Mạt Thế Chi Ôn Dao


Edit: Trang Nguyễn
O'neill ngồi ở trên mặt ghế hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đan vào nhau đặt trên mặt bàn, nâng cằm, dùng một ánh mắt vô cùng chuyên chú cùng hưng phấn quan sát màn hình trước mắt, mà bên trong màn ảnh đúng là hình ảnh Ôn Dao vừa tỉnh lại.

Nhìn cô bé bên trong màn hình khó khăn ngồi dậy tựa vào trên tường, O'neill không khỏi liếm liếm bờ môi.

Hắn không thể chờ được muốn biết, sau khi cô bé này biết rõ mình không thể sử dụng dị năng và tinh thần lực, sẽ có một biểu lộ thế nào.

Thống khổ? Tuyệt vọng? Có phải giống như một vài thí nghiệm lúc trước của hắn cũng la to như vậy hay không?
Ngẫm lại cả người đều hưng phấn không thôi.

Nhưng làm hắn thất vọng chính là, Ôn Dao cúi đầu ngồi đó vẫn không nhúc nhích, căn bản không nhìn thấy rõ biểu tình trên mặt Ôn Dao lúc này.

Đợi qua một lúc lâu, Ôn Dao mới ngẩng đầu lên một lần nữa, nghiêm túc quan sát bốn phía.

O'neill mở to hai mắt, trong đôi con ngươi màu xanh lá tràn đầy phấn khởi.

Hắn nghiêm túc quan sát vẻ mặt Ôn Dao, ý đồ từ trên đó tìm được cảm xúc sợ hãi.

Theo thời gian dần trôi qua, sắc mặt O'neill dần dần âm trầm.

truyện được đăng tại truyenhd1.

com: hongtrang301
Trên mặt Ôn Dao không chỉ không có biểu lộ hắn kỳ vọng, ngược lại thong dong bình tĩnh, dường như Ôn Dao không phải bị người bắt đến nơi này, mà là bị người mời đến đây làm khách vậy.

O'neill híp nửa mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ôn Dao hồi lâu, đè xuống sự phẫn hận trong lòng, quyết định bỏ qua Ôn Dao một phen.

Hắn đứng dậy vuốt vuốt bả vai, nhìn thời gian, quyết định đi sang phòng thí nghiệm khác nhìn những thứ đã bắt trước đó.

Đi xuyên qua hành lang màu trắng bạc, trước mặt O'neill xuất hiện hai người đàn ông mặc quân trang màu đen.

Hai người nhìn thấy O'neill lập tức ngừng lại, cúi người, hành lễ với hắn.

"Giáo sư Murphy!"
O'neill khẽ gật đầu, dò hỏi: "Tình huống những người khác thế nào rồi? Lúc nào có thể tỉnh lại toàn bộ?"
"Giáo sư, ngài mang còn chưa đủ năng lượng mỏ về, đa phần đều sung làm năng lượng cho tinh hạm, đợi Liliane đã có sung túc năng lượng, các hạm mục công năng của tinh hạm có thể restart lại rồi, người trước mắt chỉ có thể để hai người thức tỉnh mà thôi.

"
O'neill có chút bất mãn: "Năng lượng mỏ đã không đủ thì lại đi tìm, bây giờ nơi tinh cầu cấp thấp này không có bất kỳ lực phòng ngự nào, thổ dân cũng đều chẳng quan tâm đến chúng ta, tùy tiện tìm một mỏ mạch khoáng không người là được rồi.

"
Hai người liếc nhau: "Giáo sư, chúng tôi phải bảo vệ an toàn của ngài.

"
"Trong tinh hạm có thể có nguy hiểm gì chứ.

" O'neill không kiên nhẫn khoát tay áo: "Hơn nữa đám người trái đất kia cũng không tìm được chúng ta, các người nhanh chóng đi tìm mỏ tinh quáng đi, đừng chuyện gì cũng cần tôi đến làm.

"
Hai người gật đầu, lại nghe O'neill tiếp tục nói: "Còn có, trước hết để mấy trợ lý của tôi tỉnh lại.

"
Làm thí nghiệm không có trợ lý thật quá bất tiện rồi, rất nhiều thứ đều cần phải tự mình đi làm, quả thật lãng phí thời gian quý giá của hắn!
Ôn Dao ở trong lồng thủy tinh chờ đợi ba ngày, suốt ba ngày không có ai xuất hiện, cũng không có ai đưa thức ăn nước uống cho Ôn Dao.

Ôn Dao giống như bị người lãng quên, cứ như vậy lặng yên ngồi ở đó.

Trước đó Ôn Dao đã kiểm tra rồi, vật thể kim loại trên người mình đã bị lấy đi rồi.

Mà trên người Ôn Dao cũng chỉ mang theo một thứ đó, những thứ khác đều đặt trong không gian.

Trong thời gian ba ngày này, Ôn Dao nhìn như không nhúc nhích ngồi yên ở đó, thật ra vẫn luôn lén lút điều động thử tinh thần lực và dị năng của mình.

Trong cơ thể Ôn Dao có thể bị tiêm vào thứ gì đó, bởi vậy vẫn luôn không lên nổi tinh thần.

Dị năng tạm thời không có cách nào, nhưng bây giờ tinh thần lực của Ôn Dao đã có thể điều động mấy sợi rồi.

Tuy nhiên ít đến thương cảm, nhưng ít nhất Ôn Dao có thể sử dụng không gian.

Nhưng trước mắt Ôn Dao hoàn toàn không có ý định sử dụng không gian.

Ôn Dao tin tưởng, mặc dù không có người xuất hiện, nhưng ở chỗ tối nhất định có người đang nhìn xem nhất cử nhất động của mình, cái loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm này vẫn luôn tồn tại.

Nhẫn không gian chỉ tồn tại bên trong tinh thần hải của Ôn Dao, chỉ cần không cường hành tiến vào tinh thần lực của Ôn Dao tìm tòi, sẽ không bị phát hiện ra đấy.

Đây là con át chủ bài của Ôn Dao, không thể tùy tiện bại lộ.

truyện được đăng tại truyenhd1.

com: hongtrang301
Ôn Dao nhắm mắt lại, dù cho điều động mấy sợi tinh thần lực, lợi dụng bọn nó kéo ra thêm càng nhiều tinh thần lực hơn nữa.

Đây là một việc dài dằng dặc và buồn tẻ, cần không ngừng chịu đựng cơn đau đầu trong đầu lặp đi lặp lại động tác trước đó.

Gần đây Ôn Dao kiên nhẫn cũng rất tốt, hoàn toàn có thể ổn định lại tâm thần, hơn nữa cũng có thể nhịn được cơn đau nhức.

"Tích —— "
Bỗng nhiên vang lên tiếng tích phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng thí nghiệm, ngay sau đó, tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Chủ nhân tiếng bước chân dường như cố ý dặm bước chân vừa nặng lại vừa chậm, dường như sự chú ý của người bên trong lồng thủy tinh.

Thẳng đến khi O'neill chạy tới trước mặt lồng thủy tinh, Ôn Dao vẫn bảo trì tư thế.

O'neill nhíu mày, chẳng lẽ Ôn Dao đói đến bất tỉnh rồi sao?
Một lát sau mới nhớ tới, lồng thủy tinh này cách âm đấy, âm thanh bên ngoài căn bản không truyền vào trong được.

O'neill vỗ nhẹ lên đầu của mình, cảm thấy nhất định là do chính mình ngủ say quá lâu, cho nên mới phạm phải sai lầm cấp thấp ngu xuẩn như vậy.

Hắn đi đến trước bàn điều khiển, nhập vào mật mã, sau đó trải qua một loạt nghiệm chứng.

Rất nhanh, vốn lồng thủy tinh không có bất cứ khe hở gì lại mở ra một cánh cửa nhỏ, vừa vặn cho một người trưởng thành cao lớn đi qua.

O'neill duỗi tay trái ra gõ thủy tinh, tiếng vang thanh thúy khiến Ôn Dao từ từ ngẩng đầu lên, híp nửa mắt dò xét người đàn ông xuất hiện trước mắt mình.

Cao, nhưng rất gầy gò, làn da tái nhợt quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời.

Mái tóc ngắn màu xám bạc tùy ý mà mất trật tự, đôi mắt màu xanh sẫm có chút hăng hái nhìn qua Ôn Dao.

Trên người hắn mặc chiếc áo khoác dài màu trắng cùng loại với nhân viên nghiên cứu hay mặc, nhưng chất liệu đặc thù, Ôn Dao chưa từng nhìn thấy.

Thấy người, Ôn Dao đối với suy đoán trước đó của chính mình càng thêm nắm chắc.

Chỉ là Ôn Dao thật không ngờ chính là, đám người này lại còn ở trên trái đất, phải biết, lúc đó Thor đều cho rằng bọn họ cần phải trở về.

Thấy cô bé đói bụng ba ngày vẫn còn một bộ dáng lạnh nhạt, trong lòng O'neill có chút khó.

Cảm giác giống như mi trăm phương ngàn kế nghĩ nên làm thế nào tra tấn giày vò đối phương, nhưng người khác căn bản không phản ứng đến mi, hoàn toàn không đem mi vào trong mắt.

Nghĩ đến đối phương chính là vật thí nghiệm tốt nhất của mình, O'neill mới đè áp sự khó chịu khó hiểu trong lòng xuống.

Chẳng qua muốn nhìn thấy bộ dáng đối phương sợ hãi sợ hãi mà thôi, hắn thật không có ý định để Ôn Dao chết đói.

"Em nhỏ này, em có đói bụng không?"
Tiếng Hoa của O'neill cực kỳ tiêu chuẩn, trên mặt còn mang theo nụ cười ấm áp, nhìn có vẻ vô cùng thân thiết.

Ôn Dao không nói gì, mà cứ bảo trì tư thế như vậy nhìn qua hắn.

Lại không thấy Ôn Dao vội vàng chất vấn hắn mục đích hắn bắt cóc mình, cũng không hỏi hắn là ai, giống như mình bị người ta bắt đến đây căn bản không phải chuyện gì lớn.

O'neill chậc một tiếng: "Xem ra tôi thu thập được một ít tư liệu kia không phải nói ngoa, tuổi không lớn, ngược lại rất trầm ổn.

"
Tuổi cô bé này thả ở Tinh Minh cũng không quá đáng chỉ là con thú con mà thôi, xem bộ dáng không nóng không vội này, còn tưởng rằng đây là người trưởng thành thành thục cơ đấy.

Chương 740: Nguyên do.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui