia không phục nó, bây giờ nha, em không thấy được, những binh lính càn quấy này, nguyên một đám đều nghe lời cả rồi, không ít người còn rất sùng bái nó nữa đấy.

Nó hình như chưa đến hai mươi nha, chậc chậc, thủ đoạn này.
Sau này nó dẫn đoàn ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều lần, đều rất thành công, bây giờ quân hàm đã là thượng úy rồi.

Vốn bác Tề muốn cho thiếu tá đấy, nhưng bị nó từ chối rồi, nói quân hàm gì đó đều là hư danh, thực quyền trong tay mới là thật nhất."
"Ừm." Ôn Dao không cảm thấy anh trai mình làm được chút chuyện ấy thì có cái gì kỳ quái, cậu áy có bản lĩnh cùng thực lực không phải sao?
"Nhưng bọn hắn nhìn có vẻ như đi từ một hướng đến, bọn hắn đang làm cái gì?" Ngữ Điệp tiếp tục hỏi.

"Bây giờ chúng ta cách khu Ninh Hưng rất gần, những người kia từ sân huấn luyện trở về đấy.

Gặp phải Zombie chim công kích, sau đó lại là Zombie công thành, một ít người đã có giác ngộ, chủ động đi sân huấn luyện, cũng không ít nhân tài quân đội, nói tóm lại phương diện phát triển đều theo hướng tốt, có điều..."
Hạ Y Huyên thở dài: "Bác Tề muốn không chỉ như vậy, nhưng căn cứ trưởng kia, mặc dù có thời điểm đứng cùng một bên với bác Tề, nhưng có vài yêu cầu chết sống đều không chịu đồng ý.

Ai da, một căn cứ có hai lãnh đạo thật không tốt, lại còn cùng cấp, rất nhiều thứ đều có tranh luận, cũng không biết có biện pháp giải quyết nào khác hay không..."
"Được rồi được rồi..." Hạ Y Huyên lắc lắc đầu: "Việc này cũng không cần chúng ta quan tâm, không còn sớm, chúng ta trở về đi, ngày mai chị dẫn bọn em đi trường quân đội, nhưng còn phải nói bác Tề mở chứng minh thì mới có thể vào được."
Đợi các cô đi đến cổng quân đội, binh sĩ canh gác nói các cô biết tư lệnh Tề muốn các cô đến nhà ngài ấy ăn cơm chiều.
"Thật kỳ quái, bác Tề không phải bận rộn rất nhiều việc sao? Tối hôm qua dành chút thời gian, đêm nay lại có thời gian rồi hả?"
Hạ Y Huyên có chút nghi hoặc, cô nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, ẩn ẩn cảm thấy có khả năng liên quan đến em họ...
Nhưng, nên biết cô đều sẽ biết, nên cô cũng không hỏi rõ ràng, gần đây cô rất có chừng mực..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận