Edit: Trang Nguyễn
"Dao Dao!"
Cuộc chiến bên kia cũng đã kết thúc, tuy người đàn ông có thực lực cấp bảy, nhưng dưới sự vây công của Tiểu Tiểu và Đại Hoàng cũng không chiếm được chỗ tốt, huống chi thực lực kia chẳng qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Ngữ Điệp xác định người đàn ông đã chết, lúc này mới chạy sang hướng Ôn Dao.
Thấy Ôn Dao lông tóc không tổn hao gì, Ngữ Điệp mới nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù biết thực lực của Ôn Dao, nhưng cả đêm không thấy, Ngữ Điệp vẫn còn hơi lo lắng.
"Sao chị lại đến đây?"
"Chị cũng chị Huyên có chút lo lắng cho em, vừa lúc Đại Hoàng và Mạn Mạn đã giải quyết xong Cát Thú căn cứ Hoa Tây, chị nhờ nó dẫn chị đến tìm em.
"
Thì ra căn cứ Hoa Tây nuôi một Cát thú biến dị, cũng không biết do cái gì dị biến mà thành, bề ngoài cứng rắn, có thể biến đất đai chung quanh thành đất cát, khống chết cát đá tiến hành tấn công, còn có thể trốn dưới mặt đất, rất khó đối phó.
Cũng may có Mạn Mạn hỗ trợ, cùng Đại Hoàng cùng nhau gϊếŧ chết đối phương, bằng không hành động của Đới Chí Nghĩa bọn hắn cũng không thuận lợi như vậy.
truyện được đăng tại truyenhd1.
com: hongtrang301
Ngữ Điệp nhìn Lâm Xảo Mạn co lại một đoàn trên mặt đất: "Đây là ai? Hình như đã từng gặp?"
Ngữ Điệp ban đầu ở căn cứ Hoa Nam cũng đã gặp Lâm Xảo Mạn, nhưng thời gian trôi qua quá lâu, cô đều không nhớ rõ đối phương rồi.
Ôn Dao không giải thích quá nhiều, thân phận có chút phức tạp, giải thích quá phiền toái.
Nhưng Ngữ Điệp cũng không để ý, dù sao cô ấy cũng biết tính tình Ôn Dao.
Ngữ Điệp đã đến rồi, Ôn Dao để cô mang hai người về giao cho Đới Chí Nghĩa rồi.
Đại Hoàng không thích lại trở về, Tiểu Tiểu cũng đã biến nhỏ trở thành trang sức trên cổ tay Ôn Dao, chỉ có Mạn Mạn ngoan ngoãn nhất, nghe lời kéo hai người kia, chuẩn bị mang Ngữ Điệp trở về.
Ôn Dao thuận tiện nói một câu, không muốn lớp băng đóng Dư Thanh Dương tan đi, dặn đến lúc đó Ngữ Điệp tìm vài tên dị năng giả hệ băng gia cố thêm.
Tên này tinh thần lực rất quỷ dị, Ôn Dao sợ bọn họ không cẩn thận mắc lừa, đợi Ôn Dao tìm được những vật tư kia trở về rồi nói sau.
Bản thể Mạn Mạn cũng không nhỏ, nó phân ra hai nhánh dây leo trói Dư Thanh Dương và Lâm Xảo Mạn lại kéo trên mặt đất, sau đó còn lại mấy nhánh dây leo quấn quanh một chỗ, làm thành một không gian, để Ngữ Ngữ Điệp ngồi bên trong, sau đó bắt đầu đi về hướng căn cứ.
Tuy tốc độ kém Đại Hoàng, nhưng ít nhất cũng gần giống tốc độ xe bình thường.
Đợi Ngữ Điệp bọn hắn đi rồi, Ôn Dao tiến đến nhìn nhìn thi thể người đàn ông kia.
Cả người người đàn ông không có một khối thịt tươi, toàn bộ lân phiến bao trùm trên người hơn phân nữa đều rớt xuống rồi, lộ ra huyết nhục màu đỏ tươi bên dưới.
Tuy hình thể vẫn lớn như vậy, nhưng thân thể lại khô quắt không ít.
Cũng không biết mọi người ở căn cứ Hoa Tây đã làm trò gì, đem người biến thành bộ dáng quỷ này.
Căn cứ theo nội dung kí ức của Lâm Xảo Mạn, Ôn Dao thuận lợi tìm được vật tư cô ta dấu đi.
Lúc vào sơn động, sắc mặt gần đây luôn không gợn sóng của Ôn Dao cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Không có nguyên nhân khác, thuần túy bởi vì đồ đạc nhiều lắm!
Tinh thạch, dược tề, súng ống đạn dược, còn có một vài vật phẩm sinh hoạt, chất đầy cả sơn động.
Nhưng cái này chỉ còn một phần, bởi vì đồ đạc quá nhiều, Lâm Xảo Mạn phân ra nhiều nơi.
Nhiều đồ đạc như vậy hoàn toàn có thể một lần nữa thành lập một căn cứ mới nha!
Nhưng Lâm Xảo Mạn tự hiểu bản thân mình lắm, cô ta biết thực lực của mình không mạnh,những vật này có lấy ra căn bản cũng không giữ được.
Thậm chí vì bảo vệ tánh mạng, một vài người biết rõ những nơi chứa đồ vật này đều bị cô ta tìm đủ loại cơ hội lén lút hại chết.
Nếu thực lực bản thân cô ta mạnh hơn một chút, Ôn Dao tin tưởng, cô ta tuyệt đối sẽ không hợp tác cùng người khác, mà tự lập căn cứ xưng vương rồi.
Cũng không biết cô ta mưu đồ cái gì, không cần đồ vật nát trong tay, thì có lợi ích gì.
Ôn Dao dạo qua một vòng, xác định đồ đạc đều ở đây, cũng không lấy một phần cho chính mình, trực tiếp đi về.
Bởi vì căn cứ Hoa Tây quá mức xa xôi, những vật này đều là từ đó Địa Khu quân bộ chở đến đây, thậm chí một vài nghiên cứu chế tạo mới nhất còn chưa dùng đã đưa đến đây, Ôn Dao đều có những thứ đó.
Hơn nữa trong ký ức của Lâm Xảo Mạn, Ôn Dao biết rõ Dư Thanh Dương phát hiện một ngọn núi tinh thạch, độ tinh khiết cũng không tệ lắm, vẫn luôn lén lút cho người đào chơi.
Hiện tại mạch khoáng kia cũng chưa đào xong, nhưng tạm thời bị phong bế rồi.
Đợi đến lúc Ôn Dao trở lại căn cứ Hoa Tây, trời cũng đã sáng.
Toàn bộ căn cứ Hoa Tây đã biến thành một mảnh hoang phế, phòng ốc nguyên vẹn cũng không còn bao nhiêu.
Đới Chí Nghĩa cũng không nghỉ ngơi, mà mang theo các binh sĩ duy trì trật tự căn cứ Hoa Tây.
Chuyện còn quá nhiều, một mình Đới Chí Nghĩa căn bản bận bịu cũng làm không xuể, chỉ hy vọng trung ương sớm phái người đến, hỗ trợ tiến hành di dời.
Đúng vậy, di dời.
Căn cứ Hoa Tây cơ bản đã bị phế đi, Đới Chí Nghĩa cảm thấy xây dựng lại nó, không bằng tìm một căn cứ hạng trung xây dựng lên lại.
Hơn nữa nhân khẩu ở địa khu Hoa Tây vốn ít hơn những nơi khác, xây dựng lại càng thêm thuận tiện.
Nhưng hắn chỉ vừa mới gửi báo cáo cho bên trên, còn cần chờ hồi đáp lại.
Cụ thể di dời vào căn cứ hạng trung nào, chỉ có bên trên phán xuống mới được.
Cộng thêm còn có Dư Thanh Dương, và những người Bạc Sa này! làm cho Đới Chí Nghĩa hận không thể phân thân.
Hạ Y Huyên cũng bận rộn nhiều việc, người của bọn hắn quá ít, Hạ Y Huyên cũng theo hỗ trợ trấn an cư dân căn cứ Hoa Tây may mắn còn sống sót.
Nhìn thấy Ôn Dao đến, vẻ mặt Hạ Y Huyên kinh hỉ, lôi kéo đánh giá Ôn Dao từ trên xuống dưới một phen, xác định không bị thương gì mới yên lòng.
"Dao Dao, nghe Ngữ Điệp nói em đi tìm những vật tư bị dấu kia! em tìm được chưa?"
Ôn Dao nhẹ gật đầu.
"Vậy là tốt rồi, mặc dù chúng ta cũng tìm được không ít thứ từ căn cứ này, nhưng duy trì không được bao lâu, còn nghĩ căn cứ Hoa Tây làm sao lại nghèo như vậy, thì ra đồ đạc đều bị dấu đi hết rồi.
"
Hạ Y Huyên đang nói chuyện với Ôn Dao, chợt nghe từ một con đường khác truyền đến một trận huyên náo.
Hạ Y Huyên nhíu nhíu mày, nói với Ôn Dao: "Dao Dao, em đi nghỉ ngơi chút đi, chuyện ở đây khá nhiều, còn có chút phiền toái, chị qua bên kia xem thử.
"
Nhìn bước chân vội vã của Hạ Y Huyên, Ôn Dao suy tư một lát, vẫn đi theo.
Chỉ chốc lát sau, liền nhìn thấy chỗ đó có một ít người vây xem, xem ra hẳn là cư dân căn cứ Hoa Tây đấy, chủ yếu đều là một vài người già yếu, rất ít nhìn thấy thanh niên cường tráng.
Mà Hạ Y Huyên đứng ở đó, bên người đi theo vài chiến sĩ, đối diện có một bà lão lớn tuổi.
Bà mặc một bộ quần áo vải thô, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Hạ Y Huyên mắng to: "Các người là bọn trộm cướp! Kẻ xâm nhập không biết xấu hổ! Mau thả thủ lĩnh chúng tôi ra!"
Bên người bà còn có mấy người già tuổi tác không còn nhỏ, bọn hắn tụ tập cùng một chỗ, lòng đầy căm phẫn trừng mắt nhìn Hạ Y Huyên, dường như bọn họ là kẻ thù của mình.
Hạ Y Huyên trợn trắng mắt, hoàn toàn không để ý đối với lời nhục mạ trong miệng bà.
Trong mấy giờ ngắn ngủi này, cô đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi.
Mặt cô không đổi sắc, giọng điệu lạnh lùng: "Bà ơi, cơm có thể ăn bậy lời nói không thể nói lung tung, bà nên biết rõ ràng, người mà các người gọi là thủ lĩnh thật chất là kẻ phản quốc, bị quốc gia liệt vào những kẻ đáng chết, chúng tôi đang giúp các người đấy.
"
"Phi!" Bà lão phun một bãi nước miếng trên mặt đất, hung hăng nói: "Kẻ phản quốc gì chứ, chúng tôi vốn không cùng dân tộc với các người, bây giờ Chân Thần tức giận, muốn xét xử kẻ chết một lần nữa, những kẻ biến thành quái vật kia đều phạm phải tội! Chỉ có thủ lĩnh do Chân Thần tuyển chọn mới có thể dẫn đầu chúng tôi càng cường đại hơn!"
Chương 736: Tẩy não.