Mê Án Đường Triều


"Giết người thì phải đền mạng, nào có thể tha cho ngươi một lần.

Người đâu, cho hắn kí tên chấp thuận, bắt giam lại chờ xét xử." Lý Kính Dư vừa nói vừa bước lên bục, quay lại ghế ngồi.
"Giết người đền mạng? Đại nhân." Lương Tử ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi lại: "Tiểu nhân không giết người, sao lại phán cho tiểu nhân tội giết người ạ?"
"Lương Tử to gan, ngươi nói xem, bạc trên người ngươi lấy từ chỗ nào?" Lý Kính Dư tức giận nhìn Lương Tử.
"Bẩm đại nhân, tiểu nhân nhặt được trên đường ạ." Lương Tử dè dặt trả lời.
"Nhặt được sao? Đúng là may mắn, cả ngày ta đi lại ngoài đường mà sao không nhặt được nhỉ?" Lý Kính Dư châm chọc hắn.
"Bẩm đại nhân, tiểu nhân nhặt được thật ạ." Lương Tử vẫn làm ra vẻ vô tội.
"Vậy ngươi nhặt được bao nhiêu tiền?" Lý Kính Dư cười khẩy, anh hoàn toàn không tin vào câu chuyện tình cờ nhặt được này.
"Chuyện này.." Lương Tử bắt đầu do dự.

Lý Kính Dư ra sức đập mạnh kinh mộc đường, khiến Lương Tử sợ hãi hét lớn: "Là một bức tượng kì lân vàng, tượng kì lân vàng ạ."
"Hừ, quả đúng như vậy." Lý Kính Dư nghiêm giọng quát: "Quả nhiên ngươi là hung thủ."
"Tiểu nhân thực sự không hề giết người, tiểu nhân chỉ nhặt được kì lân vàng mà không giao nộp thôi, còn lại chưa từng làm việc gì phi pháp cả.

Nếu ngài không tin thì có thể đi hỏi những người ở cùng tiểu nhân như Phàn Tam Nhi, Hoàng Tứ, Phàn Nghiêm ạ."
"Hỏi họ sao? Ngươi có biết Phàn Nghiêm chết rồi chưa?" Lý Kính Dư dò hỏi.
"Cái gì ạ?" Lương Tử kinh ngạc: "Phàn Nghiêm chết rồi sao?"
"Đúng, báu vật trên người ông ấy cũng mất rồi."
"Ý ngài nói báu vật trên người Phàn Nghiêm là kì lân vàng sao?" Lương Tử hỏi.
"Chính xác, và món đồ bị mất tích này lại ở trên người ngươi."
"Hóa ra là vậy, nhưng tiểu nhân thực sự không giết người." Lương Tử nói: "Tiểu nhân nhặt được món đồ đó trên đường là thật đấy ạ."
"Ai sẽ tin đây?" Lý Kính Dư nói: "Món đồ quý giá như thế này lại bị vứt bên vệ đường, rồi trùng hợp được ngươi nhặt về.

Phải nói là chuyện li kì nhất trên đời này rồi."
"Nhưng đây là sự thật.

Tiểu nhân không biết Phàn Nghiêm lại có món đồ quý giá như này, cũng có thể đây không phải cùng một bức tượng kì lân vàng thì sao ạ?" Lương Tử cố tìm kiếm hi vọng.
Hắn ta nói cũng đúng, Lý Kính Dư thầm nghĩ vậy.

Mặc dù Lương Tử là kẻ khả nghi nhất nhưng anh vẫn phải chú ý đến phát ngôn của mình, cần tìm được bằng chứng rồi mới kết luận.
"Lương Tử, tượng kì lân vàng giờ đang ở đâu?"
"Ở cửa hàng của Trương đại nhân ạ, tiểu nhân thấy bức tượng đó chẳng ăn chẳng uống được nên đến cửa hàng để đổi một ít bạc lấy tiêu sài." Giọng Lương Tử càng nói càng bé.
"Được, người đâu, cầm lấy danh thiếp của ta đi mời Trương đại nhân và cả bức tượng kì lân đó tới đây." Nói xong Lý Kính Dư lại hạ lệnh: "Truyền Phàn Tam Nhi vào."
Lệnh vừa dứt, chỉ một lát sau Phàn Tam Nhi đã được dẫn tới sảnh công đường.
"Thảo dân khấu kiến đại nhân." Phàn Tam Nhi quỳ xuống hành lễ với Lý Kính Dư.
"Phàn Tam Nhi, mấy ngày trước ngươi nói Phàn Nghiêm bị mất một món tượng kì lân vàng, có đúng không?" Lý Kính Dư hỏi theo thông lệ.
"Thưa đại nhân đúng ạ." Phàn Tam Nhi đáp.
"Ừm, ngươi nhìn xem người bên cạnh là ai."
Phàn Tam Nhi nghe vậy thì quay đầu lại, bắt đầu quan sát nam tử mặc y phục mới toanh đang quỳ bên cạnh mình.

Chưa được bao lâu, anh ta liền kinh ngạc kêu lên: "Đây không phải Lương Tử sao." Nói xong anh ta túm lấy cổ áo Lương Tử, dường như nhận ra được điều gì đó: "Hóa ra đúng là ngươi, đúng là ngươi hại chết cha ta rồi cướp đi kì lân vàng.

Uổng cho ta coi ngươi như huynh đệ, không ngờ ngươi lại là loại người như này."
"Không phải ta, không phải ta, ta không hề giết cha ngươi." Như thể làm một việc gì áy náy lương tâm, Lương Tử sợ hãi rụt cổ vào.
"Không phải ngươi thì còn ai vào đây, chắc chắn là ngươi cướp kì lân vàng đi rồi đổi ra bạc rồi ăn diện trông như thiếu gia nhà giàu, suýt nữa ta đã không nhận ra ngươi." Phàn Tam Nhi vừa nói, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Chỉ khổ thân cho người cha già của ta, cả đời ông ấy cất giữ món đồ này, không ngờ có ngày ông ấy phải bỏ mạng vì báu vật đó.

Cha ta chết thật oan uổng."
"Phàn Tam Nhi." Lý Kính Dư nhìn anh ta bằng ánh mầy đầy thương cảm: "Xin hãy nén đau thương.

Phàn Nghiêm đã ra đi rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là bắt được hung thủ, trả lại công bằng cho cha ngươi."
Phàn Tam Nhi nghe thấy thế liền túm chặt vạt áo Lương Tử, hai mắt đỏ ửng trợn tròn lên: "Chính ngươi, chính ngươi là hung thủ.

Đại nhân, đại nhân nhất định phải chủ trì công đạo, xử lí tên khốn giết người này theo pháp luật, trả lại công bằng cho cha thảo dân."
"Phàn Tam Nhi, ngươi đừng kích động, nếu Lương Tử giết người, bản quan chắc chắn không tha cho hắn, chắc chắn phải đòi công bằng cho cha ngươi."
Cùng lúc đó một người mặc đồng phục của nha dịch tiến vào công đường, đi đến giữa sảnh thì quỳ xuống bẩm báo: "Đại nhân, Trương đại nhân đã đến rồi ạ."
"Được, mời Trương đại nhân vào công đường." Lý Kính Dư chỉ tay trái ra phía ngoài cửa.
Lời vừa dứt, một người đàn ông khí thế oai nghiêm, phong thái ung dung bước vào công đường.

Vừa bước vào đại sảnh, người này liền mỉm cười: "Lý đại nhân, nghe nha dịch nói ngài tìm ta có việc?"
"Trương đại nhân, chuyện là thế này, có phải mấy ngày trước từng có người đến chỗ ông đổi tượng kì lân vàng lấy bạc không?"
Trương đại nhân gật đầu đáp: "Đúng là có một người ăn mặc rách rưới nhưng lại ôm kì lân vàng đến, điều này khiến ta càng chú ý đến hắn hơn."
"Ồ, vậy bây giờ kì lân vàng đang nằm trong tay ông?"
Trương đại nhân gật đầu, ông mở chiếc hộp đỏ vẫn ôm bên người ra, bên trong là một bức tượng kì lân vàng sáng lấp lánh đang nằm yên.

Trương đại nhân nhẹ nhàng lấy tượng từ trong hộp ra đưa cho nha dịch, nha dịch trao lại nó cho Lý Kính Dư.
Nhận lấy tượng kì lân, Lý Kính Dư quan sát tỉ mỉ.

Món đồ này có kích thước xấp xỉ lòng bàn tay, thần thái y như thật, mắt mũi được khắc vô cùng sinh động, ánh vàng tỏa sáng lấp lánh khiến cho cả đại sảnh cũng như được chiếu sáng theo.
Quả là một món đồ tốt, Lý Kính Dư thầm nhủ.
"Phàn Tam Nhi, ngươi xem xem đây có phải báu vật của phụ thân ngươi không?" Nha dịch đưa tượng kì lân vàng cho Phàn Tam Nhi để anh ta quan sát kĩ hơn.
"Bẩm đại nhân đúng là nó rồi ạ." Phàn Tam Nhi đáp: "Ở dưới đáy của bức tượng có khắc một chữ 'Phàn' nhỏ ạ."
"Lương Tử, ngươi còn lời gì để nói không?" Lý Kính Dư phóng tầm mắt về phía Lương Tử, chỉ thấy hắn đang run rẩy.
"Đại nhân, món đồ này thực sự là do tiểu nhân nhặt được, tiểu nhân không có giết lão Phàn, không giết lão Phàn."
"Vẫn còn muốn cãi sao, chẳng lẽ thứ này có thể mọc cánh rồi tự bay từ tay cha ta đến tay ngươi? Ngươi không giết người ư, có ai mà tin được chuyện này?" Lửa giận bùng lên trong lòng Phàn Tam Nhi, anh ta túm chặt vạt áo Lương Tử, áp sát mặt vào Lương Tử: "Nói cho ta nghe đi, là ngươi giết cha ta, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
"Ta không làm, ta không làm, ta thực sự không làm." Lương Tử hoảng hốt lo sợ, đến nỗi hắn không biết phải xử lí thế nào.
"Lương Tử, ta hỏi ngươi, sáng ngày mười bảy, cũng chính là ngày xảy ra vụ án, ngươi đã ở đâu?" Lý Kính Dư đặt câu hỏi.
"Ngày mười bảy?" Lương Tử ngẫm nghĩ một hồi, dường như nhớ ra được điều gì, hắn đáp: "Hôm đó tiểu nhân ở sòng bạc, tiểu nhân đã ở đó từ ngày hôm trước rồi cho đến tận trưa hôm mười bảy.

Tiểu nhân thua hết sạch nên bị người của sòng bạc đuổi ra ngoài, sau đó trên đường quay về thì nhặt được bức tượng kì lân vàng kia ạ."
"Nếu đúng vậy thì chúng ta sẽ đối chất trên công đường.

Người đâu, gọi hầu bàn của sòng bài tới đây." Lý Kính Dư vừa hạ lệnh, hai nha dịch đã tuân lệnh ra ngoài.
Chỉ một chốc sau, hai người hầu bàn trong sòng bạc đã được dẫn tới.
"Hầu bàn, ngươi có nhớ người này không?" Lý Kính Dư chỉ vào Lương Tử.
Hầu bàn của sỏng bạc cẩn thận quan sát Lương Tử, đột nhiên hét lên: "Đây không phải Lương Tử sao, sao mới có mấy hôm không gặp mà đã phát tài rồi?"
Lương Tử nghe vậy lại càng cúi thấp đầu hơn.
"Ngày mười bảy hai ngươi có nhìn thấy hắn không?"
Hai người hầu bàn cẩn thận hồi tưởng lại rồi đáp: "Có thấy ạ, hắn ta vẫn còn nợ sòng bạc rất nhiều tiền, thua từ ngày hôm trước đến tận trưa ngày hôm sau, thua đến mức y phục cũng chẳng còn, bị chủ sòng bạc lột sạch rồi bắt hắn đi một vòng trên phố mới thả cho đi." Nói xong, hai người hầu bàn nhìn nhau cười lớn, khiến Lương Tử đỏ mặt tía tai, chỉ ước tìm được một cái lỗ để chui xuống.
"Ta hỏi các ngươi, sáng ngày mười bảy Lương Tử có từng rời khỏi sòng bạc lúc nào không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui