Hắn giống như một con quái vật xông vào lung tung, nửa quỳ xuống một cách vụng về, khom lưng đưa đầu đến dưới bàn tay con gái của Công tước.
Winley xoa xoa mái tóc ngắn màu xám khói thô cứng của Simon, tay còn lại nhéo nhéo giữa hai mày, có chút mệt mỏi thở ra một hơi.
Nàng đã xác định một thực tế.
Laninchet sẽ không giải trừ hôn ước với nàng.
Cuộc hôn nhân này vốn là một cuộc hôn nhân chính trị, gia tộc Carter cần một Hoàng hậu cho có mặt mũi, đề cao danh dự, mà cái hoàng thất cần là tài lực và quyền thế của gia tộc Carter.
Mặc kệ Winley cố gắng như thế nào, tìm biện pháp gì, cũng không cách nào thay đổi tương lai mình phải kết hôn với Laninchet.
Nàng có thể nói với Công tước Fährmann rằng hoàng gia đang toan tính nuốt chửng gia tộc Carter, đưa cha và các anh em chú bác của cha lên máy chém ư? Nàng có thể nói với phu nhân Carter rằng Laninchet sẽ không bao giờ yêu vợ mình, cũng không bao giờ chạm vào nàng, càng không thể cho nàng quyền lực, vậy thì kết hôn còn có ý nghĩa gì nữa không?Cha nàng chỉ biết cười ha ha, mà mẹ nàng sẽ bày ra rất nhiều đạo lý cũ kỹ và buồn cười.
Về phần người anh cả đang làm sứ thần ngoại giao ở phía đông Handa xa xôi… Ba tháng sau hắn mới trở về, chỉ vừa kịp cho hôn lễ của Winley.
Huống hồ gì tính cách của người này lạnh lùng, không gần gũi với nàng.
Winley rất đau đầu.
Bộ não của nàng không thể suy nghĩ quá lâu, 《Eve được sủng ái》chỉ phác thảo sơ lược cốt truyện một cách mơ hồ, không thể tiếp tục nữa.
… Như thể có một thế lực nào đó đang ngăn chặn nàng hiểu thêm về cuốn sách.
Vì khó chịu và bực bội, ngón tay của nàng hơi dùng sức, nắm lấy chân tóc của Simon.
Thú nhân lai phát ra một tiếng nức nở ngắn ngủi.
Hắn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn chăm chú vào Winley đang không vui vẻ, mím mím môi, hô lên: “Tiểu thư.
”Winley còn đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, không chú ý tới lời nói của thị vệ.
.