Con chuột mẹ kia tiến được vào tầng 1, lại mất đi thân ảnh của mấy người An Nhiên, nó lảo đảo một
cái, kéo cái bụng nặng trĩu nằm trên mặt đất, phía dưới thân mình, những con chuột con không ngừng
được sinh ra, đỏ rực, thịt nộn nộn, một con lại một con, cảm giác đẻ không dứt.
An Nhiên vội vàng phóng ra dị năng của chính mình, cảm nhận được Cầu Gai Béo ở ngoài cửa đã ăn được
không tệ, từ lúc ban đầu chỉ có một con Cầu Gai Béo giờ đã mọc ra vài con.
Trong đầu nàng gọi những con Cầu Gai Béo lười đến không muốn động đậy kia, trong chốc lát, dưới sự
triệu hoán của An Nhiên, mấy con thực vật biến dị Cầu Gai Béo này mới không tình nguyện
lăn vào, căn bản chúng nó không muốn đi vào a.
An Nhiên lại ném cho chúng chút năng lượng, chúng mới bắt đầu nghe lời một ít, tận tâm tận lực lăn
lăn khắp nơi ở đại sảnh tầng 1, vừa lăn vừa chọc những con chuột nhỏ mới sinh, vừa hấp thu huyết
nhục của chúng nó!
Con chuột mẹ kia đang tận sức tìm kiếm bóng dáng của mấy khối pho mát nhân loại kia, chỉ là mấy cái
cây nhỏ mà thôi, xa xa không có lực hấp dẫn bằng huyết nhục của con người, bất quá bởi vì nó còn
chưa sinh sản xong, đám chuột con trong bụng nó một phần ba còn chưa có rớt hết, cho
nên hành động của nó còn chịu một chút cản trở.
Triệu Như và Tiểu Bạc Hà lại dọn một chút đồ vật nặng chặn ở cửa thang lầu, Oa Oa thì ngồi chơi ở
trong xe lắc, mà xe lắc thì đặt ở bên chân An Nhiên, Từ Lệ Nhi kia lại không biết đã sớm trốn đi
nơi nào, An Nhiên mặc kệ nàng ta, chỉ cần nàng ta không ra làm phiền thêm, thì tùy tiện.
Rất nhanh, Cầu Gai Béo trong đại sảnh bởi vì ăn đủ nhiều, lại mọc ra một ít cây non, chúng liền tạo
thành một mảnh, bộ rễ ngắn ngủn của chúng bám lên xương cốt của đám chuột con, hội hợp với những
Cầu Gai Béo ở bồn hoa ngoài cửa, tạo thành một tấm chắn thế nhưng bảo vệ cho cửa hông.
Ít nhất có thể làm cho đám chuột thành niên to bằng con mèo lớn không thể vào được.
Nhưng mà số lượng Cầu Gai Béo càng nhiều thì An Nhiên phải tiêu phí càng nhiều năng
lượng để khống chế chúng nó nghe lời, rốt cuộc đây là thực vật biến dị, nếu không liên
tục cung cấp năng lượng cho chúng, rất dễ dàng mất đi khống chế, đến lúc đó chúng chẳng
phân biệt được địch ta, không chỉ ăn đám chuột, chúng còn sẽ chạy ra ăn cả bọn
người Chiến Luyện.
Cũng may mà một con Cầu Gai Béo cần chút năng lượng đối với An Nhiên mà nói thực nhẹ nhành,
nhưng nhiều Cầu Gai Béo như vậy, năng lượng chúng cần có chút khoa trương, huống chi chúng
nó còn không ngừng ăn, không ngừng lớn, bộ rễ không ngừng tách ra, và không ngừng sinh ra một Cầu
Gai Béo mới.
Rất nhanh, năng lượng quanh thân An Nhiên đã dùng hết, trong khoảng thời gian ngắn, An Nhiên cong
eo, cảm nhận được sự thống khổ của việc tiêu hao quá mức năng lượng dị năng trong cơ thế.
Nàng cảm thấy mình có phải có thù oán với mấy nơi như trung tâm thương mại hay siêu thị hay không,
lần trước trong trung tâm thương mại cũ nàng cũng cảm nhận được sự thống khổ của việc tiêu hao quá
nhiều năng lượng, lần này cũng tại trung tâm thương mại a.
Thân thể của con người giống như một vật chứa năng lượng, vật chứa thì có lớn và có bé, năng
lượng bên trong tinh hạch giống như giọt nước, con người đem năng lượng trong tinh hạch
hấp thụ ra, chứa đựng trong vật chứa thân thể này, vật chứa càng lớn, năng lượng chứa đựng ở bên
trong càng nhiều, thời điểm tiêu hao cũng càng lâu hơn so với người khác, năng lực cũng càng lớn.
Thân thể của An Nhiên kỳ thật đã có thể cất chứa rất nhiều năng lượng trong tinh
hạch, so ra ở đây Triệu Như hay Từ Lệ Nhi cũng chưa có khả năng cất chứa nhiều năng lượng như vậy.
Nhưng ngang nhau, cách nàng cũng không có biện pháp giống như An Nhiên có thể khống chế
được thực vật biến dị, mặc dù có thể khống chế những không có khả năng kéo dài lâu như vậy.