Mạt Thế Chi Ôn Dao


Edit: Trang Nguyễn
Sau khi Liliane nhận được đầy đủ năng lượng, ở bên ngoài bố trí không ít giám sát, với tư cách một trong những bộ phận phòng ngự của tinh hạm.

Nhưng chúng cũng không khiến Liliane coi trọng, dù sao với tư cách trí não, cấp bậc của Liliane thấp hơn Karl không ít, không hề giống như Karl có hành vi tự chủ nhất định, thậm chí có suy nghĩ cùng tình cảm của mình.

Đa phần động tác của nó đều dựa theo chương trình đã thiết lập sẵn, chủ yếu là phụ trợ hạm trưởng tinh hạm điều khiển tinh hạm.

Bởi vậy sau khi phát hiện Tiểu Tiểu và Đại Hoàng, nó phán đoán hai dị thú này chắc là vô tình đi ngang qua đây, cũng không uy hiếp gì đến tinh hạm.

Dù sao mấy ngày nay nó đã gặp tình huống như vậy không ít.

Bên trong hoang mạc cũng không phải không có động vật, thậm chí cũng có không ít động vật biến dị, thường xuyên đi xuyên qua phạm vi giám sát ở nơi này.

Cho nên Liliane hoàn toàn không để Đại Hoàng và Tiểu Tiểu vào mắt, chỉ có điều vẫn theo thông lệ báo cáo một tiếng với hạm trưởng tạm thời trước mắt.

"Phát hiện hai dị thú cấp sáu đi qua mặt đất.

"
Lúc trước O'neill là người đầu tiên tỉnh lại, hắn tỉnh lại trước tiên đã chủ động chặt đứng năng lượng cung ứng cho hạm trưởng.

Hắn cũng không muốn có người ở trên đầu hắn chống đối hắn, phải biết, nếu không phải lúc trước tên kia yêu cầu cưỡng chế, hắn còn muốn ở lại trái đất thêm một thời gian nữa, thuận tiện tiến hành thí nghiệm gien của hắn.

Hắn sợ lần này sau khi tên này tỉnh lại trực tiếp đề nghị trở về Tinh Minh, dứt khoát tiên hạ thủ vi cường giải quyết đối phương.

Nếu không phải còn muốn lưu lại một ít người bảo vệ sự an toàn của hắn cùng điều khiển tinh hạm, hắn đều muốn biến toàn bộ những kẻ này thành vật thí nghiệm của hắn rồi.

Nên biết, những gia tộc kia tỉ mỉ bồi dưỡng tư binh, các phương diện đều rất tốt đấy, là vật thí nghiệm khó gặp.

Lúc trước thời điểm áp dụng kế hoạch này, đã suy xét có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đầu tiên tỉnh lại không phải là hạm trưởng.

Bởi vậy hạm trưởng làm một phần sửa đổi đối với hệ thống mệnh lệnh, rất thuận tiện cho người đầu tiên tỉnh lại hành động dễ dàng.

Nhưng làm hạm trưởng thật không ngờ chính là, điều này ngược lại biến thành bùa đòi mạng của mình.

truyện được đăng tại truyenhd1.

com: hongtrang301
Sau đó có mấy người tỉnh lại, trong đó có một người là một trong những nhân viên kỹ thuật của tinh hạm, mà mấy ngày nay trong mười mấy người tỉnh lại đến nay, hắn là người duy nhất hiểu điều khiển tinh hạm.

Cho nên hắn bị O'neill đề nghị trở thành hạm trưởng tạm thời.

Bởi vậy với lời đề nghị của O'neill ở lại trái đất thêm một thời gian, hắn không suy xét bao lâu đã đồng ý.

Hắn nghĩ dù sao cũng đã trôi qua mấy trăm năm rồi, trở về Tinh Minh cũng không vội vào giây phút này.

Tuy không biết hiện tại người cầm quyền gia tộc là ai, nhưng bây giờ bọn hắn đã không có mỏ, phải lập công chuộc tội, đương nhiên hắn cần một ít công lao của O'neill, công lao này dị nhiên là trái đất này rồi.

"Dị thú cấp sáu?"
Hạm trưởng tạm thời nhìn hình ảnh Liliane truyền tới, phát hiện dị thú này chưa từng nhìn thấy ở Tinh Minh.

Tuy Tinh Minh cũng có dị thú cùng loại lớn lên, nhưng vẫn có vài chỗ khác nhau.

Hắn ngẫm nghĩ một lát, quyết định phái mấy người đi lên mặt đất bắt con dị thú kia vào.

"Giáo sư Murphy nói trước mắt tinh cầu này sinh vật biến dị rất có giá trị nghiên cứu, con dị thú này nhìn vẻ ngoài không tệ lắm, có thể bắt đến để giáo sư làm nghiên cứu.

"
Đại Hoàng cũng không biết có người muốn tới bắt mình, vẫn còn đang vất vất vả vả tìm kiếm nơi có khả năng là lối vào.

Mà bên kia Tiểu Tiểu nhàn nhã theo sát phía sau tiểu chuột chụi biến dị bị nô dịch, thời gian dần qua càng hướng xuống phía dưới.

Ôn Dao cũng cảm giác được Tiểu Tiểu cách mình càng ngày càng gần rồi, tuy tốc độ tiến lên có chút chậm, nhưng quả thật không ngừng đến gần.

Bởi vậy, Ôn Dao càng thêm xác định, chỗ mình ở bây giờ hẳn là bên trong lòng đất, cũng không biết cụ thể nằm ở nơi nào, lại chôn sâu trong lòng đất sâu đến như vậy.

Tiểu Tiểu càng ngày càng đến gần, tâm tình Ôn Dao cũng suиɠ sướиɠ lên.

Một người ở chỗ này bị nhốt lâu như vậy, nếu không phải một ngày ba bữa có người đưa đến, Ôn Dao cũng không biết đã trôi qua bao lâu.

Tuy một người không đến mức sợ hãi, nhưng có thể nhìn thấy khế ước thú của mình cố gắng đến tìm mình, Ôn Dao vẫn rất vui vẻ đấy, nụ cười không tự chủ xuất hiện trên gương mặt hờ hững của Ôn Dao.

Đúng lúc này, cánh cửa gian phòng được mở ra.

Hình như còn chưa đến thời gian đưa cơm mà?
Ôn Dao ngẩng đầu nhìn lại, nơi cửa ra vào xuất hiện cũng không phải người máy đưa đồ ăn, mà là hai gương mặt lạ hoắc chưa từng nhìn thấy.

Một người mặc áo khoác trắng, có lẽ là một gã nghiên cứu viên chết đói.

Một người khác mặc đồng phục màu đen, lưng hùm vai gấu, dáng người cao ngất, hai tay cầm một thứ vừa nhìn đã biết là vũ khí công nghệ cao.

Tên nghiên cứu viên kia mở cái lồng hơi mờ ra, dùng ánh mắt ra hiệu Ôn Dao đi cùng hắn ra ngoài.

Ôn Dao không phản kháng, yên tĩnh trầm mặc đi ra.

truyện được đăng tại truyenhd1.

com: hongtrang301
Ôn Dao cúi đầu nhìn có vẻ yếu đuối, cộng thêm làn da tái nhợt cùng đầu tóc rối bời, làm cho lòng người không nhịn được dâng lên sự thương tiếc.

Nghiên cứu viên cau mày nhìn Ôn Dao, trong đáy mắt mang theo vài phần xoắn xuýt.

Tuy vật thí nghiệm trải qua tay hắn độ tuổi nào cũng có, thậm chí số lượng trẻ sơ sinh, nhi đồng cũng không ít, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Dao, hắn vẫn cảm thấy một cô bé đáng yêu như vậy trở thành vật thí nghiệm có chút đáng tiếc.

Nhưng sự thương tiếc này cũng chỉ dâng trào một lúc, hắn nên làm vẫn phải làm, mặc dù hắn cảm thấy một đứa bé như vậy vẫn không nên đối xử quá thô lỗ.

Hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, bô bô nói mấy câu với người đàn ông mặc đồng phục, người nọ liếc nhìn Ôn Dao, đôi chân mày cũng bắt đầu nhấc lên.

Hắn từ trên xuống dưới đánh giá Ôn Dao, cuối cùng nhẹ gật đầu với nghiên cứu viên.

Nghiên cứu viên nhẹ nhàng thở ra, vẫy tay với Ôn Dao, bảo Ôn Dao đi theo phía sau hắn.

Ôn Dao nhìn đồ vật treo bên hông người đàn ông mặc đồng phục, thứ kia có bộ dáng cùng loại với bộ còng tay.

Kết hợp với phản ứng trước đó của bọn hắn, Ôn Dao suy đoán khả năng nghiên cứu viên này thấy Ôn Dao nghe lời đáng thương, không muốn để Ôn Dao bị còng tay, mà người đàn ông mặc đồng phục cũng hiểu Ôn Dao không có uy hiếp, cho nên đồng ý?
Thế thì thật đúng là niềm vui ngoài ý muốn rồi, Ôn Dao cũng không muốn bị còng tay, nếu thứ kia còn có tác dụng ức chế gì đấy vậy càng không dễ làm rồi.

Ôn Dao lặng yên đi theo phía sau tên nghiên cứu viên kia, mà người đàn ông mặc đồng phục lập tức đi sát theo sau Ôn Dao, đề phòng Ôn Dao chạy trốn.

Trên đường đi Ôn Dao thoáng quan sát qua nơi mình bị nhốt, phát hiện bốn phía đều là một vài kim loại có trình độ cao hơn trái đất, điều này làm Ôn Dao càng thêm vững tin, bây giờ quả thật Ôn Dao đang ở trên phi thuyền của người ngoài hành tinh rồi.

Nhưng điều duy nhất Ôn Dao khó hiểu chính là, chiếc phi thuyền này dấu ở nơi nào dưới lòng đất vậy?
Ngay từ đầu nếu đối phương đã xuất hiện ở căn cứ Hoa Tây, như vậy chiếc phi thuyền này có lẽ cũng không cách căn cứ Hoa Tây quá xa, có khả năng giấu trong lòng đất chỗ nào đó ở miền tây này?
Dù sao địa khu miền tây hoang vắng, cũng rất ít người lui đến hoặc ở lại, muốn tùy tiện đào một hang động ẩn nấp thật sự quá dễ dàng.

Có điều dựa theo suy đoán trước kia, ít nhất bọn hắn đã ẩn nấp mấy trăm năm.

Như vậy, mấy trăm năm này những người ngoài hành tinh này làm sao sinh hoạt đây?
Trên trái đất cũng không nhìn thấy bao nhiêu dấu hiệu hoạt động của bọn hắn!
Hơn nữa nhìn tuổi tác bọn hắn cũng không lớn lắm, bọn hắn có thể sống lâu như vậy?
Điều này đã vượt qua tuổi thọ trung bình Thor đã từng nói cho anh em bọn họ biết về người Tinh Minh à nha?
Ôn Dao đi cùng đến, cũng không nhìn thấy bất cứ ai ngoại trừ hai người này.

Là hoạt động ở nơi khác trong phi thuyền? Hay người đến nơi này cũng không nhiều lắm?
Trong đầu Ôn Dao hiện lên đủ loại ý niệm hỗn loạn, sắc mặt cũng không lộ ra một chút gì, chỉ trung thực theo sát sau lưng nghiên cứu viên.

Trên đường đi không có gì ngoài ý muốn xảy ra, nghiên cứu viên dẫn Ôn Dao đi đến một gian phòng có diện tích không lớn, ở chính giữa gian phòng xếp một chiếc ghế cực kỳ có cảm giác khoa học kỹ thuật, trên mặt ghế còn nhiều đường dây và ông dây.

Mà O'neill đang đứng ở bên kia cùng một nghiên cứu viên khác, dường như đang điều chỉnh trị số bên trên.

Thấy Ôn Dao bị mang qua, O'neill lộ ra một nụ cười suиɠ sướиɠ, hắn liếc nhìn Ôn Dao yên tĩnh nghe lời, cười nói với Ôn Dao: "Cô bé đừng sợ, chúng tôi chỉ làm một kiểm tra nhỏ thôi, rất nhanh sẽ xong ngay.

"
Giọng điệu còn rất thân thiết đấy, cảm giác không giống bắt Ôn Dao đến làm thí nghiệm, mà như là bác sĩ kiểm tra cho người bệnh!
Chương 745: Phản kháng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui