Mạt Thế Chi Ôn Dao


Ôn Dao nhìn kỹ ống thuốc bên trong, đưa tay lấy ra một ống thuốc màu đỏ nhạt.

Màu sắc này có chút tương tự với thuốc khôi phục thể lực Ôn Dao chế tạo, nhưng màu sắt càng nhạt, có chút giống thuốc Ôn Dao chế tạo mà bị pha loãng.

Để lên chóp mũi ngửi thử, không có hương vị gì khác, nói rõ đã chiết xuất không sai.

Ngược lại đổ một chút trên ngón trỏ, dùng ngón tay vuốt qua một cái, không sền sệt, cũng không có vấn đề gì.

Mắt thấy Ôn Dao đem ngón tay bỏ vào trong miệng nếm thử, Tề Cảnh Huy vội vàng ngăn Ôn Dao lại: "Dao Dao! Đừng xằng bậy!"
"Không phải thí nghiệm qua rồi sao?" Ôn Dao chớp mắt to hỏi.

"Lúc ấy trong căn cứ kêu gọi mấy người tự nguyện uống thuốc này, tuy tạm thời không có vấn đề gì, nhưng không có nghĩa sau này không có vấn đề, cái này vẫn trong giai đoạn thử nghiệm thôi, hơn nữa thể chất mỗi người khác nhau, chúng ta không có trẻ con tự nguyện thử, bây giờ cháu thử quá nguy hiểm!"
Có nhiều yêu cầu như vậy? Ôn Dao đột nhiên cảm thấy lúc mình chế tạo thuốc có chút qua loa rồi, đều không tìm người thí nghiệm thử!
Đã không cho uống, Ôn Dao chỉ có thể thử dùng tinh thần lực xem, nhưng có đôi khi tinh thần lực cũng không phải vạn năng, tuy Ôn Dao biết rõ thuốc này có vấn đề, nhưng Ôn Dao không biết phương diện nào có vấn đề!
Hơn nữa đã nói có hiệu quả, như vậy ít nhất đã thành công một phần, nhưng Ôn Dao cũng không biết bọn hắn làm sao chế tạo thành đấy, chuyện này làm Ôn Dao cảm thấy thế nào đó?!
Ôn Dao nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn trả lại ống thuốc kia, lại chia ra cầm bốn ống thuốc khác quan sát một phen, sau đó lại thả từng ống vào lại.

"Như thế nào?" Tề Cảnh Huy căng thẳng hỏi thăm.

Hai tay Ôn Dao khoanh trước ngực khẽ dựa vào ghế sa lon, trợn trắng mắt, cứ như vậy có thể nhìn ra cái gì, Ôn Dao cũng không phải tông sư dược nha!
"Không biết.


"
Nghe nói như thế, Tề Cảnh Huy có chút thất vọng: "Dao Dao, mấy tên giáo sư kia đã thử các loại biện pháp, cuối cùng mới làm ra mấy ống thuốc này, hơn nữa lúc trước thuốc khôi phục tinh thần lực đưa cho bọn họ không biết lúc nào lại không còn hiệu quả, dường như mất đi dược tính, đây là chuyện gì xảy ra?"
"Cái chai.

"
"Cái chai?" Tề Cảnh Huy giật mình, nửa ngày mới kịp phản ứng nói rất đúng anh thay đổi chuyện cái chai.

"Ống nghiệm trước kia có thể phòng ngừa tính xói mòn?"
"Vâng.

"
Thì ra là thế, lúc ấy anh chỉ cảm thấy ống thủy tinh dùng để chứa vật thí nghiệm có chút đặc thù, sợ đám giáo sư kia phát hiện ra chuyện gì, đã vội vàng đổi sang một bình nhỏ khác, sau đó không thể đổi phải không?
"Dao Dao, ống thuốc kia của cháu là làm từ vật gì sao? Ở đâu ra?" Tề Cảnh Huy tò mò.

Hửm!
Ôn Dao đã trầm mặc, cái này bảo Ôn Dao trả lời thế nào đây? Trước kia không nghĩ quá nhiều, không nghĩ sẽ nói ra, chẳng lẽ này lại để cho nàng trả lời thế nào? Trước khi không muốn quá nhiều, không nghĩ qua là nói lộ ra rồi, Ôn Dao nên nói thế nào để Tề Cảnh Huy tin tưởng đây? Không lẽ Ôn Dao lại phạm sai lầm như vậy à?!
"Chính là vị sư phụ dạy Dao Dao luyện chế thuốc đưa cho em ấy đấy, em ấy cũng không biết dùng cái gì làm ra.

" Ôn Minh ngồi ở bên kia lật xem tư liệu đột nhiên lên tiếng, đầu cậu cũng không ngẩng lên, con mắt nhìn chằm chằm vào tư liệu, giống như chỉ thuận miệng nói vào.

Thầy? Lúc nào Ôn Dao đã từng nói qua với anh trai mình có thầy?
Ôn Dao nhìn về phía Ôn Minh, nhưng Ôn Minh căn bản không ngẩng đầu, hết sức chuyên chú xem tư liệu trong tay.

"À, đúng rồi, vấn đề này hỏi Dao Dao cũng là hỏi không, tận thế rồi, cũng không biết cao nhân như vậy ở nơi nào, tìm mãi cũng không thấy.

" Tề Cảnh Huy cảm thán nói, cao nhân như vậy mới có thể sống yên ổn trong tận thế nha, đáng tiếc không có duyên gặp gỡ.

Cái quỷ gì? Ôn Dao ngây người, sư phụ? Chắc cũng có ý nghĩa là thầy, thầy của Ôn Dao vẫn còn ở đại lục Ella mà, sao lúc này là nhiều ra một sư phụ là cái quỷ gì?
Bác Tề không phải tư lệnh sao, có lẽ kiến thức rộng rãi, cứ như vậy bị anh của Ôn Dao đơn giản lừa gạt cho qua rồi hả? Làm sao cũng cảm thấy không thực tế chút nào đây này?
Nhìn thấy Ôn Dao khó có lúc biểu lộ có chút ngây ngốc, Tề Cảnh Huy không khỏi vui vẻ: "Dao Dao, cháu đừng nóng giận, anh của cháu không phải cố ý nói với bác chuyện sư phụ của cháu, có khả năng sư phụ cháu lo lắng cho cháu, nên mới không cho cháu nói lung tung, nhưng không sao, bác sẽ không nói với người khác.

"
Nhìn vẻ mặt "Bác nhất định giữ bí mật cho cháu" của Tề Cảnh Huy, Ôn Dao nghiêm mặt nhẹ gật đầu.

Cứ như vậy, Ôn Dao bị có sư phụ rồi!
"Thế Dao Dao, cháu còn ống nghiệm như vậy nữa không?"

"Không có.

" Ôn Dao đều dùng ống nghiệm chế tạo thành thuốc mới ở Trác Sơn cả rồi.

Nhưng lần này nhắc nhở Ôn Dao, Ôn Dao phải nhanh chóng tìm được nguyên liệu mới được, trái đất lớn như vậy, có thể tìm được, cũng không biết ở đâu đây!
Tề Cảnh Huy thất vọng thở dài, nếu như dược tính xói mòn quá nhanh, coi như thuốc nghiên cứu chế tạo thành công, tính giới hạn cũng rất lớn.

Nhưng cho dù nói thế nào, trước nghiên cứu được rồi nói sau, dược tính xói mòn cũng không mạnh như thế.

Tề Cảnh Huy nhìn về phía Ôn Dao một lần nữa: "Dao Dao, nếu không cháu đi xem quá trình chế tạo thuốc của bọn họ thử? Nhìn xem có thể tìm ra vấn đề gì hay không.

"
"Vâng.

"
Ôn Dao cũng muốn xem bọn hắn làm sao không sử dụng tinh thần lực cũng có thể chế tạo được thuốc đây này, đây quả thực không thể tưởng tượng nổi.

"Ngày mai cháu muốn đi trường quân đội đúng không? Vậy ngày mốt chúng ta đi sở nghiên cứu?"
Ôn Dao không có ý kiến, ngày nào đó đều như nhau.

"Được rồi, thời gian không còn sớm, lại để Dao Dao nói nhiều lời như vậy, cũng khổ cực, đi về nghỉ ngơi đi.

"
Tề Cảnh Huy vỗ nhẹ nhẹ lên đầu Ôn Dao, nói với Ôn Minh đã ôm đống tài liệu vào trong ngực: "Sớm chút đưa hai người Dao Dao về đi.

"

Đi ra khỏi đại viện nhà Tề Cảnh Huy, Ôn Dao ngẩng đầu nhìn hướng Ôn Minh, trong ánh mắt để lộ ý tứ rất rõ ràng: lúc nào em có sư phụ rồi hả?
Ôn Minh sủng nịch cười cười, hắn duỗi bàn tay lớn vuốt vuốt tóc Ôn Dao, nhìn Ngữ Điệp đi theo phía sau.

Ngữ Điệp thả chậm bước chân, rất nhanh kéo ra một khoảng cách với bọn họ.

Ôn Minh cười cười với Ngữ Điệp, sau đó cúi người nói nhỏ bên tai em gái: "Dao Dao, em phải nhớ kỹ, em chế tạo được thuốc là sư phụ em dạy, em cũng không biết hắn tên gì họ gì, hắn chỉ cho em gọi hắn là sư phụ.

Em dùng thực vật biến dị có dược tính tương tự chế tạo được thuốc là dựa theo phương thuốc sự phụ em cho.

Sau này mặc kệ ai hỏi em, em đều phải nói như vậy, đã biết chưa?"
Ôn Minh ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Ôn Dao, lần nữa hỏi: "Nhớ kỹ rồi chứ?"
Ôn Dao nháy nháy con mắt, chậm rãi nhẹ gật đầu.

"Ngoan, còn có, sư phụ em thích mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, râu ria rất dài, tóc có chút loạn, thường xuyên xuất quỷ nhập thần, hơn nữa thường thường sẽ mang cho em những vật kỳ lạ quý hiếm cổ quái, hắn xuất hiện bên cạnh em lúc em năm tuổi, thường cách một khoảng thời gian sẽ dạy vài thứ cho em.

"
Ôn Minh vừa kéo tay Ôn Dao đi lên phía trước vừa tiếp tục nói: "Anh đã báo với ba mẹ rồi, không cần lo lắng người khác hoài nghi, Dao Dao, anh sẽ không nói bí mật của em, em muốn nói thì nói, không muốn nói thì không cần nói, em chỉ cần nhớ kỹ.

"
Ôn Minh dừng bước lại, ngồi xổm người xuống, dùng tay phải không cầm tư liệu đặt trên bờ vai Ôn Dao, nhìn thẳng vào mắt Ôn Dao nói từng câu từng chữ: "Em chỉ cần nhớ kỹ, mặc kệ thế nào, anh vĩnh viễn đều là anh của em, anh sẽ bảo vệ em thật tốt thật tốt!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận