Tiêu Tử Phượng nhìn Đường Long, chờ đợi đáp án của anh. Mật Đường cũng nhìn Đường Long, xem anh trả lời cái vấn đề mà cô cũng đã từng hỏi này.Đường Long không muốn trước mặt của mọi người vạch trần hành vi ghê tởm của Tiêu Tử Phượng. Mặc dù anh hận Tiêu Tử Phượng tìm người bắt cóc Mật Đường, tổn thương Mật Đường. Nhưng anh cũng biết, người này làm thế, là muốn có được anh."Tử Phượng, anh và Mật Đường đã quen nhau bốn năm rồi. Lần nữa gặp lại cô ấy, anh đã muốn giải thích rõ chuyện hủy hôn, em lại lựa chọn tự sát. Nói thật, khi đó anh rất đau lòng. Cho nên anh đáp ứng em, cả đời sẽ không rời em đi. Là bởi vì, anh không muốn mình quá ích kỷ. Nếu anh theo đuổi tình yêu của mình, mà khiến sinh mệnh một người tuổi còn trẻ mất đi, anh không cách nào tha thứ ình được. Tử Phượng, cho nên anh lại lần nữa rời em, là bởi vì chuyện Mật Đường bị Tiểu Báo bắt cóc! Anh nói như vậy, chắc em đã rõ! Về phần anh lựa chọn Mật Đường, có phải bởi vì hai đứa bé hay không, anh có thể nói cho em biết. Anh yêu cô ấy nên mới muốn ở chung với cô ấy! Lúc anh đăng báo tin hủy hôn, anh còn chưa biết sự tồn tại của hai đứa bé này!"Tiêu Tử Phượng vẫn cho rằng, Đường Long là một người tâm địa thiện lương. Cho dù là giải trừ hôn ước, anh cũng không khiến cô khó chịu trước mặt mọi người. Cô thật sự không nghĩ tới, anh lại thẳng thắn như vậy."Đường Long, tôi hận anh!" vẻ mặt Tiêu Tử Phượng tràn đầy buồn bã nhìn Đường Long một chút, xoay người chạy ra khỏi Đường Uyển. Phía sau của cô, truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của cha mẹ. Cô cũng không để ý tới, chẳng qua là chạy thật nhanh!Trong quán rượu Cô đơn, người đến người đi, khách hàng nhiều không đếm xuể.Trong phòng lớn, tràn đầy mùi rượu, mùi khói. Nhạc bât to, to đến nổi vượt quá giới hạn chịu đựng.Các thân thể cuồng nhiệt lắc lư.Tiêu Tử Phượng ngồi ở một góc, không ngừng uống rượu.Cô bị thất tình, mang theo một vẻ đẹp cô đơn. Tại sao? Tại sao cô lại ra nông nỗi này? Cô chỉ muốn làm một người vợ hiền lành, làm một cô gái hạnh phúc! Tại sao, một nguyện vọng nho nhỏ như vậy cũng bị vỡ tan tành?Suy nghĩ một chút về chuyện Đường Long, lòng của cô liền không cầm được mà đau đớn!Một ly rượu, tiếp một ly rượu. Có lẽ, chỉ có uống say, mới có thể quên được loại đau đớn khoan tim thấu xương này. Có lẽ, chỉ khi lí trí mơ hồ, mới có thể quên đi nỗi nhục nhã!Tiêu Tử Phượng uống quá nhiều, khiến một người đàn ông anh tuấn chú ý đến.Người đàn ông anh tuấn này, là tổng giám đốc tập đoàn Đổng Thị - Đổng Vân Phi. Hôm nay, anh tiếp khách hàng ở trong quán bar! Không ngờ lại gặp được Tiêu Tử Phượng. giữa tập đoàn Đổng Thị và tập đoàn Tiêu Thị, thường xuyên giao lưu với nhau. Đổng Vân Phi, cũng rất ngưỡng mộ cô gái Tiêu Tử Phượng xinh đẹp mà cao ngạo. Sau khi anh biết cô thích Đường Long, anh cũng liền đem tình cảm của mình, ẩn núp thật sâu.Hôm nay nhìn thấy Tiêu Tử Phượng, khiến Đổng Vân Phi ngoài ý muốn. Nhất là, Tiêu Tử Phượng một thân một mình xuất hiện ở đây. Suy nghĩ một chút về tin qua báo chí, lại nhìn nhìn Tiêu Tử Phượng đang đau khổ. bên trong lòng của Đổng Vân Phi cũng hiểu rõ.Cô gái này, nhất định là không chịu nổi đả kích, mới có thể cắt cổ tay tự sát. Lại thêm một lần nữa bị bỏ, vết thương trong lòng cô càng sâu hơn!Nếu như anh có thể an ủi vết thương trong lòng cô, thật là tốt biết bao! Đổng Vân Phi cùng khách hàng nói một tiếng, cười đi về phía Tiêu Tử Phượng: "Tử Phượng, anh nè. Có anh ở đây, em sẽ không cô đơn nữa!""Tử Phượng, đừng uống nữa, anh đưa em về nhà." Đổng Vân Phi đoạt lấy ly rượu trong tay Tiêu Tử Phượng, ngăn cản cô tiếp tục uống rượu."A Long, Anh rốt cuộc cũng tới. Em...em biết...anh yêu em mà! A Long, em yêu anh, em rất...rất yêu anh!" tay Tiêu Tử Phượng, nắm chặt lấy tay người đàn ông trước mắt, không chịu buông tay.Tiếp xúc được bàn tay nhỏ bé ấm áp mà bóng loáng của Tiêu Tử Phượng, hình như Đổng Vân Phi bị trúng điện, trong lòng run lên. Đổng Vân Phi biết, Tiêu Tử Phượng coi anh là một người đàn ông khác. Trong lòng của anh, mặc dù không vui vẻ, nhưng cũng không thể làm gì!"Tử Phượng, em uống nhiều rồi." Đổng Vân Phi ôm lấy Tiêu Tử Phượng, ra khỏi quán rượu. Anh đặt cô lên ghế phụ, đóng cửa xe lại. Đổng Vân Phi mới vừa vào trong xe, Tiêu Tử Phượng liền như chim nhỏ nép vào người anh. Cô ôm lấy cánh tay của anh, nói hết với anh nội tâm của mình.Đổng Vân Phi vừa lái xe, vừa nghe Tiêu Tử Phượng nói lảm nhảm."A Long, anh đừng trách em.....em...em bảo Tiểu Báo bắt cóc Mật Đường...Anh tha thứ cho em....em biết chuyện này em...em sai. Nhưng mà...anh...có biết hay không... bởi vì em yêu...yêu anh...nên mới làm...làm chuyện ngu như vậy...Anh biết không...không biết...trong lòng em...rất sợ....sợ cô ấy cướp anh đi!""Tử Phượng, đừng tự trách mình nữa. Trời đã tối, anh đưa em về nhà!" Đổng Vân Phi biết, trên đời này không có tình yêu nào không có lí do, không có nỗi hận nào mà tự nhiên có. Tiêu Tử Phượng làm như vậy, nhất định là quá quan tâm đến Đường Long rồi! Cô bé đáng thương, vì một người đàn ông không yêu mình, lại hành hạ mình ra dạng này, đáng giá không?"A Long, em không muốn về...về nhà. Em muốn...muốn cùng với anh...ở chung một chỗ. Em muốn...muốn nhìn biển rộng, anh dẫn em đến tầng mây cao nhé!" đột nhiên Tiêu Tử Phượng dán đôi môi đỏ mọng của mình vào môi của Đổng Vân Phi. Lưỡi thơm tho mang theo mùi rượu, tiến vào trong miệng anh. Lòng của Đổng Vân Phi, nhảy dựng lên. Dưới sự kích động, anh thiếu chút nữa lái xe tông vào cột điện. sắc mặt của Đổng Vân Phi thay đổi liên tục. Lòng anh khẩn trương, tim thiếu chút bay khỏi lồng ngực."Tử Phượng, anh sẽ dẫn em đến mây cao, đến biển rộng. Nhưng mà, em phải ngoan một chút nhé.""A Long, chỉ cần anh không...giận em...chỉ cần anh đừng bỏ em...em ngoan, nhất định sẽ ngoan." Giờ phút này, Tiêu Tử Phượng giống như đứa bé làm sai chuyện gì vậy."Tử phượng, anh sẽ không bỏ em. Đời này, anh sẽ không bỏ em lại một mình." Đổng Vân Phi hôn trên trán Tiêu Tử Phượng, an ủi sự hoang mang sợ hãi của cô! Anh cố gắng áp chế lòng mình, lái xe lên đường.