Mạt Thế Chi Ôn Dao


Edit: Trang Nguyễn
Ôn Dao đi ra, sắc mặt cũng không quá tốt, trong lòng Hạ Y Huyên lộp bộp.

Chẳng lẽ sưu hồn cũng không được?
Cô nhẹ giọng hỏi: "Dao Dao, kết quả như thế nào?" truyện được đăng tại truyenhd1.

com: hongtrang301
Ánh mắt Đới Chí Nghĩa cũng sáng quắc nhìn Ôn Dao, bức thiết muốn biết Ôn Dao đã biết tin tức gì.

"Bọn họ là hai nhóm người! "
Thì ra tuy người này cũng từ căn cứ Hoa Tây đến, nhưng Ôn Dao lục soát từ trong trí nhớ của hắn, đa phần cũng không nhìn thấy bóng dáng của Dư Thanh Dương.

Nhưng cũng may đã nhận được một ít tư liệu mới.

Theo trình độ nào đó mà nói, tổ chức của đối phương là đối tượng hợp tác với Dư Thanh Dương ở căn cứ Hoa Tây.

Mà hắn có thể lén lút khống chế căn cứ Ô Lan cũng là kết quả hai bên đánh cược với nhau, dù sao không có lợi ích tương quan, ai lại đồng ý làm cu li cho người khác?
Tuy tên này có địa vị không thấp trong tổ chức, nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với Dư Thanh Dương, chủ yếu chịu trách nhiệm đối ngoại.

Còn lần này hắn đi ra ngoài cũng không phải đi căn cứ Hoa Tây, mà đi đến đại bản doạnh tổ chức của bọn hắn, Ôn Dao đã từ chỗ hắn có được vị trí và tư liệu kỹ càng.

"Đã như vậy, nếu không bây giờ chúng ta đến hang ổ bọn hắn nhìn xem?"
Đới Chí Nghĩa căm thù đến tận xương tủy đối với loại tổ chức phản động này, bây giờ bọn hắn còn mượn hoàn cảnh tận thế gây sóng gió, còn cấu kết với Dư Thanh Dương, khiến cho hắn cảm thấy phải sớm tận diệt mới được.

Hơn nữa phá hủy tổ chức này, theo mức độ nào đó mà nói coi như cũng đã đánh gãy một cánh tay của Dư Thanh Dương, dù sao bây giờ bọn họ còn chưa hiểu rõ thế lực cụ thể của Dư Thanh Dương.


"Tôi cảm thấy, chúng ta có nên cứu những người trốn khỏi căn cứ Hoa Tây về trước hay không?"
Hạ Y Huyên đột nhiên nhớ tới An Ninh đi tìm người, cô giải thích với Đới Chí Nghĩa: "Kế hoạch lần này của chúng ta đã thất bại, nhưng bọn họ là người trốn khỏi căn cứ Hoa Tây, như vậy có thể hiểu rõ căn cứ Hoa Tây ở mức độ nào đó, nếu tìm được bọn họ, có khả năng có một ít tin tình báo hữu dụng.

"
Ngay từ đầu bọn họ căn bản không nghĩ đến lẻn vào căn cứ Hoa Tây lại xảy ra sự cố như vậy, cho nên, mấy người trốn ra ngoài kia trở thành chỗ đột phá trọng yếu nhất.

"Cô nói cũng có lý, tuy trước mắt căn cứ Ô Lan còn chưa bị phát hiện, nhưng kéo dài thời gian chúng ta càng nguy hiểm thêm một phần.

"
Đã quyết định xong, Đới Chí Nghĩa liền quyết định bắt đầu từ ngày mai rút ra một nhóm người đi ra ngoài tìm người.

Hơn nữa lúc trước hắn cũng đã liên hệ cùng bên trên, bởi vì tình huống đặc biệt, mấy khu vực gần Hoa Tây lệ thuộc căn cứ Hoa Trung và một vài căn cứ quân sự khác sẽ phái người đến trợ giúp bọn hắn.

Nhưng trước mắt đa phần quân chủ lực của cả nước đang tác chiến với mấy quân đoàn Zombie còn sót lại, có thể rút ra nhân thủ thật sự không nhiều lắm.

Ôn Dao thành thạo việc tìm người này nhất đấy, cộng thêm bây giờ Ôn Dao rất để ý chuyện căn cứ Hoa Tây, nghĩ muốn nhanh chóng biết rõ chân tướng mọi chuyện.

Bởi vậy, không cần Hạ Y Huyên nói, sáng sớm ngày hôm sau đã xuất phát đầu tiên rồi.

Toàn bộ địa khu Hoa Tây quá lớn, trước đó bọn họ đã căn cứ theo bản đồ vẻ ra mấy nơi có khả năng.

Dù sao bọn hắn bị thương, đi không được quá xa, cộng thêm cũng không liên lạc được với bên trên, rất có thể đang ẩn nấp ở một chỗ nào đó.

Không có những người khác, Ôn Dao trực tiếp lấy xe bay ra, cũng thả người máy nhỏ mô phỏng sinh vật, bắt đầu tìm người.

Đa phần đất đai khu vực Tây bắc rộng lớn bao la, một đường đi tới, cũng không gặp bao nhiêu sinh vật biến dị.


Tìm một lần mấy nơi, Ôn Dao cũng không nhìn thấy bất cứ người khả nghi nào.

Ôn Dao nhìn chằm chằm vào sa mạc bên ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nghĩ đến, nếu đối phương vì tránh né truy sát mà trốn đi, như vậy Ôn Dao muốn tìm là không thể nào đấy.

Có khả năng trốn dưới mặt đất hay không?
Nói như vậy độ khó lớn thêm không ít, dù sao muốn dò xét tình hình dưới mặt đất vẫn còn hơi chút phiền toái.

Suy nghĩ một lúc, Ôn Dao cảm thấy vẫn nên đi tìm tiếp thôi.

Không hạn chế ở những nơi đã xác định từ trước, Ôn Dao lại đi tìm ở những khu vực khác.

Tránh vị trí mấy căn cứ, Ôn Dao lại đi nhiều nơi, những vẫn hai bàn tay trắng.

Cuối cùng, Ôn Dao quyết định về trước.

Con đường trở về Ôn Dao thay đổi đường khác, chưa có chạy bao lâu, trong xe đột nhiên vang lên âm thanh tích tích.

Sau đó, trên các đồng hồ lập thể xuất hiện hai bóng dáng nho nhỏ chồng lên nhau.

Ôn Dao hơi sững sờ, sau đó khóe miệng vẽ ra một tia cười yếu ớt.

Đã tìm được.

An Ninh đỡ Tần Thiếu Minh khó khăn đi trong sa mạc.


Cô vẫn còn có chút gắng gượng.

Cô tốn không ít công phu, cuối cùng đã tìm được Tần Thiếu Minh ở một địa cung dưới mặt đất.

Cũng không biết bọn họ làm sao không cẩn thận rơi vào bên trong địa cung, nhưng lúc An Ninh tìm thấy hắn, hai người bên cạnh hắn đã chết, còn hắn còn treo một hơi cuối cùng, cũng không biết bọn họ vào bằng cách nào.

Tần Thiếu Minh bị thương rất nặng, tuy cô đã cho hắn uống đủ các loại thuốc khôi phục, vết thương trên thân thể hắn đã tốt lên phân nửa, nhưng cả người vẫn hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng Vân Lưu nói cho cô biết tinh thần lực đối phương xảy ra vấn đề, không nhanh chóng nghĩ cách sẽ chết.

Không gian không thể ra vào, cô không có cách nào thả người vào trong không gian mang đi, chỉ có thể đỡ hắn đi từ từ, nghĩ đến ra khỏi địa cung tìm được xe của mình là tốt rồi.

Thật không nghĩ ngay trong địa cung cô gặp phải dị thú tướng mạo quái dị, chưa từng nhìn thấy.

Bởi vì còn phải chú ý an toàn của Tần Thiếu Minh, cô đánh nó còn bị bó tay bó chân.

Sau một phen khổ chiến, cuối cùng cô đã gϊếŧ chết được nó.

Trên đường đi bị mấy lần công kích, cuối cùng thật vất vả ra khỏi địa cung, lại phát hiện không còn thấy xe rồi.

Sau đó lại gặp phải một lần bão cát, nếu không phải lúc ấy căn cứ trưởng cho cô vòng phòng hộ, tình huống lúc đó có khả năng còn thảm hại hơn.

Không xe chỉ có thể tự mình đi bộ, lúc này cô thật hối hận vì đã để chiến sủng ở lại căn cứ rồi.

Cô có một dị thú có tướng mạo như sư tử, cũng là hệ băng.

truyện được đăng tại truyenhd1.

com: hongtrang301

Lúc đi cô lo lắng cho em trai của mình, bảo nó ở lại căn cứ Hoa Trung, nếu không cũng không cực khổ đến mức này.

Tuy thể năng của cô không tời, nhưng mang theo một người đàn ông cao trên 1m8 trong sa mạc hoang vu, trên đỉnh đầu là ánh mặt trời chói chang, bây giờ An Ninh cũng có chút chịu không nổi.

Cô quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi, đợi đến lúc chạng vạng tối lại khởi hành.

Mới đi hai bước, trong đầu cô vang lên giọng nói đầy kích động của Vân Lưu.

【Chủ nhân, có người tới!】
Trong lòng An Ninh cả kinh, nhưng nghe trong giọng nói Vân Lưu cũng không khủng hoảng, suy đoán chắc hẳn là người bên mình đến.

Quả nhiên, nhìn thấy Ôn Dao từ trên trời giáng xuống trước mặt mình, An Ninh cũng không biết nên hình dung tâm tình lúc này của mình như thế nào nữa.

【Chủ nhân, lần trước em đã muốn nói với chị, cô bé này lợi hại hơn trước đây rồi, vốn muốn nói chị đừng tùy tiện đối đầu với cô bé này.


Nghe Vân Lưu nói như vậy, An Ninh kéo kéo khóe miệng, tại sao cô phải đối đầu với người ta?
Xem như trong căn cứ Hoa Trung, cô cũng đã nghe không ít sự tích về Ôn Dao.

Hơn nữa thông qua Tần Thiếu Minh, cô ẩn ẩn biết rõ đường đi của Ôn Minh anh trai cô bé này.

Đầu óc cô bị co rút mới đi đối nghịch với đối phương.

Ôn Dao liếc nhìn An Ninh, tuy lần nữa cảm nhận được chấn động nào đó giống như trước kia, nhưng bây giờ lực chú ý của Ôn Dao đều tập trung trên người Tần Thiếu Minh.

Tinh thần lực của hắn! Rất không đúng.

Thấy Ôn Dao cau mày nhìn chằm chằm vào Tần Thiếu Minh, linh quang An Ninh chợt lóe lên, thốt ra: "Cô bé nhìn ra tinh thần lực của anh ấy có vấn đề?!"
Chương 720: Nước linh tuyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận