Định vương phi vốn có xuất thân từ nhà huân quý, rất xem thường dạng gia đình có xuất thân giang hồ như Khương gia, gì mà thập bát học sĩ chứ, vịnh tuyết khen hoa những thứ này căn bản đều do bà ta quyết định.
Diêu Lăng Xung vốn cũng không đồng ý mẫu phi làm như vậy, nhưng mà sau khi nghe mẫu phi nói, chắc chắn bao cỏ này sẽ không làm được, đến lúc đó con đi ra ngoài giải vây giúp nàng trước công chúng, nhà chúng ta trước ngắm hoa sau khai tiệc, con đã có thể đi cùng nàng một chút, tự nhiên là nước chảy thành sông.
Không nghĩ tới người tên là Phương Nương nửa đường nhảy ra, đem cục diện làm thành như vậy.
Dưới tình thế cấp bách Diêu Lăng Xung chỉ đành phái một tỳ nữ mau chóng đi gọi mẫu phi, còn chính mình thì vội vã đuổi theo Khương San.
Bên kia đã hỗn loạn, có người đi mời Thái y, dù sao dáng vẻ Tả Khanh Mân thấy thế nào cũng là bị thương không nhẹ, hơn nữa, bên cạnh còn có một người lấy mình làm hung khí đang bất tỉnh nhân sự đấy.
Lâm Tịch đã sớm căn dặn Tố Vũ cố gắng cho mình mặc y phục đơn giản một chút, vì vậy đợi đến khi Diêu Lăng Xung đuổi theo ra ngoài, nàng đã ở trên xe ngựa.
Dưới tình huống như vậy khả năng xuống xe đã không lớn, Lâm Tịch dốc hết toàn lực ép ra hai giọt nước mắt: "Quả nhiên các quý nữ trong kinh thành không thích Khương San.
Đến bây giờ ta cũng không hiểu, tại sao các nàng đều nhắm vào tiểu nữ như vậy.
Trong lòng vốn tràn đầy vui vẻ đến xem đóa hoa nổi tiếng của Vương phi, tại sao còn xảy ra chuyện như vậy.."
Lâm Tịch giả vờ giả vịt thở dài một tiếng: "Ai! Ta nghĩ ta vẫn nên ngoan ngoãn ở lại trong nhà đi, giúp ta nói với Vương phi nhà các ngươi một tiếng, cứ nói Khương San thất lễ."
Sau đó phân phó một tiếng "Hồi phủ," hai chất tử và Khương Lục Lang đi cùng cũng chắp tay cáo từ với hắn ta, lên xe ngựa cũng không quay đầu mà đi.
Diêu Lăng Xung tức giận, còn chưa kịp tự giới thiệu bản thân đấy, giai nhân đã đi rồi.
Xem ra trong thời gian ngắn lại muốn mời Khương San ra ngoài dự tiệc, trừ khi là Hoàng gia gia hạ chỉ.
Tức giận trong lòng Diêu Lăng Xung làm sao cũng ra không được.
Trách mẫu phi, mẫu phi lo lắng hết lòng sắp xếp cho hắn ta.
Chỉ có thể trách hai tiện nhân không biết tốt xấu kia.
Rất nhanh trong vòng quý nữ liền lưu truyền chuyện lúc đi dự tiệc ngắm hoa sơn trà Phương Nương và Tả Khanh Mân không biết đại cục, chọc Định vương phi mất hứng.
Phương Nương vốn không có tư cách tham gia dạng yến hội thế này, chẳng qua là Viên Thư Ngưng mang theo nàng ta cùng đi, mà giờ khắc này Viên Thư Ngưng đã bị một cỗ kiệu nhỏ lặng lẽ đưa vào Kính vương phủ, thành công cùng biểu ca điên loan đảo phượng, tâm tưởng sự thành làm sao nàng ta còn để ý tới kết cục của Phương Nương?
Ngày hôm đó Tả Khanh Mân còn có may mắn, chỉ là bị va chạm hơi mạnh, mặc dù đau vài ngày, nhưng cũng không có tổn thương bao nhiêu, chẳng qua chuyện nàng ta dự tiệc chọc Định vương phi mất hứng vẫn bị truyền ra.
Tả Khanh Mân cảm giác chính mình còn oan hơn cả Đậu Nga.
Không nhìn thấy thập bát học sĩ không nói, còn vô cớ bị Phương Nương tiện nữ nhân kia va chạm, nhưng người sáng suốt đều biết, vốn chính là Khương San nói ra những lời độc ác ép buộc Phương Nương mất lý trí mới đụng vào người khác.
Kết quả cũng không biết làm sao mắng chửi người chính là Khương San, đụng người lại là Phương Nương.
Nhưng mẹ nó không may chính là Tả Khanh Mân nàng ta!
Quả nhiên là vây xem có nguy hiểm, ăn dưa cần phải cẩn thận.
Tả Khanh Mân đành phải lấy danh nghĩa dưỡng thương, ngoan ngoãn ở trong nhà, chờ cơn gió này đi qua.
Đồng thời nàng ta cũng thầm hạ quyết tâm, sau này chỉ cần là nơi có Khương San, Tả Khanh Mân nàng ta tuyệt đối nhượng bộ lui binh, coi như Diêu Văn Trạm lại ám chỉ nàng chú ý Khương San một chút, nàng ta cũng tuyệt không ra mặt.
Mặc dù Diêu Văn Trạm cũng lén lút đến thăm nàng ta hai lần, ánh mắt lo lắng, hỏi han ân cần, nhưng Tả Khanh Mân cảm thấy hắn nhất định phải có được Khương San bằng mọi cách.
Liên tục bị đụng hai lần, lần thứ nhất nàng ta vô tội rơi xuống nước, mặc dù sau đó người nhà họ Khương có đến nhà tạ lỗi, nhưng ai dám nhận chứ, mẫu thân nhà mình chỉ có thể vừa nói không trách Khương gia vừa chuẩn bị lễ đi thăm Khương San bị đau chân, cho nên sau này chỉ có Phương Nương và Viên Thư Ngưng bị treo ở trên cây nhảy dây.
Mà Khương gia bên này tự nhiên "Oan ức" đến không được.
Nghe nói thất tiên nữ Khương gia về nhà vừa khóc vừa gào, tuyên bố không tiếp tục ra ngoài dự tiệc.
Uất ức em gái ngươi, người cũng mắng, tức cũng đã hết rồi, quay đầu bị uất ức vẫn là nhà các ngươi, thật sự là không có thiên lý.
Khương mẫu uống thuốc Lâm Tịch kê đơn quả nhiên mai hạch khí càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp, không nghĩ tới phương thuốc cổ truyền có thể trị bệnh nặng, ban đầu tìm những phương thuốc cổ truyền này để nghiên cứu chữa bệnh dịch, kết quả lại vô ý chữa khỏi căn bệnh dai dẳng của lão bà, tâm tình Khương Tự Minh rất tốt, tự mình chạy đến kho riêng lần mò hồi lâu, cuối cùng lấy ra cho nữ nhi bảo bối một cây cung màu bạc.
Mấy ngày liên tiếp tu tập hai mươi Đoạn Cẩm và thôi thể thuật, tiến hành cùng lúc, cục cưng Khương gia tiến bộ thần tốc, thế mà thật sự hơi có chút phong thái "Nữ đại vương."
Lâm Tịch cầm cây cung này ở trong tay.
Cán cung được làm bằng bí ngân, đường cong trôi chảy, trọng lượng vừa phải, Lâm Tịch ước lượng cân nặng, không quá hai mươi cân, cầm ở trong tay khiến nàng có một loại cảm giác vô cùng phù hợp, giống như, cây cung này được chế tạo cho nàng.
Khương Tự Minh thấy nữ nhi rất thích nó, vuốt vuốt hàm râu, trong lời nói nghe thế nào cũng có ý khoe khoang: "Thanh Bí Ngân cung này chỉ có duy nhất trên thế gian, đây là đồ của Vu Đắc Thủy, lão tiểu tử đánh cờ cùng ta bị ta thắng được."
Lần đó quả thật là chuyện xứng đáng được Khương Tự Minh kiêu ngạo, phải biết kỹ thuật chơi cờ của Vu Đắc Thủy xuất thần nhập hóa, thần quỷ khó dò, hầu như mỗi lần Khương Tự Minh đều bị ông ta nắm mũi dẫn đi, thất bại thảm hại.
Lần thắng được Bí Ngân cung đó, có thể nói là Vu Đắc Thủy không để ý, mà Khương Tự Minh lại phát huy vượt xa bình thường, mới đạt được một lần thắng lợi duy nhất đó.
"Vật liệu làm ra cây cung này rất quý hiếm." Khương Tự Minh thấp giọng, thần thần bí bí xích lại gần Lâm Tịch nói: "Chắc chắn con sẽ không đoán được dây cung này làm bằng thứ gì."
"Dù sao cũng không phải làm bằng gân rồng." Lâm Tịch bĩu môi.
"Dù không trúng cũng không kém là mấy! Thiên Khốc lão đạo nói, đây là gân của một con rắn khổng lồ đã hóa giao một nửa.
Cũng không biết có phải là lão đạo huênh hoang hay không, ông ta nói con rắn khổng lồ này đã mọc ra một cái sừng, dưới thân cũng mơ hồ có bốn móng vuốt, bị sét đánh mà chết, trên người cũng sắp bị nướng chín."
Ồ! Lâm Tịch âm thầm líu lưỡi, chẳng lẽ con hàng này độ kiếp thất bại rồi?
Nàng đưa tay lôi kéo dây cung, thật đúng là vô cùng dẻo dai.
Thứ này vừa nhìn thoáng qua đã biết có niên đại xa xưa, khi kéo căng dây cung màu đỏ sậm, thì sẽ hiện ra màu đỏ trong suốt, mơ hồ có tia sáng chớp động.
Lâm Tịch kéo dây cung một chút, chỉ nghe "Ông" một tiếng, vậy mà giống như tiếng đàn, ẩn ý sâu xa.
Cây cung này, thực sự là vật bất phàm!
Bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi ngày nữ đại vương Khương gia không ngừng tập luyện trên diễn võ trường, buổi sáng tập luyện tiên pháp, buổi chiều thì luyện tập bắn tên.
Trong lúc đó cũng có người gửi thiệp mời, gì mà quán trà Ngâm Phong, gì mà phát cháo vào ngày mồng tám tháng chạp, dù sao bất luận kế sách gì đều bị Khương gia từ chối.
Tâm tình cục cưng nhà ta không tốt, trước mắt không nên dự tiệc.
Mỗi ngày Lâm Tịch đều bận rộn cũng không nói quá, vừa hai mươi Đoạn Cẩm vừa thôi thể thuật, vừa tập nhuyễn tiên vừa bắn tên, lão tử bề bộn nhiều việc, làm sao có thời gian tiếp các ngươi, đám nhị thế tổ phong hoa tuyết nguyệt không ốm mà rên? Các ngươi xem thường lão tử, lão tử cũng xem thường các ngươi đấy!
Từng kẻ vai không thể gánh tay không thể nâng, ngũ cốc cũng không phân biệt được, ở chung với những người này quả thực chính là đang lãng phí sinh mệnh.
Mắt thấy sắp tới cửa ải cuối năm, Khương gia cũng khua chiêng gõ trống chuẩn bị.
Qua sang năm, Khương Tự Minh sẽ cùng lão thê đi tìm y hỏi thuốc..