Màu tường vi cho em

 

Edit: Ashe 
 
Tần Úy đợi đã lâu, không đợi được Lục Tầm trả lời, thất vọng nằm trên giường Trì Kiều lăn hai vòng, đang định trả lại điện thoại cho Trì Kiều, lại thấy tin nhắn Thời Dự gửi tới.
 
“Anh ấy gửi hai mươi tin em mới trả lời một tin, định không để ý tới anh ấy thật à?”  Tần Úy và Thời Dự cùng nhau lớn lên, giống như anh em tốt, vẫn rất mong Trì Kiều và Thời Dự có thể thành một đôi.
 
Trì Kiều có thói quen đi ngủ sớm, hiếm khi thức khuya, bây giờ đã sắp ngủ đến nơi rồi, nghe thấy câu này, chỉ cúi thấp đầu “ừ” một tiếng.
 
Tần Úy đụng phải khó khăn ở chỗ Chương Dương, tâm trạng sa sút, không muốn trở về phòng mình, nằm xuống bên cạnh Trì Kiều: “Hôm nay chị có thể ngủ với em không?” 
 
“Có thể, nhưng đừng nhắc Dương Dương của chị nữa.”
 
“Vậy nói về Thời Dự một chút được chứ, trước kia không phải em rất thích anh ấy à? Tuy là mẹ anh ấy đáng ghét, nhưng anh ấy và ba đều rất tốt, chỉ cần em đồng ý quen anh ấy, mẹ anh ấy nhất định không quản được, chị còn muốn thấy bà ta tức điên lên đấy.”
 
“… Em rất buồn ngủ, chị nhanh ngủ đi được không?”
 
“Có cảm giác thử thách mới thú vị, chẳng hạn như chị và Dương Dương. Cha mười sáu tuổi đã đến thành phố Z, nhất cùng nhị bạch*, trong nhà còn có cha mẹ và bốn anh em phải chăm sóc, còn chưa học tới cấp ba, điều kiện thua xa mẹ cả vạn dặm. Lúc đầu, ông bà ngoại cũng phản đối, bây giờ họ còn thương con rể hơn cả con gái.”
 
(*) Nhất cùng nhị bạch/一穷二白: Chỉ nền tảng yếu kém, nghèo và lạc hậu.
 
Nghe câu này, cơn buồn ngủ của Trì Kiều đã biến mất hơn phân nửa, Trì Kiều xoa bóp huyệt thái dương ngồi dậy, dở khóc dở cười nói: “Lúc ba mười mấy tuổi tuy nghèo nhưng thật thà chịu khó, nhân phẩm tốt, còn rất thông minh, không giống như chị và Dương Dương.”
 
“Dương Dương của chúng ta không tốt ở điểm nào? Anh ấy cũng rất ngay thẳng, từ trước đến giờ chưa từng thấy anh ấy trêu chọc cô bé nào, không giống mấy chàng trai mèo mỡ tự mình đa tình kia.”

 
“…”
 
Hai chị em nói chuyện phiếm, càng lúc càng sôi nổi, hôm sau Trì Kiều còn phải đi làm thêm ở lớp Anh ngữ, sợ ngủ không ngon sẽ không có tinh thần, đuổi Tần Úy trở về phòng của cô ấy. Thế mà khi Tần Úy không còn ở bên cạnh, Trì Kiều bị quá giấc cũng không ngủ được nữa. Nằm trằn trọc trên giường chốc lát, cô dứt khoát ôm gối đi tìm Tần Úy.
 
Tần Úy đang lười biếng làm tổ trên ghế sofa ăn khoai tây chiên xem chương trình tạp kỹ*, thấy em gái bước đến, hỏi: “Em còn chưa ngủ à?”
 
(*) Chương trình tạp kỹ, còn được gọi là nghệ thuật đa dạng hoặc giải trí đa dạng, là giải trí được tạo thành từ nhiều hành vi khác nhau bao gồm biểu diễn âm nhạc, hài kịch phác thảo, ảo thuật, nhào lộn, tung hứng...
 
“Không phải tại chị sao, em đổi chỗ ngủ thử xem.”
 
Tần Úy đang háo hức xem, không rảnh nói chuyện với cô, chỉ “ừ” một tiếng, giọng nhỏ xíu khô khan. Bên tai có tiếng máy điều hòa hoạt động, âm thanh trong chương trình TV như có như không, Tần Úy thỉnh thoảng bật ra tiếng cười, Trì Kiều lại lần nữa cảm thấy buồn ngủ. Lúc cô sắp chìm vào giấc ngủ say, Tần Úy đột nhiên hét lên “A”, nhảy xuống giường, lắc cánh tay Trì Kiều nói: “Em dậy đi!”
 
Tiếng động này hại Trì Kiều cả kinh, cô lập tức ngồi xuống hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
 
“A a a a a. Chương Dương thêm bạn với chị!”
 
“…” Cho dù tính tình Trì Kiều tốt đến mấy khi nghe câu này cũng tức giận, “Chỉ vậy thôi? Suýt chút nữa em bị chị hù chết rồi.”
 
Tần Úy đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho Chương Dương, đột nhiên nhớ ra điều gì, lập tức mượn điện thoại Trì Kiều gọi điện hỏi Lục Tầm, nhưng Trì Kiều vừa rồi rất vất vả mới ngủ được lại bị dọa giật mình tỉnh giấc, còn đang tức giận, kiên quyết không chịu cho cô mượn điện thoại làm chuyện quái gở, Tần Úy đành phải tìm số WeChat của Lục Tầm, tự mình thêm anh ta.
 
Cũng may Lục Tầm chấp nhận rất nhanh.
 
“Lục học trưởng, xin chào, em là Tần Úy.”
 

Rất lâu Lục Tầm vẫn chưa trả lời, Tần Úy lại nhắn tiếp: “Thật xin lỗi giờ này còn làm phiền anh, anh đã đi nghỉ rồi chứ? Em muốn hỏi, có phải là Chương Dương tự thêm em, hay là học trưởng giúp đỡ ạ?”
 
Chỉ sau mười giây, Tần Úy đã nhận được phản hồi của Lục Tầm - “Tôi không muốn trả lời vấn đề này.”
 
Tần Úy giật mình lập tức hiểu rõ, thật ra lúc cô lấy điện thoại Trì Kiều gọi điện cảm ơn Lục Tầm chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ Lục thiếu gia luôn hờ hững với mọi người sẽ giúp đỡ cái loại việc này.
 
“Lục Tầm lại có thể thật sự giúp chị lén lấy điện thoại của Chương Dương chấp nhận thêm bạn, thật không thể tin được, có phải anh ấy yêu thầm chị không nhỉ?” Lời vừa ra khỏi miệng, Tần Úy lập tức cười ha ha, tự mình phủ nhận, “Nếu anh ấy thích chị thì đã không giúp chị theo đuổi Chương Dương rồi.”
 
Bạn bè của Chương Dương chỉ có mấy người, trong ba năm liền chỉ đăng duy nhất một bức ảnh không kèm chữ nào vào ngày 30 tháng 12, Tần Úy nhanh chóng xem hết danh sách bạn bè của anh mấy lần, bỏ điện thoại xuống, ôm gối nằm lên giường, phân tích: “Lục Tầm không phải là người dễ nói chuyện như vậy… Nói không chừng là Chương Dương có ấn tượng tốt với chị, nhưng lại ngại ngùng, cho nên để Lục Tầm hỗ trợ.”
 
Trì Kiều bị đánh thức nhấn vào huyệt thái dương ẩn ẩn đau, tức giận nói: “Trong mơ cái gì cũng có.”
 
“Đã thêm WeChat cũng coi như có bước tiến lớn rồi,” Tần Úy tâm trạng tốt ôm vai Trì Kiều, “Chị không cố ý, đừng giận, dù sao cũng không ngủ được, sửa soạn ra ngoài một chút, chị đưa em đi chơi.”
 
“Muộn thế này rồi, chị muốn đi đâu?”
 
“Rất nhiều chỗ thú vị, dù sao ba mẹ cũng ngủ rồi.”
 
Thấy Trì Kiều không chịu đi, Tần Úy liền lấy điện thoại ra hẹn người khác, sợ cô hơn nửa đêm một mình lái xe ra ngoài nguy hiểm, Trì Kiều không yên lòng đành phải đi theo.
 
Phòng ngủ của ba mẹ ở lầu một, hai chị em thay quần áo xong, rón rén đi xuống lầu, sợ làm ba mẹ tỉnh giấc, lúc đổi giày ngay cả đèn trên hành lang cũng không dám bật.
 
“Chúng ta đi đâu?”

 
“Đến nơi em sẽ biết.”
 
Tần Úy lái xe thẳng đến khách sạn năm sao lớn cạnh bờ biển, sau khi dừng xe, liền kéo Trì Kiều đi vào quán bar ở tầng cao nhất trong khách sạn. Quán bar chỉ mở cửa cho khách ở nơi này, yên tĩnh ít người, cho nên vừa bước vào Trì Kiều đã trông thấy Thời Dự.
 
Thấy Trì Kiều liếc mình, Tần Úy cười ha ha, dắt cô đi vào.
 
Vừa thấy Thời Dự, Tần Úy lập tức không ngần ngại đưa tay ra: “Em thay anh hẹn người ra, tiền thưởng đâu.”
 
Thời Dự chỉ mong có người nhắc nhở Trì Kiều, cho nên cũng không ngại bị vạch trần, cười nhìn Trì Kiều nói: “Hiếm có dịp ra đây, đừng đi vội, sân thượng của quán bar này có tầm nhìn rất tốt, hơn bốn giờ có thể ngắm mặt trời mọc trên biển."
 
Nghe thấy Thời Dự định gọi nước trái cây cho Trì Kiều, Tần Úy nói: “Ai lại đến đây uống nước trái cây, chúng ta uống rượu hết. Lấy hết tiền trong túi anh ra, mời bọn em uống loại đắt tiền nhất ấy.”
 
Tần Úy vừa nói xong, Thời Dự quay sang xác nhận với Trì Kiều: “Em uống rượu, không uống nước trái cây?”
 
Trì Kiều mỉm cười: “Em cũng không phải trẻ con, tất nhiên uống rượu.”
 
Trong một thời gian rất dài Trì Kiều luôn trốn tránh Thời Dự, gặp mặt cũng cố tình giữ khoảng cách, đột nhiên mỉm cười như vậy, làm Thời Dự ngây ngẩn. Tần Úy đang chụp ảnh selfie, cũng chụp luôn hai người đang nhìn nhau cười sau lưng mình, sau khi chỉnh sửa, đăng cùng với những bức ảnh khác lên vòng bạn bè, chú thích là “Đêm không ngủ vs anh trai và em gái tôi.”
 
Thời Dự thấy vòng bạn bè của Tần Úy, chỉ vào bức ảnh ba người chụp chung nói với Tần Úy: “Bức ảnh này không tệ, nếu không có em sẽ đẹp hơn trăm lần.”
 
Tần Úy không tức giận, bảo “stop” một tiếng: “Anh cho em phí vất vả, em lập tức tự xóa mình ra, gửi hình chỉ có hai người cho anh.”
 
Vừa nói xong, Thời Dự thật sự gửi tiền lì xì cho cô: “Xóa cho đẹp vào, anh đặt làm màn hình chờ.”
 
Trì Kiều liếc anh, nói với Tần Úy: “Xóa luôn em ra đi.”
 
“Bức ảnh này anh đã mua lại rồi, em nói không tính.”

 
Trì Kiều không muốn đấu võ mồm với anh, cúi đầu xuống lướt qua vòng bạn bè, đột nhiên thấy Lục Tầm đăng một bức ảnh định vị, thời gian là nửa phút trước. Cô “ồ” một tiếng, đưa vòng bạn bè của mình cho Tần Úy xem: “Ân nhân của chị cũng đang ở khách sạn này.”
 
Tần Úy đang sửa ảnh lập tức nhìn vòng bạn bè của Lục Tầm, vòng bạn bè của anh chỉ hiển thị trong ba ngày, chỉ chờ có vậy, Tần Úy vốn muốn cảm ơn Lục Tầm, lập tức nhấm vào voice chat, mời Lục Tầm tới đây.
 
Thời Dự hơi bất ngờ: “Lục Tầm của khoa luật? Sao em biết hắn?”
 
“Duyên phận.” Tần Úy uống một ngụm rượu, nói với Trì Kiều, “Học trưởng Lục sẽ tới ngay, anh ấy là bạn của Dương Dương, chị phải giữ hình tượng, đừng làm mất hình tượng của chị trước mặt anh ấy.”
 
Khoảng mười lăm phút sau, Lục Tầm tới, quán bar này hơi lạnh, anh mặc áo sơ mi dài tay và quần tây, Trì Kiều thấy, hối hận vì mình không mang khăn choàng theo. Cô luôn sợ lạnh, trên người lại chỉ mặc một chiếc váy liền không tay, bây giờ ngón tay lạnh như băng, cộng thêm không có thói quen thức khuya, đầu óc mê man, nhưng không muốn phá hỏng tâm trạng của Thời Dự và Tần Úy, làm phiền bọn họ đưa cô về, nên không nói ra miệng.
 
Thời Dự học Kinh tế ở đại học Z, không quen biết Lục Tầm, nhưng hai bên có nghe nói về nhau, vòng bạn bè cũng có bạn chung, sau khi chào hỏi, nhanh chóng trò chuyện với nhau.
 
Trì Kiều ngồi đối diện Lục Tầm, không cố ý quan sát nhưng thỉnh thoảng cũng thoáng nhìn anh ta. Người này thật kỳ lạ, lúc ở xưởng sửa xe nghèo nàn cũ nát phía tây thành phố mặc áo thun quần đùi sửa xe cho cô, không có chút cảm giác không hài hòa nào với mọi người và hoàn cảnh xung quanh, bây giờ ngồi trong khách sạn năm sao, nghiễm nhiên lại là quý công tử kiêu ngạo lạnh lùng.
 
Thời Dự, Lục Tầm cũng không nói nhiều, nhưng Tần Úy trời sinh có khả năng làm nóng câu chuyện, bầu không khí coi như thoải mái, chủ đề của họ rất mới mẻ đối với Trì Kiều, cô không thể chen vào, liền lặng lẽ ngồi nghe bọn họ nói.
 
Sau khi trò chuyện một lúc, Lục Tầm đột nhiên gọi nhân viên phục vụ mang bia, gừng thái lát, nước, soda, mật ong, chanh và cốc điện lên cho mình, nhân viên phục vụ nhanh chóng tìm được đồ Lục Tầm muốn. 
 
Lục Tầm vừa trò chuyện với Thời Dự, Tần Úy, vừa lấy nước và gừng bỏ vào cốc điện nấu nước gừng, sau khi nấu nước gừng xong, anh lấy nước gừng nóng, soda và bia đổ vào bốn ly bia, thêm hai muỗng mật ong và một lát chanh, mới đẩy đến cho ba người ngồi chung.
 
Tần Úy nềm một ngụm nhỏ, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Bia.” Lục Tầm đang gửi tin nhắn WeChat, cho nên trả lời qua loa.
 
Khi Lục Tầm tắt WeChat, điện thoại Trì Kiều đúng lúc có âm báo, cô cúi đầu mở máy ra, giật mình, đúng là WeChat Lục Tầm gửi tới - “Uống cái này có thể giữ ấm, nghẹt mũi uống cũng tốt.”
 
Ồ? Tắt điện thoại đi, Trì Kiều nghi hoặc nhìn người đối diện, từ khi bước vào quán bar này đến giờ, dường như anh chưa từng nhìn thẳng mình, sao lại biết cô bị lạnh đến nghẹt mũi? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận