Màu tường vi cho em

Tần Úy thật sự không phải muốn Trì Kiều cùng mình ra ngoài chơi, Trì Kiều rất dễ làm lớn chuyện, thấy Tần Úy uống quá nhiều sẽ lên tiếng ngăn cản, còn nếu thấy cô ấy tán gẫu với người lạ thì sẽ ở bên cạnh liên tục nhắc nhở cô ấy không được tiết lộ thông tin cá nhân. Đi ra ngoài chơi với Trì Kiều căn bản là không vui chút nào. Nhưng nếu Trì Kiều không đi theo, có ba mẹ ở nhà, sau chín giờ Tần Úy sợ ngay cả cửa nhà cũng không được bước chân ra.
Khi còn ở trường, nếu ba mẹ gọi điện tới kiểm tra, Tần Úy có thể thuận miệng nói dối, nhưng nghỉ đông cùng nghỉ hè lại không dễ dàng như vậy. Cô ấy luôn là người không thích ở một chỗ, ăn xong cơm tối, liền thúc giục Trì Kiều nhanh chóng thay quần áo rồi cùng mình đi ra ngoài.
Trì Kiều từ khi còn nhỏ đã là người biết có chừng mực, nếu có cô ở bên cạnh, ba mẹ của Tần nghe nói hai chị em ra ngoài cùng bạn bè đi ăn khuya cũng không lên tiếng ngăn cản.
Sau khi ngồi vào trong xe của mẹ Tần, Trì Kiều hoàn toàn không muốn đi ra ngoài, oán giận nói: "Đại tiểu thư, tại sao chị nhất định muốn ra ngoài vào hôm nay, cả buổi chiều em đã ngồi ở trên xe rồi, vừa mệt vừa đau lưng, vốn dĩ còn nghĩ sẽ đi ngủ sớm một chút. Cái tên Chương Dương kia cũng không để ý tới chị, chị nhất định muốn theo đuổi anh ta."
 "Cơ hội thành công của chị chưa đến một phần trăm, việc anh ấy không để ý tới chị cũng không thành vấn đề."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị biết nó thấp hơn một phần trăm, còn cố gây sức ép làm gì?"
 "Tận hưởng quá trình thích một ai đó. Khi chị còn học cấp 2, cấp 3, thích một người thật sự quá dễ dàng, yêu đương một thời gian, sau khi hiểu biết tính tình của bọn con trai thì rất khó gặp được người khiến chị thích thú như vậy."
"Sau khi thích Chương Dương, mỗi giây mỗi phút thế giới của chị đều tràn ngập trong màu hồng, cho dù anh ấy không để ý tới chị, chị vẫn có thể nhìn thấy anh ấy, có thể nói một hai câu với anh ấy cũng đã cảm thấy rất vui vẻ rồi. Lần trước, Lục Tầm làm chuyện xấu nhờ anh ấy gọi điện thoại cho chị, nó cũng khiến chị vui vẻ mấy ngày đấy."
Nhớ tới chuyện này, Trì Kiều nhịn không được liền hỏi: "Chị nói xem rốt cuộc Lục Tầm có ý gì?"
“Cái gì?” Tần Úy mất một lúc mới hiểu được ý của Trì Kiều: “Em đang muốn hỏi anh ta tại sao lại làm ra những hành động hay lời nói đi quá giới hạn đúng không?”

Thấy Trì Kiều gật đầu, Tần Úy mỉm cười: "Đây là đang trêu chọc em thôi. Lúc trước chị cũng đã từng nói qua, một cô gái ngoan ngoãn nhút nhát như em, con trai rất thích trêu chọc, giống như đối với nhiều cô gái, một người cứng rắn như Chương Dương sẽ rất dễ khơi dậy cảm giác muốn chinh phục. Chương Dương khó chơi cũng không sao, dù sao trong quá trình trêu chọc anh ấy chị cũng rất vui. Nói không chừng lúc Lục Tầm nhìn thấy em tức giận cảm thấy rất hứng thú hoặc anh ta thật sự thích em."
Thấy sắc mặt Trì Kiều thay đổi khi nghe câu nói vừa rồi, Tần Úy bèn đưa tay đang cầm vô lăng lên xoa đầu cô: "Không phải là cũng có lúc em nghĩ tới khả năng Lục Tầm nói như vậy, làm như vậy có phải là đã thích em rồi hay không? Kỳ thực rất thú vị, cả quá trình cũng rất đáng để hưởng thụ, nhưng nó không phù hợp với một đứa trẻ ngốc nghếch như em."
Trì Kiều nheo mắt nhìn chị gái: "Chị lái xe cho tốt, mỗi lần ngồi xe chị lái em đều rất lo lắng."
Sau khi Tần Úy đặt tay lên vô lăng, Trì Kiều lại hỏi: "Gần đây Thời Dự có liên lạc với chị không? Anh ấy đã về nhà rồi."
"Không, lúc mới biết em đi cùng Lục Tầm, anh ấy muốn tới thị trấn kia tìm em, chị thuyết phục một hồi mới từ bỏ ý định. Nếu em không nhắc tới chị cũng quên mất, em có biết chị phải tốn rất nhiều công sức mới khuyên được anh ấy, em phải mời chị ăn một bữa đấy! Anh ấy nói em đối với anh ấy luôn có thành kiến, cảm thấy anh ấy chỉ biết hưởng thụ, không biết gánh vác."
Trì Kiều muốn phản bác, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Thời Dự nói có vẻ đúng, cô đang thất thần, lại nghe Tần Úy nói: "Nhắc đến Thời Dự, chị phát hiện em có chút mềm lòng, trong mắt vẫn chưa hết hy vọng, nhưng so với chị thì em bình tĩnh hơn, hoàn toàn không cần chị phải lo lắng."
Trì Kiều luôn không thích đến hộp đêm, nhưng Chương Dương có tính cách mạnh mẽ, cũng ghét làm những chuyện xúc, lúc trước Tần Úy từng bị xã hội đen quấy rối, khi ấy anh ta đã ra mặt ngăn cản, vì vậy quán bar của anh ta so với các hộp đêm khác tương đối an toàn.
Tần Úy còn hẹn thêm mấy người bạn khác, mấy người bạn của cô ấy đã đến sớm, chiếm một vị trí bắt mắt nhất, để Tần Úy trước tiên có thể nhìn thấy Chương Dương, nếu Chương Dương đi ngang qua, anh ta cũng không thể không nhìn thấy cô ấy.
 Tần Úy vận khí tốt, cô ấy và Trì Kiều vừa mới ngồi xuống thì Chương Dương không phải ngày nào cũng tới đẩy cửa bước vào, Chương Dương hơi ngạc nhiên liếc mắt nhìn về phía bên này một cái, nhưng anh ta là một người lãnh đạm, hoàn toàn không ý định muốn lại đây chào hỏi.
Thoáng nhìn thấy Chương Dương, Trì Kiều chủ động nở nụ cười, cho dù cách mười mét Chương Dương cũng hất cằm lên coi như chào hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 Có lẽ là do quan điểm đối với Lục Tầm đã thay đổi, nên ngay cả với Chương Dương, Trì Kiều cũng thấy vừa mắt không ít.
Trì Kiều suy nghĩ một chút, chụp bóng lưng của Chương Dương liền gửi cho Lục Tầm, thuận tiện nhắn tin hỏi anh còn sốt hay không, Lục Tầm hẳn là đang bận, không lập tức trả lời ngay.
Tần Úy đang tán gẫu với một người bạn, quay đầu liếc nhìn màn hình điện thoại di động của em gái, chỉ điểm nói: "Đừng chủ động liên lạc như vậy, cho dù đối phương có chủ động liên lạc với em trước. Chị chủ động theo đuổi Dương Dương, bởi vì anh ấy là người không thích đùa giỡn, em ngàn vạn lần đừng chủ động, không có lợi."
 “Ai muốn chủ động.” Theo quan điểm của Trì Kiều, việc cô thích Lục Tầm hay không là việc riêng của cô, cô không muốn để anh biết, nếu như quyết định yêu đương với anh cô cũng không muốn giống như Tần Úy, xem chuyện yêu đương như một trò tiêu khiển, khi bản thân thích một người, Trì Kiều càng có thói quen âm thầm đặt người ấy ở trong lòng. Không cần thiết phải yêu đến mức chết đi sống lại, yên lặng quan sát, chỉ cần liếc nhìn nhiều hơn một chút cũng có thể khiến cô cảm thấy thỏa mãn.
Bạn của Tần Úy ngồi được một lúc liền rời đi, Trì Kiều đang định hỏi Tần Úy khi nào thì đi, đột nhiên có một cô gái cao gầy kéo vali hỏi người phục vụ Chương Dương ở đâu.
Nghe thấy cô gái yêu cầu người phục vụ gọi Chương Dương ra, Tần Úy lập tức cảnh giác chọc chọc vào Trì Kiều, cô gái cao có đôi mắt thanh mảnh, đôi mắt hơi nhếch lên, sống mũi cao thẳng, nước da hơi ngăm đen, khuôn mặt góc cạnh hơn những cô gái bình thường, là một người rất có phong cách.
Một lúc lâu sau Chương Dương mới đi ra, cô gái cao gầy có chút mất kiên nhẫn, vừa nhìn thấy anh ta, ngữ khí không tốt, cũng không chào hỏi, trực tiếp hỏi: "Anh có biết Lục Tầm ở đâu không? Tôi không gọi được điện thoại cho anh ta."
Chương Dương đối với mọi người đều lạnh lùng, sắc mặt không chút thay đổi, nhàn nhạt nói: "Hình như đã đi nơi khác."
 "Đi đâu vậy?"
 "Không biết."

Cô gái cao gầy thô tục chửi một câu cũng không để ý tới Chương Dương, trực tiếp ngồi xuống bàn trống bên cạnh Trì Kiều và Tần Úy cúi đầu gọi điện thoại, Tần Úy vốn tưởng đây là tình địch của mình, lại không nghĩ tới đối phương trở thành tình địch của em gái mình, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Trì Kiều.
 Mặc dù Chương Dương đối với Trì Kiều không mấy nhiệt tình, nhưng anh ta liền yêu cầu phục vụ đem nước ép tới cho hai người họ, cũng không nghe thấy Tần Úy lao tới ồn ào, Trì Kiều không nói gì, cũng không đề cập đến việc rời đi,  dùng ống hút khuấy nước trái cây, ngước mắt lên nhìn về phía cô gái cao gầy.
 Cô gái kia có đôi chân dài và dáng người cao, nét mặt hơi hung dữ. Cô ta không phải là một người đẹp ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại có một khí chất độc đáo, ở trong đám đông rất dễ nhận ra, trong vòng chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã có ba người đàn ông đến gần muốn bắt chuyện, cũng không biết tâm trạng của đối phương rất kém hay là người có tính cách lạnh lùng, thẳng thắn liền trực tiếp lạnh mặt nói bọn họ cút.
Lại chờ thêm một lúc nữa, điện thoại đặt ở trên bàn của cô gái cao gầy cuối cùng cũng rung lên, cô ta liếc mắt nhìn rồi lập tức nhấn trả lời, vừa lên tiếng còn mang theo chút oán giận, nhưng giọng điệu của cô ta lúc này cũng không giống như khi nói với Chương Dương hay với nhân viên phục vụ.
“Sao đến bây giờ anh mới nghe máy? Tôi đứng ở ven đường gọi cho anh gần ba tiếng đồng hồ!"
“Tên khốn đó đánh tôi, tôi phải bỏ chạy, cũng không có nơi nào để đi. Tôi đang ở quán bar của Chương Dương, sắp chết đói rồi, anh mau tới đón tôi."
“Lúc đó tôi đi ra ngoài không mang tiền, lấy cái gì để gọi xe? Trước đó không gọi được cho anh, cũng không biết anh đang ở đâu. Tôi chỉ có thể kéo vali đi bộ đến quán bar của Chương Dương để tìm anh. Bây giờ chân tôi sắp gãy đến nơi rồi, anh mau tới đi."
 
    "Được, được rồi, anh cho tôi địa chỉ... Ai nha, dài như vậy tôi cũng không nhờ được, anh gửi vị trí cho tôi. Khi nào tới nơi tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, anh xuống dưới đón tôi, giúp tôi trả tiền xe."
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt cô gái cao lập tức trở nên u ám, cô ta không lập tức rời đi ngay, cô ta lấy gương cùng son môi từ bên trong túi xách ra, trang điểm cẩn thận rồi mới cất đi, kéo vali đi ra ngoài.
Đối phương còn chưa đi xa, Tần Úy liền kêu lên một tiếng, quay sang nói với Trì Kiều: "Em lúc nào cũng phàn nàn chuyện chị để lộ chân, đây mới gọi là thích lộ có được không? Không những để lộ đến tận bẹn! Áo phông trắng mặc nội y bên trong màu đen, con mẹ nó, có cần phải để lộ rõ ràng như vậy không? Kiểu người thường xuyên lấn lướt trước mặt người ngoài, cư xử thô lỗ như đàn ông, nhưng đối với một người lại nũng nịu chắc chắn là kẻ rất thích chơi xấu."
Trì Kiều ngại Tần Úy dùng những lời lẽ như vậy, trực tiếp liếc mắt nhìn cô ấy một cái.

Tần Úy lấy nước ép của Trì Kiều, uống một ngụm lớn rồi dặn dò nói: “Bánh bao nhỏ, em cần phải bình tĩnh, trong lòng chua xót cũng phải giả vờ như không sao cả, đừng ghen tuông vô cớ khiến nhà họ Tần chúng ta mất mặt."
Trì Kiều lạnh nhạt nói: "Đâu có chuyện gì liên quan tới em."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Trì Kiều cũng cảm thấy không thoải mái, một lúc trước, cô vẫn còn tưởng rằng chuyện của Lục Tầm cũng giống như Thời Dự. Từ khi còn nhỏ mối quan hệ của Thời Dự với người khác giới luôn rất tốt, nhưng cô cũng chưa từng phải cảm thấy không vui.
 Cô rõ ràng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình với Lục Tầm, tại sao khi nhìn thấy một cô gái khác tới tìm Lục Tầm nương tựa, lại cảm thấy không vui như vậy?
 
 Trì Kiều đang miên man suy nghĩ, di động báo có tin nhắn WeChat là  Lục Tầm gửi tới.
“Điện thoại hết pin, vừa mới bật lên. Em đang ở quán bar của Chương Dương? Anh tạm thời có chút việc không tới ngay được, một tiếng nữa sẽ tới tìm em."
Đối với chuyện tình cảm Trì Kiều là người bình tĩnh, cho dù trong lòng không mấy thoải mái, cũng hiểu được bản thân không có tư cách trách cứ Lục Tầm, lại càng không muốn bị anh nhìn ra, liền trả lời lại: "Không cần, tôi đi cùng với Tần Úy, một lát nữa sẽ đi, anh bận việc thì làm đi."
“Chỉ có hai người bọn em? Đã muộn rồi, em chờ anh."
“Bọn tôi tự mình lái xe tới, không cần người tới đón, cám ơn.” Sợ bị Lục Tầm nhìn ra sự khác thường, Trì Kiều còn đặc biệt gửi thêm một icon mặt cười.
“Sao đột nhiên lại khách khí với anh như vậy?"
Cả người Trì Kiều nhất thời run lên một chút, cô cẩn thận chú ý như vậy, tại sao Lục Tầm vẫn nhận ra những thay đổi trong tâm trạng của cô...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận