Màu tường vi cho em

 

Edit: Annie
 
Trì Kiều vừa vào cửa, ba người Tần gia đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. 
 
Ba Tần, mẹ Tần và Tần Úy buổi sáng đã từ quê trở lại, nếu không phải trong trường có nhiều hoạt động, năm ngoái Trì Kiều cũng đã đi cùng bọn họ. 
 
“Em nói 6 giờ về, bây giờ đã hơn 8 giờ rồi! Gọi điện cho em, điện thoại còn tắt máy. Liên lạc với bạn học của em, các cô ấy đều nói không biết, chúng ta nóng lòng muốn chết!” Tính tình Tần Úy nóng nảy, nói lại nhanh, Trì Kiều còn chưa thay xong giày, cô ấy đã sớm liến thoắng một tràng dài.
 
“Em cầm nhầm điện thoại di động của bạn, lại không mang tiền…”
 
Mẹ Tần tính tình dịu dàng, không thích nhất là việc Tần Úy hay ồn ào lớn giọng, bà dùng ngón tay trỏ con gái một cái, quay đầu nói với Trì Kiều: “Để phần cơm canh cho con, còn nóng đấy.”
 
Trì Kiều đã đứng ở ngoài một buổi chiều, mệt mỏi chân muốn nhũn ra, nói câu “Con ăn rồi”, liền lên lầu tắm. Tắm xong, cô nằm liệt luôn trên giường. 
 
Còn chưa kịp ngủ, Tần Úy đã đi vào nói ở quê gặp chuyện lạ, Trì Kiều không còn hơi sức tám chuyện bát quái với cô ấy, không thể làm gì khác hơn là tìm chuyện gì đó cho bà chị làm – nhờ cô đổi lại điện thoại cho mình. 
 
Tần Úy lập tức xuống lầu cầm điện thoại di động của mình gọi đến số của Trì Kiều. Điện thoại Trì Kiều có lẽ hết pin, mãi đến 10 giờ, cuộc gọi mới thông. Tần Úy hẹn đối phương thời gian đổi lại máy điện thoại xong, lên lầu tìm Trì Kiều, cô đã sớm ngủ mất. 
 
Giấc ngủ này của Trì Kiều rất sâu, khi tỉnh lại đã là 9 giờ sáng. Rửa mặt xong rồi xuống lầu, ba người Tần gia đang chờ cô cùng ăn sáng, Tần Úy quấn lấy ba Tần đòi mua xe. 
 
Hồi tết ba Tần từng hứa sẽ mua xe cho hai chị em, điều kiện là Trì Kiều thông minh chăm chỉ lấy được học bổng, Tần Úy xao nhãng thích trốn học không trượt môn. Trì Kiều tiết kiệm, không nỡ để ba Tần tốn quá nhiều tiền, tuy cô tham gia nhiều hoạt động nhưng ngồi tàu điện ngầm, đi xe buýt cũng thuận tiện, liền lấy lí do không hứng thú với xe ô tô, không dám nói thật.  
 
Đối với việc mua xe, Tần Úy đã mong chờ từ lâu. Cô học khoa mỹ thuật đại học Z, cùng một khu campus với Trì Kiều, Trì Kiều không dám đi xe cũng chẳng sao, cô sẽ làm tài xế cho em gái. Hai chị em có xe, cuối tuần cùng nhau về nhà quả thật thuận lợi, không cần xách túi to túi nhỏ ngồi tàu điện ngầm. Tần Úy liều lĩnh, một mình lái xe hai vợ chồng Tần gia không yên tâm, có Trì Kiều ở bên cạnh sẽ tốt hơn nhiều, vì vậy trước khi nghỉ hè ba Tần đã đồng ý nếu rảnh sẽ dẫn Tần Úy đi xem xe. 
 
Hai tháng nay Tần Úy vẫn luôn lên mạng xem thông tin, cuối cùng chọn được chiếc Audi TT. Nhưng ba Tần lại nói năm thứ hai đại học mua xe quá sớm, để đến năm ba đại học rồi tính sau. Vợ chồng Tần gia là điển hình của phụ huynh có tính nuông chiều, Tần Úy vẫn luôn tự do tùy hứng trước mặt ba mẹ, thấy ba nói mà không giữ lời dĩ nhiên là không chịu. Nhưng Trì Kiều nhạy cảm nhận ra được ba Tần đột nhiên đổi ý là bởi tiền bạc có chút eo hẹp. 
 
Mẹ Tần là giáo viên mỹ thuật ở trường trung học, công việc nhàn rỗi, mỗi kỳ nghỉ lớn nhỏ đều đưa hai chị em đi du lịch. 1/5, 1/10 sẽ đi chuyến ngắn trong nước, nghỉ đông và nghỉ hè đi nước ngoài. Nhưng năm nay chẳng những 1/5 không ra khỏi cửa, nghỉ hè trừ việc về quê ba Tần thì cũng không có kế hoạch nào nữa. 

 
Mẹ Tần yêu thích nhất là việc trang điểm cho hai cô con gái, bà thường xuyên tự thiết kế quần áo, trang sức cho hai con, lại tìm người làm ra sản phẩm, bà cũng thích đi dạo phố, mua cho con gái các loại đồ đắt tiền, nhưng mấy tháng gần đây đồ đưa tới lại ít hơn năm ngoái rất nhiều. 
 
Trì Kiều đi tới trước ghế salon cắt ngang câu chuyện, thành công dời đi sự chú ý của Tần Úy, thay ba Tần giải vây. Thấy rõ ba Tần thở phào nhẹ nhõm, cô càng khẳng định suy đoán trong lòng mình. Việc làm ăn thiếu vốn là chuyện bình thường, ba Tần tay trắng lập nghiệp, ba mươi năm qua đã trải qua vô số lần lên xuống, cũng không có gì phải lo lắng. 
 
Mẹ Tần vẫn trước sau như một cưng chiều con gái, thấy Tần Úy thất vọng, bà liền nói bản thân mình nghỉ hè sẽ không ra đường, xe có thể để cho cô đi, xe của mẹ Tần so với Audi TT còn xịn hơn nhiều, Tần Úy sau khi nghe thế lập tức không dẩu môi nữa. 
 
Tần Úy lấy bằng lái còn muộn hơn Trì Kiều, đúng lúc đang hứng thú, nghe thấy Trì Kiều buổi chiều phải đi làm thêm, cô liền xung phong hy sinh giấc ngủ trưa để nhận việc đưa đón em. 
 
Sau khi thi đại học, Trì Kiều vẫn luôn làm thêm ở trung tâm dạy tiếng Anh cho trẻ em, cùng giáo viên nước ngoài tham gia các trò chơi học tập với bọn trẻ. Tần gia đối với các con gái từ trước đến giờ rất hào phóng, quần áo các loại mẹ Tần đều mua quá nhiều, Trì Kiều không thích xã giao như Tần Úy, hiếm khi đi liên hoan với bạn học, mỗi học kỳ tiền sinh hoạt phí đều dư lại rất nhiều. Cô đi làm thêm không chỉ vì tiền lương, mà còn bởi thích cảm giác bận rộn. 
 
Thời gian Trì Kiều đi làm thêm là từ 2 giờ đến 5 giờ chiều. Tần Úy đưa cô đến nơi cũng không rời đi, ở gần đó tìm quán trà sữa chơi game chờ cô tan làm. 
 
Sau khi Trì Kiều xong việc, Tần Úy đưa cô đi tìm bạn học đổi lại điện thoại rồi cũng không chuẩn bị về nhà. Cô ấy thích náo nhiệt, hận không thể cả ngày rong chơi bên ngoài, trái ngược hoàn toàn với Trì Kiều. Ba Tần mẹ Tần quản Tần Úy, không cho phép cô về nhà sau 10 giờ, đồng thời lại khích lệ Trì Kiều đi ra ngoài chơi cùng bạn. Tần Úy sợ ba mẹ lải nhải, liền để em gái gọi điện thoại cho hai người: “Chị đưa em ra ngoài ăn, xong rồi em gọi điện thoại cho mẹ, nói chúng ta không thể về ăn cơm.”
 
“Ăn cái gì, đừng nói là lại tới quán bar kia chứ?”
 
Mấy tháng trước Tần Úy thất tình, cùng bạn tới quán bar uống say, bị mấy tên côn đồ quấy rầy, sau đó chủ quán phải ra mặt đuổi bọn côn đồ đi. Theo như cô ấy nói người chủ quán bar cực kỳ man, cực kỳ soái, cô ấy vừa thấy đã yêu, bệnh thất tình không cần chữa cũng khỏi. Vì muốn trêu chọc chủ quán mà sau đó cô ấy đã tới đó vô số lần, còn kéo Trì Kiều theo một lần, nhưng lúc đó Trì Kiều tới lại không gặp được người chủ, không hề biết anh ta man thế nào soái thế nào.
 
“Đi quán bar cái gì, anh ấy có để ý tới chị đâu. Chị tìm được hang ổ mới của anh ấy rồi, lần này phải làm bộ vô tình gặp.”
 
Tần Úy lái xe không quen, hai lần đi nhầm đường, vòng một vòng lớn rồi mới đi thẳng tới khu tây. Nghe tới lần thứ 99 Tần Úy nhớ lại người chủ quán đã mạo hiểm bị bọn côn đồ trả thù như thế nào để thay cô ấy giải vây, khuôn mặt lạnh lùng như thế nào khiến cho bọn chúng cút, Trì Kiều trực tiếp bịt tai.
 
Thật ra khi Trì Kiều tám tuổi mới tới Tần gia, con gái một nhà họ, Tần Úy, vô cùng chống đối, trừ lúc ở đại sảnh nháo lớn nói không cần em gái, cô ấy còn không chịu ngồi ăn cơm cùng bàn với Trì Kiều, không cho phép cô vào phòng của mình, vừa nghe thấy ba mẹ khen Trì Kiều ngoan ngoãn thông minh, thành tích tốt, liền nổi giận. Sau đó làm sao Tần Úy chấp nhận mình, Trì Kiều đã không nhớ rõ nữa rồi. Sau khi thích ứng, Tần Úy không những chẳng lo lắng ba mẹ sẽ bị em gái đột nhiên xuất hiện này cướp đi nữa, lại càng thân thiết với Trì Kiều như chị em ruột thịt hơn, giữa hai người hoàn toàn không có bí mật. 
 
Tần Úy lái xe không xong, lúc nhanh lúc chậm, lại còn đột nhiên phanh gấp. Trì Kiều khi bé bị say xe, mấy năm nay ngồi xe nhiều vốn đã tốt hơn rồi, lần này lại bị kỹ thuật lái ô tô ba xu của Tần Úy làm hại. 
 
Cô sợ mình sẽ nôn ra, cưỡng ép Tần Úy dừng nói chuyện về người chủ quán bar, lấy tay đỡ đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau khi lỗ tai được yên tĩnh, xe vẫn chạy như điên, Trì Kiều dần dần sinh buồn ngủ, cho đến tận khi xe dừng lại cô mới mở mắt ra. 
 

Cô ngáp một cái, xoa huyệt thái dương hỏi: “Đây là đâu?”
 
“Xưởng sửa xe. Khi về quê, cánh cửa chiếc xe này đã bị thằng quỷ con nhà họ hàng lấy đá vạch lên một cái hình sao năm cánh, chị hỏi thăm được xưởng sửa xe này là của Dương Dương nhà chúng ta mở, hôm nay anh ấy cũng ở đây, cho nên chúng ta tới đây sơn lại xe, vừa vặn vô tình gặp được nhau.”
 
“Chị muốn sơn lại xe ở chỗ này?” Cái xưởng rách nát này… nhìn hơi quen mắt, rất giống nơi mà hôm qua cô và Lục Tầm đã tới. 
 
Trì Kiều mở cửa xuống xe, sau khi ngắm nhìn bốn phía liền chắc chắn đây chính là cái xưởng sửa chữa ngày hôm qua. Chiếc xe S350L màu bạc này của mẹ Tần là quà ba Tần tặng nhân dịp kỷ niệm 20 năm kết hôn, mẹ Tần rất yêu thích nó, ở chỗ này sơn lại…
 
Không đợi Trì Kiều mở miệng khuyên cô chớ làm bậy, Tần Úy đã đi vào, thấy Chương Dương, Tần Úy lập tức hớn hở chào hỏi. 
 
“Chương Dương ca, tại sao anh lại ở đây? Thật đúng lúc nha.”
 
Phát hiện ra Chương Dương chính là người chủ quán bar mà Tần Úy thích, Trì Kiều hoàn toàn ngây ngốc, cho nên không để ý rằng Lục Tầm cũng ở đây. Trong lòng cô tràn đầy kinh ngạc mà nhớ lại, người này dĩ nhiên không sợ đám lưu manh trả thù, bởi vì anh ta chính là lưu manh. 
 
Thấy Tần Úy, Chương Dương có chút mất kiên nhẫn, những cô gái theo đuổi anh ta mặc dù nhiều, nhưng mấy tháng gần đây Tần Úy xuất hiện quá thường xuyên, anh ta không thể ngăn được mình khắc sâu ấn tượng. 
 
“Có chuyện gì không?”
 
“Bạn em nhà ở gần đây, em tới chơi, xe để dưới lầu bị người ta vẽ lên, đi ngang qua đây thấy có xưởng sửa chữa liền muốn tới sơn lại. Cái xưởng này là của anh mở ư? Oa, Chương Dương ca, anh thật lợi hại, thật là đa tài đa nghệ.”
 
Chương Dương không tiếp lời, đi thẳng ra ngoài nhìn xe, trong mắt của Tần Úy cũng chỉ có người mình thích, cho tới tận khi Chương Dương rời đi mới nhìn tới nam sinh sóng vai đứng cùng anh ta. 
 
“Lục Tầm!” Sau khi nhận ra Lục Tầm, Tần Úy rất kinh ngạc, bởi vị Lục thiếu gia này không giống người sẽ xuất hiện ở đây. Thấy vẻ mặt Lục Tầm nghi ngờ, Tần Úy cười vẫy tay với anh, “Học trưởng Lục khỏe chứ, em là Tần Úy, cũng là sinh viên đại học Z, ở khoa mỹ thuật, lớp em có rất nhiều nữ sinh thích anh đấy.”
 
Nói xong câu này, Tần Úy lại giới thiệu Trì Kiều với anh: “Đây là em gái em, học khoa Báo chí và Tuyên truyền trường ta, hai người chúng em là sinh đôi.”
 
Lục Tầm nhìn Trì Kiều một cái, cười cười: “Tôi biết.”

 
Thấy Lục Tầm, Trì Kiều mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại, cười với anh một cái. 
 
Tần Úy hiểu sai ý, mặt đầy ngạc nhiên nói: “Anh biết em? Chương Dương ca đã nói với anh về em?”
 
Người vừa ra kiểm tra xe Chương Dương đúng lúc quay lại, mặt không đổi sắc nói: “Cô tới cửa hàng 4S đi, chỗ này không sửa được.”
 
“Cửa hàng 4S rất đắt, em không có nhiều tiền như vậy… Xe này là của mẹ em, nếu như báo bảo hiểm, mẹ em sẽ biết. Mẹ em rất hung dữ, nhất định sẽ mắng chết em. Chương Dương ca, anh giúp em nghĩ cách giải quyết có được không?”
 
Nghe được câu này, Trì Kiều im lặng cạn lời. 
 
Chương Dương chưa bao giờ nói nhảm cùng với mấy cô gái dây dưa với anh ta. Anh ta không lên tiếng đáp lại, đốt điếu thuốc, vẻ mất kiên nhẫn trên mặt càng thêm rõ ràng. Tần Úy tuy rằng hoạt bát hướng ngoại, nhưng gia giáo tốt, da mặt cũng không dày, tự nhiên có chút thẹn thùng, đang không biết phải làm sao, liền nghe Lục Tầm hỏi: “Xe ở đâu?”
 
“Chiếc Mercedes Benz màu bạc ngoài kia.”
 
Lục Tầm xem qua, nói: “Xước cũng không sâu, hẳn là không cần sơn lại, đánh bóng là được.”
 
Thấy Lục Tầm đeo găng tay, xách máy đánh bóng, Tần Úy hỏi: “Anh làm? Anh biết làm không?”
 
“Thử một chút.”
 
Nếu như xe có mệnh hệ gì, mẹ sẽ tức giận thật, Tần Úy lộ ra vẻ mặt khó xử: “Nhỡ mà…”
 
“Tính cho tôi.” Lục Tầm cầm ổ cắm máy đánh bóng ném cho Chương Dương, “Cắm đi.”
 
Cắm điện xong, Chương Dương theo Lục Tầm ra ngoài, Tần Úy trong lòng thấp thỏm cũng lôi Trì Kiều tới trước xe. Sắc trời tối dần, bốn phía ánh sáng bắt đầu tắt, Lục Tầm một lần nữa kiểm tra chỗ xước hình ngôi sao, ném cây đèn pin cho người đang đứng nghiêng phía sau, Trì Kiều: “Giúp một chút.”
 
Đang chìm đắm trong câu chuyện kinh khủng chị gái thích cái gã lưu manh đầu đường, Trì Kiều nhận lấy đèn pin, trong lúc nhất thời không hiểu ý của anh: “Cái gì?”
 
Lục Tầm nghiêng đầu nhìn về phía cô, thấy Trì Kiều ngây ngốc, cười phì một tiếng, vươn tay nhấn vào chốt mở chiếc đèn pin trong tay cô. Ngón tay của anh lơ đãng chạm qua mu bàn tay Trì Kiều, mịn màng mát lạnh, cảm giác giống như con người cô vậy. 
 
Ánh sáng của đèn pin hơi lệch, lần này Lục Tầm không lên tiếng sai bảo nữa, trực tiếp duỗi tay nắm lấy cổ tay Trì Kiều điều chỉnh lại. Tuy tay chân tiếp xúc nhưng hành động này không thể gọi là xúc phạm, Trì Kiều cũng không thể phản đối. 
 

Động tác của Lục Tầm nhẹ nhàng mà thuần thục, rất nhanh đã làm xong. Tần Úy cầm lấy đèn pin trong tay Trì Kiều, cẩn thận chiếu vào, dấu vết ngôi sao thật sự đã biến mất. 
 
“Thật cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy? Em mời các anh ăn cơm?”
 
Chương Dương nói câu “Không cần” rồi xoay người rời đi, có lẽ là không muốn thấy Tần Úy nữa, anh ta vào nhà liền cầm chìa khóa lên cưỡi mô tô rời đi. Tần Úy vẻ mặt thất vọng, quay đầu cảm ơn Lục Tầm một lần nữa.
 
“Khách khí.”
 
“Chuyện đó… Lục học trưởng, anh có thể cho em Wechat của Chương Dương ca không? Em có số di động của anh ấy, nhưng Wechat của anh ấy không dùng số đó để đăng ký.”
 
Lục Tầm không lên tiếng.
 
Lục Tầm tuy rằng không thường xuyên mang vẻ mặt lạnh lùng giống Chương Dương, nhưng cũng không phải người dễ sống chung, Tần Úy không dám nói một lần nữa, đau khổ nhìn về phía Trì Kiều. 
 
Trì Kiều nhức đầu không thôi, nói cảm ơn với Lục Tầm xong liền mạnh mẽ lôi Tần Úy lên xe. Trên đường về nhà, cô đem chuyện Chương Dương mang theo một đám côn đồ miệng đầy lời thô tục tới đập xe Lục Tầm nói cho Tần Úy nghe. Hai chị em không có gì giấu nhau, nếu không phải hôm qua Tần Úy mới từ quê trở lại, Trì Kiều đã sớm nói cho cô ấy nghe mấy chuyện lạ lùng này. 
 
Vậy mà Tần Úy lại hoàn toàn không giật mình cũng không thèm để ý, thề non hẹn biển muốn Trì Kiều yên tâm, còn nói Chương Dương là loại người gì, cô ấy còn rõ hơn ai hết. 
 
Đêm nay trước khi ngủ, Trì Kiều bất ngờ nhận được đề nghị thêm bạn Wechat của Lục Tầm, trên ghi chú viết “Wechat Chương Dương”. Sau khi Trì Kiều nhấn chấp nhận, rất nhanh sau đó Lục Tầm đã đưa Wechat của Chương Dương cho cô. Trừ cái này ra, một câu khác cũng không hề có. 
 
Trì Kiều tin chắc Chương Dương không phải người đứng đắn, vốn không muốn nói Wechat của hắn cho chị mình, nhưng nhớ lại thái độ của Chương Dương với Tần Úy, nghĩ lại, không chừng lời nói của anh ta có thể dội gáo nước lạnh cho Tần Úy, liền đổi ý. 
 
Hơn nửa giờ sau, Lục Tầm nhận được trả lời của Trì Kiều – một đoạn ghi âm dài tới 20 giây. 
 
Lục Tầm đang ăn cơm cùng bạn, bên người không có tai nghe, hỏi một vòng cũng không mượn được, liền ra khỏi quán ăn. Bên đường có chút ồn ào, anh đi suốt năm trăm mét mới tìm được một chỗ tương đối yên tĩnh, nhưng khi mở ra đoạn ghi âm lại truyền tới một thanh âm ồn ào vang đội: “Học trưởng Lục, em là Tần Úy, anh còn nhớ không? Cảm ơn, cảm ơn, thật cảm ơn anh, em có một việc nhỏ cần anh giúp… Chương Dương không chịu thêm em, anh có thể lấy điện thoại của anh ấy, giúp em nhấn chấp nhận được không? Em bảo đảm tuyệt đối không nhắn tin làm phiền anh ấy, em chỉ muốn nhìn vòng bạn bè của anh ấy một chút thôi.”
 
“…”
 
Tác giả có lời muốn nói: 
 
Chương Dương: Cái đôi này cả hai đều không phải người tốt, một người bán bạn cầu vinh, một người bôi nhọ ông đây là tiểu lưu manh.
 
Chương Dương và chị gái không phải CP phụ, Chương Dương là nam phụ, thích em gái Lục Tầm, Lục Tây Ninh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận