“Không phải tay anh lạnh hơn sao?” Mặc dù rất ghét sự tùy tiện của Lục Tầm, nhưng nghĩ đến chuyện người này đang bị bệnh, Trì Kiều cũng không so đo, một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng thu tay về.
Vóc dáng Lục Tầm cao, nằm trên chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp trông rất không thoải mái. Trì Kiều vẫn luôn là người mềm lòng, vì thế liền quan tâm nói: "Hôm nay anh ăn cơm chưa? Bị sốt sao không nói với tôi?"
“Vẫn chưa. Nằm xuống một lúc là đỡ, cũng không có gì đâu." Lục Tầm cũng không cảm thấy khó chịu nhiều lắm, luôn là như vậy, buổi sáng sau khi trở về liền ngủ một mạch tới bây giờ, đầu óc vẫn còn rất mơ hồ, không mở được mắt.
Thực ra, lần đầu tiên Trì Kiều gõ cửa phòng anh cũng đã nghe thấy, nhưng chóng mặt không thể đứng dậy được. Từ ngồi dậy đi ra cửa, mất hơn năm phút đồng hồ, sau khi mở cửa cho cô, không còn sức lực để đi vào bên trong phòng, trực tiếp ngủ trên ghế sô pha phòng ngoài.
Lục Tầm bị bệnh không muốn gặp ai, lại càng sợ có người nói chuyện bên tai mình. Cũng bởi vì người đó là Trì Kiều, nếu như đổi lại là người khác ở bên cạnh không ngừng truy hỏi mình, nói không chừng đã sớm bị anh tống cổ ra ngoài rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tầm rất hiếm khi bị bệnh, lần gần đây nhất là cách đây hai năm, triệu chứng cũng tương tự như lần này, ngủ được hai ngày thì hạ sốt, hết đau họng, uống một hộp thuốc thì khỏi bệnh.
Lúc này anh hoàn toàn không muốn nói chuyện, nhưng cô gái nhỏ đang ngồi xổm xuống trước bàn trà liên tục hỏi anh nhiều câu hỏi khác nhau. Lục Tầm có chút không biết phải làm như thế nào, nhưng không thể trách Trì Kiều, là anh tự mình gọi cô tới, cô rất ít khi chủ động liên lạc với anh, vì vậy anh cũng không thể không để ý tới cô được.
Hai tay Trì Kiều lành lạnh, đặt lên trán anh, nhất thời cũng khiến Lục Tầm cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cơn đau đầu cũng dịu đi một chút. Đáng tiếc bánh bao nhỏ lại có chút không vui, dáng vẻ giống như bị ai đó bắt nạt. Thực ra Lục Tầm đang bị bệnh, một chút tâm tư khác đều không có, chỉ đơn giản là anh thích hương thơm cùng nhiệt độ cơ thể của cô mà thôi.
"Từ sáng đến giờ anh cũng chưa ăn? Đã qua một ngày rồi." Trì Kiều đột nhiên nhớ tới dáng vẻ chán ăn buổi sáng của Lục Tầm, hẳn là lúc đó anh cảm thấy không thoải mái, "Cho nên khi đó anh nói với cô Đan mình bị bệnh, thật sự cần được nghỉ ngơi? Lúc trước anh dùng chuyện bị sốt để nói dối người nhà, tôi còn tưởng sáng nay anh không muốn tới hỗ trợ nên mới thuận miệng nói dối…”
Thấy Lục Tầm nhắm mắt không lên tiếng, Trì Kiều lại đưa tay sờ lên trán anh, rõ ràng là nóng hơn lúc trước, tay lạnh, chứng tỏ nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, cả ngày không ăn cơm, còn uống bậy uống bạ, liệu có phải bị hôn mê rồi không?
“Nếu không vẫn nên đi tới bệnh viện đi? Mấy bạn học nam có quan hệ tốt với anh đang ở phòng nào? Tôi sẽ nhờ họ giúp đưa anh đến bệnh viện."
Trì Kiều lấy điện thoại di động ra, đang định hỏi đàn chị cùng phòng, Lục Tầm xoa xoa hai bên thái dương ngồi dậy, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Không cần đi bệnh viện, khi bị bệnh anh muốn ở một mình, ngủ hai ngày là đỡ thôi."
Thấy bánh bao nhỏ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn mình, Lục Tầm đưa tay lên xoa xoa tóc cô, lại giải thích: "Chỉ là bị cảm thôi, đi qua đi lại bệnh viện cũng không tốt, chi bằng nghỉ ngơi hai ngày là ổn."
Sau khi bị mắc mưa ngày hôm qua, Lục Tầm giúp cô sấy khô quần áo trước sau đó mới sấy khô quần áo của mình, lúc sau khi cô ngủ, anh vẫn luôn đứng ở ngoài, không biết khi nào mới về phòng, vừa lạnh vừa mệt, cho nên mới sinh bệnh? Trì Kiều có chút tự trách mình, quay lại nhìn thấy ba chai nước khoáng trống rỗng và hai gói mì còn nguyên trên bàn trà, nói với Lục Tầm, "Nếu không đến bệnh viện thì phải ăn một chút gì đó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tầm nghe thấy tiếng động là tiếng mở túi đồ, một phần mì sườn và một phần phở gà béo ngậy. Bữa ăn cuối cùng của anh là bát cơm và mì xào mà Trì Kiều mua vào tối hôm trước. Vốn dĩ không có cảm giác thèm ăn, hơn hai mươi tiếng chưa có thứ gì trong bụng, lúc này nhìn thấy hai món đầy dầu mỡ này chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng thoáng nhìn thấy Trì Kiều vẫn đang nhìn mình chằm chằm, Lục Tầm liền bưng bát mì gà lên ăn mấy miếng.
“Anh có gì cần không?"
"Không cần phiền hà như vậy, em trở về nghỉ ngơi trước đi. Nếu thực sự thiếu cái gì anh sẽ gọi điện thoại để phòng khách sạn đem lên."
Trì Kiều “ồ” lên một tiếng, nói "anh ăn đi", sau đó liền rời đi.
Vừa ăn vài miếng mì đã khiến Lục Tầm cảm thấy buồn nôn, lúc này cũng không muốn ngửi thấy mùi thức ăn, đứng dậy quay vào phòng trong.
Lục Tầm càng không muốn gây phiền phức cho mọi người, Trì Kiều càng cảm thấy áy náy, ngoài cảm giác áy náy, khi nghe thấy anh nói bị bệnh thường ở một mình, cô còn có chút đau lòng. Khi Tần Úy còn nhỏ, mỗi khi Tần Úy bị ốm sẽ khiến cả nhà loạn lên, cô ấy sợ xét nghiệm máu, sợ tiêm, mỗi lần uống thuốc đều phải ra điều kiện, ba mẹ Tần là người rất nuông chiều con gái mua tất cả những thứ mà cô ấy muốn, sau khi có Trì Kiều, cũng đều sẽ mua thêm cho cô một phần, đến nỗi trong ấn tượng của Trì Kiều, mỗi lần Tần Úy bị ốm đều sẽ có một đống lớn đồ ăn vặt cùng đồ chơi.
Trì Kiều từ nhỏ đã gầy gò, vóc dáng kém xa so với Tần Úy, lại hay ốm đau hơn cô ấy rất nhiều, mẹ Tần luôn khen cô ngoan hơn Tần Úy, thật ra Trì Kiều cũng sợ tiêm và uống thuốc, nhưng trước đây mỗi lần bị ốm, đều nghe bà nội oán giận tiền thuốc quá đắt, bị bác gái xa lánh mỗi khi bị bệnh vì sợ lây cho cậu em họ, chuyện này khắc sâu trong trí nhớ của Trì Kiều, cô chỉ sợ sẽ khiến ba mẹ Tần cảm thấy phiền lại có thêm một gánh nặng, nào dám làm nũng.
Ba của Lục Tầm cũng xót con, nghe thấy con trai nói mình bị sốt liền đưa bác sĩ gia đình đến thăm, cũng giống như mẹ Tần quan tâm tới cô vậy, chỉ cần nghe thấy cô ho sẽ lập tức xin nghỉ phép đưa cô tới bệnh viện. Nhưng từ khi còn nhỏ đã không nhận được sự quan tâm, biết rằng bị bệnh sẽ gây phiền phức cho những người xung quanh, cũng không thể giống như Tần Úy mỗi lần bị bệnh đều làm nũng để được người khác chăm sóc, quan tâm tới.
Trì Kiều đến hiệu thuốc mua thuốc cùng nhiệt kế, sau đó đi siêu thị mua một ít nước khoáng, quay lại khách sạn lên đến tầng năm sợ quấy rầy Lục Tầm nghỉ ngơi, cũng không gõ cửa, lấy thể phòng ra mở cửa.
Nhìn thấy ghế sô pha bên ngoài không có ai, Trì Kiều sửng sốt, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bước vào. Cửa phòng trong khép hờ, Trì Kiều nhẹ nhàng bước tới, nghiêng người nhưng không nghe thấy động tĩnh, liền đẩy cửa vào.
Lục Tầm nằm trên giường, hoàn toàn không để ý đến việc cô đi vào, hẳn là anh đang ngủ say. Sau trận mưa to, thời tiết không còn nóng như trước, nhưng vẫn còn khoảng hơn 30 độ C, Lục Tầm cảm thấy lạnh, điều hòa không bật, vẫn đắp chăn bông.
Trì Kiều đặt những thứ trong tay lên bàn trà ở bên ngoài, đổ nước khoáng vào ấm điện đun sôi. Chờ nước sôi, cô bọc hai phần mì đã nguội lạnh lại rồi cho vào túi đóng gói, đặt ở ngoài cửa, mở cửa sổ ra cho thoáng khí.
Thấy bát mì dường như không vơi đi, biết Lục Tầm vẫn chưa ăn, Trì Kiều gọi điện xuống dưới khách sạn, nói với họ nửa tiếng sau mang cháo cùng thức ăn thanh đạm lên.
Sau khi làm xong những việc này, cô pha thêm một cốc nước ấm, cầm nhiệt kế đi vào phòng trong. Lục Tầm ngủ rất say, Trì Kiều không đánh thức anh dậy ngay lập tức, đặt cốc nước ấm và nhiệt kế lên bàn cạnh giường, sờ lên trán Lục Tầm. Lúc này trán anh nóng hơn nhiều so với trước khi cô rời đi, Trì Kiều không dám đợi thêm nữa, vỗ vỗ cánh tay anh, nhỏ giọng kêu "Lục Tầm, tỉnh lại đi."
Mãi một lúc lâu sau, Lục Tầm mới tỉnh lại, nhìn thấy Trì Kiều thì do dự một lúc, liền nhíu mày hỏi: "Sao em lại quay về đây?"
"Tôi đi ra ngoài mua thuốc cho anh, trán anh nóng quá, anh đo nhiệt độ trước đi."
Mất hai giây, Lục Tầm mới nhận lấy cốc nước và nhiệt kế từ tay Trì Kiều. Anh cũng đã cảm thấy khát, uống một hơi cạn sạch ly nước, Trì Kiều lập tức cầm chiếc ly rỗng đặt trên tủ đầu giường, dỗ dành: "Phải đo nhiệt độ cơ thể. Tôi đi rót thêm ly nước nữa cho anh, anh cũng đừng uống quá nhiều, khi bị sốt rất dễ nôn."
Lục Tầm nhìn Trì Kiều đi ra ngoài rót nước, trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể giải thích được, anh không cần người chăm sóc, mà vốn là thích ở một mình, khi bản thân cảm thấy không thoải mái càng không muốn có người ở bên cạnh. Anh thích Trì Kiều, nhưng khi bản thân đang bị sốt cao vẫn luôn muốn ở một mình.
Không quen thực sự là không quen, nhưng cũng không ngăn được cảm xúc trong lòng.
Trì Kiều nhanh chóng trở lại, khi đưa cốc cho Lục Tầm, lại dặn: "Anh uống từ từ thôi."
Lục Tầm uống được nửa cốc rồi mới đặt cốc xuống, vừa định nói cảm ơn rồi khuyên cô về phòng nghỉ ngơi, thì nghe thấy Trì Kiều hỏi: "Sao anh không đo nhiệt độ?"
Không cần đo cũng biết người anh lúc này đang vô cùng nóng, căn bản là không cần thiết, nhưng Trì Kiều đã tháo nắp nhiệt kế ra, lấy nó giơ về phía ánh sáng nhìn một chút sau đó mới đưa cho Lục Tầm.
Trước kia Lục Tầm vẫn luôn nghĩ chỉ cần anh không vui, thì ai cũng không ép được, lúc này anh mới hiểu chỉ là bản thân chưa gặp được người bướng hơn mình mà thôi. Anh không thể thoát khỏi Trì Kiều, vì vậy đành phải nhận lấy nhiệt kế, rồi kẹp dưới nách.
Lục Tầm bị bệnh không muốn nói chuyện, cả người yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều, Trì Kiều đột nhiên nhớ tới ấn tượng đầu tiên của mình về anh, là một người khí chất sạch sẽ trong trẻo nhưng lạnh lùng và ít nói. Thực tế, anh so với những nam sinh bình thường ít nói hơn, cũng không khác nhiều so với ấn tượng ban đầu, nhưng những hành động đường đột của anh vẫn khiến Trì Kiều có chút thành kiến.
Lục Tầm nhìn Trì Kiều không lên tiếng khiến cô mất tự nhiên, vì vậy cô tạm thời đi ra ngoài. Trước khi đi, còn đặc biệt dặn dò: "Phải đo năm phút mới được lấy nhiệt kế ra."
Trì Kiều không có việc gì để làm, liền thu dọn bàn trà và ghế sô pha, đem mấy chai nước khoáng rỗng bỏ vào thùng rác, gấp lại quần áo vứt bừa bộn trên ghế sô pha để sang một bên. Làm xong những việc này, cô nâng cổ tay lên xem đồng hồ, đã bảy phút trôi qua, cô bước vào phòng trong hỏi nhiệt độ, lại phát hiện Lục Tầm vẫn đang kẹp nhiệt kế.
"Sao anh vẫn chưa lấy ra?"
"Không phải em nói phải đo đủ thời gian sao?"
Không thể hiểu được tại sao lúc này Trì Kiều lại cảm thấy Lục Tầm ở trước mặt mình có chút nghe lời. Tuy nhiên, khi nhìn thấy nhiệt độ trên nhiệt kế, cô đã bị sốc, giọng nói càng lớn hơn: "Ba mươi chín độ sáu, cái này phải đi bệnh viện!"
“Đi bệnh viện” Lục Tầm không thể chịu được sự ngạc nhiên của những cô gái khác, nhưng Trì Kiều lại không giống, dáng vẻ khi cô giật mình thật sự rất đáng yêu.
Lục Tầm cảm thấy đầu óc choáng váng, liền dựa vào đầu giường nói: "Uống thêm một viên thuốc hạ sốt là được."
Nghe câu này, Trì Kiều mới nhớ ra mình đã mua một đống thuốc, bước nhanh ra ngoài lấy một túi ni lông, ngồi xuống bên giường Lục Tầm, hỏi: "Lần trước anh uống thuốc là khi nào? Bác sĩ nói mỗi lần uống thuốc phải cách nhau ít nhất bốn tiếng."
“Không biết," nhìn thấy Trì Kiều nhíu mày, Lục Tầm thuận miệng tiếp tục nói, "Giữa trưa có uống."
Trì Kiều lấy ra một viên hạ sốt đặt trên hộp thuốc, hỏi: "Cổ họng có đau không? Có ngạt mũi không?"
“Đều không có."
"Chỉ có sốt? Bác sĩ nói nếu không có hai triệu chứng này, không xét nghiệm máu, thì nên uống thuốc kháng vi-rút và kháng viêm cùng nhau." Trì Kiều gạt thuốc cảm và si-rô đặt sang một bên, tìm thuốc kháng kháng vi-rút và kháng viêm, sau khi tìm thấy liền xem kỹ tờ hướng dẫn sử dụng.
Trì Kiều làm bất cứ việc gì đều chuyên tâm, thậm chí đọc hướng dẫn cũng vậy, cô không chỉ đọc kỹ, trong miệng còn lẩm nhẩm hai lần "Người lớn một lần uống hai viên, một ngày ba lần". Lục Tầm lặng lẽ nhìn cô làm việc, trong lòng lại dấy lên một cảm xúc xa lạ.
Trì Kiều nghiên cứu hướng dẫn, đem ống hút cắm vào thuốc nước, cùng với ba viên thuốc đưa cho Lục Tầm, cô phát hiện anh đang nhìn chằm chằm mình một lúc, mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Anh nhìn tôi làm gì chứ? "
Lục Tầm cười xùy: "Anh lại muốn hôn em."
“Không phải tay anh lạnh hơn sao?” Mặc dù rất ghét sự tùy tiện của Lục Tầm, nhưng nghĩ đến chuyện người này đang bị bệnh, Trì Kiều cũng không so đo, một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng thu tay về.
Vóc dáng Lục Tầm cao, nằm trên chiếc ghế sô pha nhỏ hẹp trông rất không thoải mái. Trì Kiều vẫn luôn là người mềm lòng, vì thế liền quan tâm nói: "Hôm nay anh ăn cơm chưa? Bị sốt sao không nói với tôi?"
“Vẫn chưa. Nằm xuống một lúc là đỡ, cũng không có gì đâu." Lục Tầm cũng không cảm thấy khó chịu nhiều lắm, luôn là như vậy, buổi sáng sau khi trở về liền ngủ một mạch tới bây giờ, đầu óc vẫn còn rất mơ hồ, không mở được mắt.
Thực ra, lần đầu tiên Trì Kiều gõ cửa phòng anh cũng đã nghe thấy, nhưng chóng mặt không thể đứng dậy được. Từ ngồi dậy đi ra cửa, mất hơn năm phút đồng hồ, sau khi mở cửa cho cô, không còn sức lực để đi vào bên trong phòng, trực tiếp ngủ trên ghế sô pha phòng ngoài.
Lục Tầm bị bệnh không muốn gặp ai, lại càng sợ có người nói chuyện bên tai mình. Cũng bởi vì người đó là Trì Kiều, nếu như đổi lại là người khác ở bên cạnh không ngừng truy hỏi mình, nói không chừng đã sớm bị anh tống cổ ra ngoài rồi.
Lục Tầm rất hiếm khi bị bệnh, lần gần đây nhất là cách đây hai năm, triệu chứng cũng tương tự như lần này, ngủ được hai ngày thì hạ sốt, hết đau họng, uống một hộp thuốc thì khỏi bệnh.
Lúc này anh hoàn toàn không muốn nói chuyện, nhưng cô gái nhỏ đang ngồi xổm xuống trước bàn trà liên tục hỏi anh nhiều câu hỏi khác nhau. Lục Tầm có chút không biết phải làm như thế nào, nhưng không thể trách Trì Kiều, là anh tự mình gọi cô tới, cô rất ít khi chủ động liên lạc với anh, vì vậy anh cũng không thể không để ý tới cô được.
Hai tay Trì Kiều lành lạnh, đặt lên trán anh, nhất thời cũng khiến Lục Tầm cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cơn đau đầu cũng dịu đi một chút. Đáng tiếc bánh bao nhỏ lại có chút không vui, dáng vẻ giống như bị ai đó bắt nạt. Thực ra Lục Tầm đang bị bệnh, một chút tâm tư khác đều không có, chỉ đơn giản là anh thích hương thơm cùng nhiệt độ cơ thể của cô mà thôi.
"Từ sáng đến giờ anh cũng chưa ăn? Đã qua một ngày rồi." Trì Kiều đột nhiên nhớ tới dáng vẻ chán ăn buổi sáng của Lục Tầm, hẳn là lúc đó anh cảm thấy không thoải mái, "Cho nên khi đó anh nói với cô Đan mình bị bệnh, thật sự cần được nghỉ ngơi? Lúc trước anh dùng chuyện bị sốt để nói dối người nhà, tôi còn tưởng sáng nay anh không muốn tới hỗ trợ nên mới thuận miệng nói dối…”
Thấy Lục Tầm nhắm mắt không lên tiếng, Trì Kiều lại đưa tay sờ lên trán anh, rõ ràng là nóng hơn lúc trước, tay lạnh, chứng tỏ nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, cả ngày không ăn cơm, còn uống bậy uống bạ, liệu có phải bị hôn mê rồi không?
“Nếu không vẫn nên đi tới bệnh viện đi? Mấy bạn học nam có quan hệ tốt với anh đang ở phòng nào? Tôi sẽ nhờ họ giúp đưa anh đến bệnh viện."
Trì Kiều lấy điện thoại di động ra, đang định hỏi đàn chị cùng phòng, Lục Tầm xoa xoa hai bên thái dương ngồi dậy, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Không cần đi bệnh viện, khi bị bệnh anh muốn ở một mình, ngủ hai ngày là đỡ thôi."
Thấy bánh bao nhỏ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn mình, Lục Tầm đưa tay lên xoa xoa tóc cô, lại giải thích: "Chỉ là bị cảm thôi, đi qua đi lại bệnh viện cũng không tốt, chi bằng nghỉ ngơi hai ngày là ổn."
Sau khi bị mắc mưa ngày hôm qua, Lục Tầm giúp cô sấy khô quần áo trước sau đó mới sấy khô quần áo của mình, lúc sau khi cô ngủ, anh vẫn luôn đứng ở ngoài, không biết khi nào mới về phòng, vừa lạnh vừa mệt, cho nên mới sinh bệnh? Trì Kiều có chút tự trách mình, quay lại nhìn thấy ba chai nước khoáng trống rỗng và hai gói mì còn nguyên trên bàn trà, nói với Lục Tầm, "Nếu không đến bệnh viện thì phải ăn một chút gì đó."
Lục Tầm nghe thấy tiếng động là tiếng mở túi đồ, một phần mì sườn và một phần phở gà béo ngậy. Bữa ăn cuối cùng của anh là bát cơm và mì xào mà Trì Kiều mua vào tối hôm trước. Vốn dĩ không có cảm giác thèm ăn, hơn hai mươi tiếng chưa có thứ gì trong bụng, lúc này nhìn thấy hai món đầy dầu mỡ này chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng thoáng nhìn thấy Trì Kiều vẫn đang nhìn mình chằm chằm, Lục Tầm liền bưng bát mì gà lên ăn mấy miếng.
“Anh có gì cần không?"
"Không cần phiền hà như vậy, em trở về nghỉ ngơi trước đi. Nếu thực sự thiếu cái gì anh sẽ gọi điện thoại để phòng khách sạn đem lên."
Trì Kiều “ồ” lên một tiếng, nói "anh ăn đi", sau đó liền rời đi.
Vừa ăn vài miếng mì đã khiến Lục Tầm cảm thấy buồn nôn, lúc này cũng không muốn ngửi thấy mùi thức ăn, đứng dậy quay vào phòng trong.
Lục Tầm càng không muốn gây phiền phức cho mọi người, Trì Kiều càng cảm thấy áy náy, ngoài cảm giác áy náy, khi nghe thấy anh nói bị bệnh thường ở một mình, cô còn có chút đau lòng. Khi Tần Úy còn nhỏ, mỗi khi Tần Úy bị ốm sẽ khiến cả nhà loạn lên, cô ấy sợ xét nghiệm máu, sợ tiêm, mỗi lần uống thuốc đều phải ra điều kiện, ba mẹ Tần là người rất nuông chiều con gái mua tất cả những thứ mà cô ấy muốn, sau khi có Trì Kiều, cũng đều sẽ mua thêm cho cô một phần, đến nỗi trong ấn tượng của Trì Kiều, mỗi lần Tần Úy bị ốm đều sẽ có một đống lớn đồ ăn vặt cùng đồ chơi.
Trì Kiều từ nhỏ đã gầy gò, vóc dáng kém xa so với Tần Úy, lại hay ốm đau hơn cô ấy rất nhiều, mẹ Tần luôn khen cô ngoan hơn Tần Úy, thật ra Trì Kiều cũng sợ tiêm và uống thuốc, nhưng trước đây mỗi lần bị ốm, đều nghe bà nội oán giận tiền thuốc quá đắt, bị bác gái xa lánh mỗi khi bị bệnh vì sợ lây cho cậu em họ, chuyện này khắc sâu trong trí nhớ của Trì Kiều, cô chỉ sợ sẽ khiến ba mẹ Tần cảm thấy phiền lại có thêm một gánh nặng, nào dám làm nũng.
Ba của Lục Tầm cũng xót con, nghe thấy con trai nói mình bị sốt liền đưa bác sĩ gia đình đến thăm, cũng giống như mẹ Tần quan tâm tới cô vậy, chỉ cần nghe thấy cô ho sẽ lập tức xin nghỉ phép đưa cô tới bệnh viện. Nhưng từ khi còn nhỏ đã không nhận được sự quan tâm, biết rằng bị bệnh sẽ gây phiền phức cho những người xung quanh, cũng không thể giống như Tần Úy mỗi lần bị bệnh đều làm nũng để được người khác chăm sóc, quan tâm tới.
Trì Kiều đến hiệu thuốc mua thuốc cùng nhiệt kế, sau đó đi siêu thị mua một ít nước khoáng, quay lại khách sạn lên đến tầng năm sợ quấy rầy Lục Tầm nghỉ ngơi, cũng không gõ cửa, lấy thể phòng ra mở cửa.
Nhìn thấy ghế sô pha bên ngoài không có ai, Trì Kiều sửng sốt, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi bước vào. Cửa phòng trong khép hờ, Trì Kiều nhẹ nhàng bước tới, nghiêng người nhưng không nghe thấy động tĩnh, liền đẩy cửa vào.
Lục Tầm nằm trên giường, hoàn toàn không để ý đến việc cô đi vào, hẳn là anh đang ngủ say. Sau trận mưa to, thời tiết không còn nóng như trước, nhưng vẫn còn khoảng hơn 30 độ C, Lục Tầm cảm thấy lạnh, điều hòa không bật, vẫn đắp chăn bông.
Trì Kiều đặt những thứ trong tay lên bàn trà ở bên ngoài, đổ nước khoáng vào ấm điện đun sôi. Chờ nước sôi, cô bọc hai phần mì đã nguội lạnh lại rồi cho vào túi đóng gói, đặt ở ngoài cửa, mở cửa sổ ra cho thoáng khí.
Thấy bát mì dường như không vơi đi, biết Lục Tầm vẫn chưa ăn, Trì Kiều gọi điện xuống dưới khách sạn, nói với họ nửa tiếng sau mang cháo cùng thức ăn thanh đạm lên.
Sau khi làm xong những việc này, cô pha thêm một cốc nước ấm, cầm nhiệt kế đi vào phòng trong. Lục Tầm ngủ rất say, Trì Kiều không đánh thức anh dậy ngay lập tức, đặt cốc nước ấm và nhiệt kế lên bàn cạnh giường, sờ lên trán Lục Tầm. Lúc này trán anh nóng hơn nhiều so với trước khi cô rời đi, Trì Kiều không dám đợi thêm nữa, vỗ vỗ cánh tay anh, nhỏ giọng kêu "Lục Tầm, tỉnh lại đi."
Mãi một lúc lâu sau, Lục Tầm mới tỉnh lại, nhìn thấy Trì Kiều thì do dự một lúc, liền nhíu mày hỏi: "Sao em lại quay về đây?"
"Tôi đi ra ngoài mua thuốc cho anh, trán anh nóng quá, anh đo nhiệt độ trước đi."
Mất hai giây, Lục Tầm mới nhận lấy cốc nước và nhiệt kế từ tay Trì Kiều. Anh cũng đã cảm thấy khát, uống một hơi cạn sạch ly nước, Trì Kiều lập tức cầm chiếc ly rỗng đặt trên tủ đầu giường, dỗ dành: "Phải đo nhiệt độ cơ thể. Tôi đi rót thêm ly nước nữa cho anh, anh cũng đừng uống quá nhiều, khi bị sốt rất dễ nôn."
Lục Tầm nhìn Trì Kiều đi ra ngoài rót nước, trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể giải thích được, anh không cần người chăm sóc, mà vốn là thích ở một mình, khi bản thân cảm thấy không thoải mái càng không muốn có người ở bên cạnh. Anh thích Trì Kiều, nhưng khi bản thân đang bị sốt cao vẫn luôn muốn ở một mình.
Không quen thực sự là không quen, nhưng cũng không ngăn được cảm xúc trong lòng.
Trì Kiều nhanh chóng trở lại, khi đưa cốc cho Lục Tầm, lại dặn: "Anh uống từ từ thôi."
Lục Tầm uống được nửa cốc rồi mới đặt cốc xuống, vừa định nói cảm ơn rồi khuyên cô về phòng nghỉ ngơi, thì nghe thấy Trì Kiều hỏi: "Sao anh không đo nhiệt độ?"
Không cần đo cũng biết người anh lúc này đang vô cùng nóng, căn bản là không cần thiết, nhưng Trì Kiều đã tháo nắp nhiệt kế ra, lấy nó giơ về phía ánh sáng nhìn một chút sau đó mới đưa cho Lục Tầm.
Trước kia Lục Tầm vẫn luôn nghĩ chỉ cần anh không vui, thì ai cũng không ép được, lúc này anh mới hiểu chỉ là bản thân chưa gặp được người bướng hơn mình mà thôi. Anh không thể thoát khỏi Trì Kiều, vì vậy đành phải nhận lấy nhiệt kế, rồi kẹp dưới nách.
Lục Tầm bị bệnh không muốn nói chuyện, cả người yên tĩnh hơn bình thường rất nhiều, Trì Kiều đột nhiên nhớ tới ấn tượng đầu tiên của mình về anh, là một người khí chất sạch sẽ trong trẻo nhưng lạnh lùng và ít nói. Thực tế, anh so với những nam sinh bình thường ít nói hơn, cũng không khác nhiều so với ấn tượng ban đầu, nhưng những hành động đường đột của anh vẫn khiến Trì Kiều có chút thành kiến.
Lục Tầm nhìn Trì Kiều không lên tiếng khiến cô mất tự nhiên, vì vậy cô tạm thời đi ra ngoài. Trước khi đi, còn đặc biệt dặn dò: "Phải đo năm phút mới được lấy nhiệt kế ra."
Trì Kiều không có việc gì để làm, liền thu dọn bàn trà và ghế sô pha, đem mấy chai nước khoáng rỗng bỏ vào thùng rác, gấp lại quần áo vứt bừa bộn trên ghế sô pha để sang một bên. Làm xong những việc này, cô nâng cổ tay lên xem đồng hồ, đã bảy phút trôi qua, cô bước vào phòng trong hỏi nhiệt độ, lại phát hiện Lục Tầm vẫn đang kẹp nhiệt kế.
"Sao anh vẫn chưa lấy ra?"
"Không phải em nói phải đo đủ thời gian sao?"
Không thể hiểu được tại sao lúc này Trì Kiều lại cảm thấy Lục Tầm ở trước mặt mình có chút nghe lời. Tuy nhiên, khi nhìn thấy nhiệt độ trên nhiệt kế, cô đã bị sốc, giọng nói càng lớn hơn: "Ba mươi chín độ sáu, cái này phải đi bệnh viện!"
“Đi bệnh viện” Lục Tầm không thể chịu được sự ngạc nhiên của những cô gái khác, nhưng Trì Kiều lại không giống, dáng vẻ khi cô giật mình thật sự rất đáng yêu.
Lục Tầm cảm thấy đầu óc choáng váng, liền dựa vào đầu giường nói: "Uống thêm một viên thuốc hạ sốt là được."
Nghe câu này, Trì Kiều mới nhớ ra mình đã mua một đống thuốc, bước nhanh ra ngoài lấy một túi ni lông, ngồi xuống bên giường Lục Tầm, hỏi: "Lần trước anh uống thuốc là khi nào? Bác sĩ nói mỗi lần uống thuốc phải cách nhau ít nhất bốn tiếng."
“Không biết," nhìn thấy Trì Kiều nhíu mày, Lục Tầm thuận miệng tiếp tục nói, "Giữa trưa có uống."
Trì Kiều lấy ra một viên hạ sốt đặt trên hộp thuốc, hỏi: "Cổ họng có đau không? Có ngạt mũi không?"
“Đều không có."
"Chỉ có sốt? Bác sĩ nói nếu không có hai triệu chứng này, không xét nghiệm máu, thì nên uống thuốc kháng vi-rút và kháng viêm cùng nhau." Trì Kiều gạt thuốc cảm và si-rô đặt sang một bên, tìm thuốc kháng kháng vi-rút và kháng viêm, sau khi tìm thấy liền xem kỹ tờ hướng dẫn sử dụng.
Trì Kiều làm bất cứ việc gì đều chuyên tâm, thậm chí đọc hướng dẫn cũng vậy, cô không chỉ đọc kỹ, trong miệng còn lẩm nhẩm hai lần "Người lớn một lần uống hai viên, một ngày ba lần". Lục Tầm lặng lẽ nhìn cô làm việc, trong lòng lại dấy lên một cảm xúc xa lạ.
Trì Kiều nghiên cứu hướng dẫn, đem ống hút cắm vào thuốc nước, cùng với ba viên thuốc đưa cho Lục Tầm, cô phát hiện anh đang nhìn chằm chằm mình một lúc, mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Anh nhìn tôi làm gì chứ? "
Lục Tầm cười xùy: "Anh lại muốn hôn em."