Màu tường vi cho em

"Tôi không có, vẫn luôn như vậy mà."
“Em đối với người khác lúc nào cũng luôn lễ độ, còn với anh vẫn luôn hung dữ."
Trì Kiều gõ xuống rồi lại xóa, nhấp vào vòng bạn bè muốn dời sự chú ý của mình đi nơi khác, nhưng trong lòng vẫn nhịn không đươc mà nghĩ tới mối quan hệ của cô gái vừa rồi với Lục Tầm.
Tần Úy là người nói chuyện hay làm việc đều nhất quán chỉ nhìn thân sơ xa gần, bởi vì có chút nghi ngờ cô gái cao gầy kia là tình địch của em gái mình, mà cô liền đem hành vi chạy tới tìm nơi nương tựa của cô gái kia với Lục Tầm là mặt dạn mày dày* dính người.Trì Kiều chín chắn hơn chị mình rất nhiều, cô chưa bao giờ bởi vì người khác xung đột lợi ích với mình mà trở mặt, nhưng không hiểu sao khi nghe chị gái nói vậy, ngoài miệng dặn dò chị gái đừng nói nhảm, nhưng trong thâm tâm cô lại cảm thấy cô gái không ngừng ép Lục Tầm chạy tới đón mình, hành động này của đối phương có chút đáng ghét.
*Mặt dạn mày dày: Tả bộ mặt trơ trẽn đến mức không còn biết xấu hổ là gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Trì Kiều lập tức đánh vào đầu mình hai cái, nếu quan hệ giữa người ta và Lục Tầm đặc biệt tốt, thì có vấn đề gì khi dùng giọng điệu nửa nũng nịu nửa oán giận gọi Lục Tầm tới, vốn dĩ Lục Tầm cũng chưa có bạn gái….
Không, không nếu có, mối quan hệ của họ nhất định sẽ rất tốt. Đối với nữ sinh trong trường, từ trước đến nay Lục Tầm luôn tỏ ra thờ ơ, cũng không thèm nói lời nào, chỉ có khi ở trước mặt cô là không giống như vậy, Trì Kiều vẫn luôn trộm nghĩ mình là ngoại lệ duy nhất, thật sự rất ngốc. Nếu lúc nãy Lục Tầm không muốn tiếp nhận cô gái kia, anh sẽ không bao giờ gọi lại cho đối phương, từ trước đến nay Lục Tầm làm việc đều xem tâm trạng của mình, nếu như không muốn tuyệt đối cũng sẽ không nể tình cho dù là bất cứ ai...
 Nghĩ xong, tâm trạng Trì Kiều vô cùng tồi tệ, tâm trạng không tốt, cô muốn trốn vào trong chăn bông, vừa định gọi Tần Úy về nhà thì một cô gái xinh đẹp bước tới gõ bàn của bọn họ.
Ngay khi Trì Kiều nhìn lên, cô gái  lập tức mỉm cười với cô: "Em không nhận sai người phải không? Chị là bạn gái của anh trai em đúng không?"
Thấy Trì Kiều sững sờ nhìn mình, cô gái nói thêm: "Em là Lục Tây Ninh."
Ánh sáng trong quán lờ mờ, sau khi nghe cái tên này, Trì Kiều nhận ra tại sao cô lại cảm thấy cô gái trước mắt này có chút quen mắt như vậy- đây là em gái của Lục Tầm. Mấy ngày hôm trước khi tập trung ở trường, là cô bé đưa Lục Tầm tới.
Trì Kiều vô thức muốn nói mình không phải là bạn gái của Lục Tầm, chưa lên tiếng cô lại nhớ tới chuyện Lục Tầm vì trốn tránh chuyện gặp mặt đã nói với người nhà họ Lục chuyện hai người đang yêu đương, vì vậy cô chỉ cười không lên tiếng phủ nhận.
“Chị gái, ở đây vẫn còn chỗ trống, em có thể ngồi đây được không?"
“Tất nhiên là được. Bọn chị chỉ có hai người.” Trì Kiều đứng dậy, kéo ghế trống bên cạnh ra, sau đó giới thiệu cô bé với Tần Úy.

Tần Úy từ nhỏ đã yêu cái đẹp, luôn mê mệt mỹ nam, mỹ nữ, khi nhìn thấy Lục Tây Ninh, từ lúc nhỏ đã được gọi là đại mỹ nhân, lập tức mỉm cười chào hỏi: "Da của em thật sự rất đẹp. Em một chút cũng không giống anh trai em, nhìn hai người cũng không nghĩ là anh em, lúc trước chị cũng đã gặp ba em, em cũng không giống ông ấy lắm."
“Em giống mẹ, Lục Tầm giống mẹ anh ấy, hai người bọn em may mắn, vì không giống ba."
“Em tới đây một mình, hay là đang chờ bạn?” Trì Kiều vừa định rời đi, đúng lúc có thể để bàn lại cho Lục Tây Ninh.
 
 “Em không đợi bạn, chỉ là tâm trạng không tốt, muốn đến uống một ly. Vừa lúc gặp hai người, để em mời hai người." Lục Tây Ninh giơ tay gọi phục vụ tới, yêu cầu anh ta mở chai rượu đắt nhất, ghi nợ cho Chương Dương.
Thấy phục vụ có chút lưỡng lự, cô ấy lên tiếng hỏi: "Anh mới đến đây à? Nếu sợ tôi là kẻ lừa đảo có thể gọi điện cho Chương Dương báo một tiếng, tôi tên là Lục Tây Ninh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc lâu sau nhân viên phục vụ mới quay lại, thứ mà anh ta mang đến không phải là rượu đắt tiền nhất mà là một chai sữa dâu, Lục Tây Ninh “chậc” một tiếng, ném chai sữa sang một bên, Tần Úy thấy thế liền hỏi: “Chỗ này bán sữa từ khi nào vậy? Không thấy có trong menu."
"Chúng tôi không bán. Ông chủ mua nó ở bên ngoài, yêu cầu tôi mang tới cho cô Lục."
Lục Tây Ninh không mấy vui vẻ, nhìn thấy Tần Úy trưng ra vẻ mặt mê trai lên tiếng khen ngợi: "Dương Dương quả nhiên là người ngoài lạnh trong ấm, thấy em gái của anh em tốt, không cho đứa nhỏ uống rượu."
“Chị thích Chương Dương?"
Tần Úy gật đầu: "Chị là fan não tàn của anh Chương Dương."
“Tình yêu quả nhiên sẽ làm con người ta trở nên mù quáng. Vì để dành một chai rượu, anh ta thà đi ra ngoài mua cái này. Rõ ràng là keo kiệt, ấm áp chỗ nào." Lục Tây Ninh nhặt chai sữa dâu ném vào thùng rác phía dưới bàn.
Lục Tây Ninh có chút tùy hứng cùng kiêu ngạo, nhưng cô bé tuổi còn nhỏ, lại xinh đẹp, không những không khiến người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại còn cảm thấy rất đáng yêu.

Nghe thấy hai cô gái bàn bên cạnh đang bàn luận về Chương Dương, nói tại sao hôm nay anh ta rõ ràng ở đây nhưng lại không đi ra, Lục Tây Ninh chủ động nói: "Bởi vì bạn gái cũ của anh ta ở đây, anh ta vẫn luôn trốn tránh không dám đi ra. Tôi có chìa khóa phòng của anh ấy, hai người có muốn không?"
Cô gái ở bàn bên cạnh nghe thấy như vậy vẻ mặt lập tức trở nên hưng phấn. Sau khi nhận chìa khóa, cô ấy hỏi phòng chờ của Chương Dương ở đâu. Tần Úy vỗn dĩ muốn đến nhìn xem phòng riêng của Chương Dương, chuẩn bị đứng dậy đi theo, lại nhớ đến chuyện bạn gái cũ của Chương Dương tiến đến trước mặt Lục Tây Ninh hỏi: "Bạn gái cũ của Chương Dương ở đây? Người nào vậy? Chị tò mò không biết người anh ấy thích kiểu người như thế nào."
Lục Tây Ninh khịt mũi, lười biếng nói: "Chính là em. Theo em biết, anh ta chỉ có một người bạn gái duy nhất, cũng đã sớm đá em từ lâu rồi, khi đó em vừa khóc vừa ầm ĩ anh ta cũng không quay đầu lại, có quỷ mới biết anh ta thích cái gì."
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt Tần Úy và Trì Kiều, Lục Tây Ninh mỉm cười: "Đều là chuyện trước đây rồi."
“Hiện tại em bao nhiêu tuổi?"
“Mười tám tuổi, em học sớm, hiện tại là sinh viên năm thứ hai học viện âm nhạc."
Tần Úy ngây ngô cười: "Hóa ra em chỉ kém chị có một tuổi, chị còn tưởng rằng em là học sinh cấp ba đấy."
Bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp, mọi người liên tục đến bắt chuyện với Lục Tây Ninh, cô ấy vẫn luôn phớt lờ đối phương, mãi cho đến khi có hai chàng trai trông khá ưa nhìn tới gọi tên của cô, nói cô ấy là hoa khôi của khoa dương cầm.
Hai chàng trai đó cũng đến từ nhạc viện, hiếm khi gặp được bạn học ở đây, nên Lục Tây Ninh liền cùng bọn họ hàn huyên vài câu, thấy nói chuyện khá hợp cho nên cô ấy nhanh chóng chào tạm biệt Trì Kiều cùng Tần Úy, đi đến bàn của hai người họ.
 
 Ngay khi cô ấy vừa rời đi, Chương Dương liền mang theo chìa khóa có dây đeo hình một chú thỏ hồng và một quả bóng lông trắng.
Không thấy Lục Tây Ninh, anh ta liền hỏi Trì Kiều, "Lục Tây Ninh ở đâu?"
Trì Kiều chỉ vào vị trí cách đó không xa: "Đang cùng hai đàn anh nói chuyện."

Nhìn thấy Lục Tây Ninh đang ngồi uống rượu cùng một bàn toàn nam nữ xa lạ, Chương Dương đen mặt bước tới. Tần Úy thấy vậy lập tức vươn người tới hóng chuyện, nhưng nhạc trong quán bar quá lớn, cho dù cách đó không xa nhưng cũng không nghe rõ, đại khái có thể đoán được Chương Dương cấm Lục Tây Ninh uống rượu, Lục Tây Ninh hỏi lại anh ta, nếu như không muốn mời cô ấy uống, vì sao còn cấm cô ấy không được để người khác mời mình uống.
Chương Dương không kiên nhẫn, thấy Lục Tây Ninh không chịu nghe lời liền kéo cô ấy lên muốn đưa về nhà, Lục Tây Ninh không rút được tay ra, đá mạnh vào đầu gối của Chương Dương, chỉ cần nhìn từ xa, Trì Kiều đã cảm thấy đầu gối đau nhói.
 Khí thế của Chương Dương mạnh mẽ, hơi lạnh lùng, hai đàn anh của Lục Tây Ninh tuy rằng vẻ mặt không vui, nhưng cũng không dám đứng lên can ngăn. Tuy nhiên, Lục Tây Ninh không có ai giúp đỡ, nhưng Chương Dương vẫn không có cách nào với cô ấy.
Nhìn thấy Chương Dương từ trước đến nay luôn tỏ ra thờ ơ, tức giận quay lại, Trì Kiều cảm thấy rằng anh ta rất quan tâm, thậm chí vẫn còn thích em gái của Lục Tầm.
Khi bước đến bàn của Trì Kiều và Tần Úy, Chương Dương đột ngột dừng lại, Trì Kiều hơi sợ anh ta, nhìn thấy vẻ mặt cáu kỉnh của người này, cô cũng không dám lên tiếng bắt chuyện, định mỉm cười với anh ta thì nghe thấy anh ta bấm điện thoại, áp vào tai, tức giận hỏi: "Lục Tầm, cậu đang ở đâu?"
“Cậu mau tới đây ngay lập tức cho tôi, em gái cậu đang cùng mấy người không đứng đắn uống rượu, cô ấy không nghe lời tôi, cậu mau tới đây mang cô ấy đi."
Cũng không biết ở bên kia Lục Tầm nói gì, Chương Dương mở miệng liền mắng, cực kỳ tức giận cúp máy, định ném điện thoại đi, quay đầu nhìn Lục Tây Ninh đang chuẩn bị rời đi cùng với mấy người đó,  anh ta nén giận đưa điện thoại cho Trì Kiều: "Làm phiền cô rồi, cô giúp tôi gọi Lục Tầm tới đây để cậu ta mang em gái mình về."
“Tôi?” Trì Kiều nhất thời sợ run, “Tại sao lại là tôi nói?”
“Lời cô nói cậu ta mới chịu nghe."
Trì Kiều chưa kịp suy nghĩ thì Chương Dương đã áp điện thoại lên tai cô, nghe thấy tiếng Lục Tầm, Trì Kiều nhận lấy điện thoại, khẽ ho một tiếng, nói: "Là tôi."
 “Em ở bên cạnh Chương Dương?” Lục Tầm có vẻ hơi kinh ngạc, sau đó hỏi: “Em gái anh cũng ở cùng với em?”
“Cô ấy đang ở chỗ hai bạn học nam vừa mới quen." Nghe Lục Tầm hỏi có phải là người nghiêm túc không, Trì Kiều, là người chưa bao giờ biết nói dối, liếc nhìn Chương Dương đang nhìn mình chằm chằm, khẽ ho một tiếng, quyết định thành thật nói: “Thoạt nhìn là người có văn hóa, hình như bàn của bọn họ đều là sinh viên học viện âm nhạc, bốn nam hai nữ."
Lục Tầm cười giễu cợt, nói: "Em nói cho Chương Dương biết, tự mình còn không quản được, huống chi là người khác. Nếu như cậu ta thực sự lo lắng, thì tự mình qua đó đi."
 Sau khi cúp điện thoại, Trì Kiều nhắc lại những lời này với Chương Dương, Chương Dương nghe xong liền đá văng hai cái ghế ở bên cạnh. Anh ta cầm lấy điện thoại, định gọi lại cho Lục Tầm, trước khi bấm máy, Lục Tây Ninh đã đi tới.
"Tôi đi đây, trả lại chìa khóa cho tôi."
 Chương Dương cất điện thoại đi, dựa vào bàn bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng: "Làm sao tôi biết chìa khóa của em để ở đâu, em đưa cho ai thì đi mà hỏi người đấy."

Trì Kiều bất giác liếc sang bàn bên cạnh, hai cô gái bị Lục Tây Ninh xúi giục sớm đã biến mất từ  lâu, bàn trống đều đã có khách mới...
Lục Tây Ninh trừng mắt lườm anh ta vài giây, rồi lại cười: "Vốn dĩ là chìa khóa phòng nghỉ của anh. Cho dù anh không đưa, tôi cũng không cần."
Nói xong câu này, Lục Tây Ninh xoay người rời đi, Chương Dương nhìn nhóm nam nữ đang chờ ở cửa, đá vào bàn một cái, sau đó liền đi theo.
Mãi cho đến khi Chương Dương đuổi tới tận cửa, Tần Úy mới thu hồi tầm mắt, cắn ống hút, ngây người nói: "Chương Dương hai mươi mốt tuổi, cũng hơn em gái của Lục Tầm ba tuổi, sao lại trông giống như ba sợ con gái mình bị kẻ khác bắt cóc mất vậy. Đây không phải là dư tình chưa hết sao? Vậy thì tại sao lại muốn đá người ta đi, còn là cô gái xinh đẹp như vậy.”
"Chị có sao không? Bản thân anh ta trông giống kẻ xấu, còn nói người ta không đứng đắn, em thấy hai anh chàng kia so với anh ta trông còn đứng đắn hơn."
“Hai người kia dáng vẻ nữ tính, làm sao có thể so sánh với Dương Dương của chúng ta được. Chị không sao, vốn cũng không hy vọng, hôm nay thật sự là không uổng công đến."
“Quả nhiên thích một người sẽ biến thành kẻ ngốc,  trước kia em không nghĩ Chương Dương sẽ để lộ ra vẻ mặt như vậy." Sau khi xác nhận rằng chị gái mình không sao, Trì Kiều lại hỏi: "Tại sao Chương Dương lại để em nói chuyện với Lục Tầm?"
“Sẽ biến thành kẻ ngốc, em cũng vậy, cái này còn phải hỏi sao."
Nhìn thấy em gái thất thần, Tần Úy lại nói: "Còn không phải chứng minh anh ta thích em sao, đến Chương Dương cũng có thể nhìn ra."
Trì Kiều mím môi, nhịn không được mà mỉm cười: "Chẳng lẽ Chương Dương cũng hiểu lầm em và Lục Tầm có quan hệ yêu đương?"
Tần Úy tuy ngoài miệng nói không sao, nhưng đã có chút không yên lòng: "Cũng có thể."
Nghe thấy câu này, trong lòng Trì Kiều đang thầm vui mừng lập tức thu lại ý cười. Cô chạm vào điện thoại để kiểm tra thời gian, tình cờ nhìn thấy tin nhắn của Lục Tầm: “Hai người đừng nóng vội, anh rất nhanh sẽ tới đó."
Trì Kiều không trả lời, anh gửi một tin nhắn khác tới: "Em gái anh có Chương Dương quản, anh tới tới là bởi vì lo cho em."
Trì Kiều đã vui vẻ trở lại, ngoài khả năng làm người ta trở nên ngốc nghếch và khiến trái tim loạn nhịp, hóa ra còn có lúc cảm thấy ngọt ngào.
Nhìn thấy Trì Kiều nhắn lại “ừ”, Lục Tầm nở nụ cười, đang định gọi điện giục Từ Xán mau đến, liền nhìn thấy một chiếc taxi dừng lại ở cách đó một đoạn, nhìn thấy Từ Xán từ ghế phía sau mở cửa bước ra, Lục Tầm bước tới thanh toán tiền, thấy đối phương mang theo hành lý: "Cô lại gây ra chuyện gì rồi?"
Nghe vậy, Từ Xán ném hành lý xuống, chạy tới ôm Lục Tầm mà khóc rống lên. Cổ áo phông của cô ta bị hở một khoảng, ôm như vậy, phần ren đen của nội y lập tức lộ ra, vóc dáng Lục Tầm lại cao có thể dễ dàng nhìn thấy toàn bộ tấm lưng của đối phương, anh cau mày quay mặt đi dùng một ngón tay đẩy cô ta ra, có chút không kiên nhẫn nói: "Có chuyện nói chuyện, làm cái gì vậy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận