Mưa vẫn ào ào dội xuống, hoàn toàn không bởi những lời cầu xin khẩn nguyện mà yếu bớt, ngược lại càng ngày càng lớn. Bạch Ngọc Đường tuy có Triển Chiêu lấy thân che chắn, song bởi mưa quá lớn, thân mình Triển Chiêu cũng không cường tráng hơn y bao nhiêu, căn bản không thể che chắn hoàn toàn, nước mưa văng tung tóe xung quanh hòa cùng mồ hôi trên người nhuốm đẫm hầu hết y phục của y. Thân thể Triển Chiêu từ lâu đã lạnh như băng, không có cách nào cho y cảm giác ấm áp. Đứa nhỏ trong ngực không rõ đã khóc đến mệt hay đang đói bụng, bắt đầu an tĩnh trở lại, khuôn miệng bé xíu ngậm chặt ngón tay, không ngừng mút vào, vẻ mặt an nhàn thỏa mãn, không biết hai vị phụ thân đã gần như lâm vào tuyệt cảnh, đang liều mạng đấu tranh với tử thần.
Cách đó không xa, bên cạnh cỗ kiệu xa hoa tráng lệ, một lão già cầm dù khúm núm vén màn kiệu nói với người ngồi bên trong: “Lão gia, trời mưa mỗi lúc một thêm nặng hạt, chúng ta nên tìm chỗ nào tránh mưa, đợi mưa ngớt đi một chút lại đi tìm tiếp, nếu không lão gia lại nhiễm phong hàn thì khổ.”
Ai ngờ người ngồi trong kiệu kiên quyết phản đối: “Không được. Không ai được phép dừng lại, tiếp tục đi đi. Ta có dự cảm, hôm nay nhất định sẽ tìm được hắn.” Giọng nói mang theo đôi phần bất nhẫn, kích động.
Hắn hiện đang ở nơi nào mà còn quan tâm nhiễm hay không nhiễm phong hàn? Hắn chỉ muốn nhanh tìm thấy người kia. Khi nãy mơ hồ nghe tiếng nam tử hét thảm trong rừng, lòng hắn ngập đầy lo lắng hãi sợ. Thuận theo thanh âm mà tới, chẳng ngờ chưa tìm đến nơi thì thanh âm kia đã tắt. Thầm nghĩ: Người nọ thân chịu trọng thương, lại gặp tiết trời khắc nghiệt, lỡ như lại có cường đạo, dã thú gì đó xuất hiện… Hắn không dám nghĩ thêm nữa, chỉ thầm cầu nguyện thanh âm mà hắn nghe được không phải là của người ấy.
Khác với chủ tử đầu óc chỉ ngập đầy hình ảnh người nọ, lão già kia không chỉ nghe thấy tiếng nam tử kêu thét, lão còn nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh, vậy nên lão đoán chủ nhân của thanh âm kia không phải người bọn họ muốn tìm, bởi vậy cũng không quá mức vội vàng, ngược lại nếu để chủ tử nhiễm bệnh, chính là lão không làm tròn chức trách, gây nên tai họa quốc gia chứ đâu phải đùa. Huống hồ lão cũng cao tuổi lắm rồi, liên tục chạy vài ngày đường, lại gặp thứ thời tiết thổ tả này, sớm đã mệt mỏi rã rời.
Đang định nói với chủ tử suy nghĩ của mình, khuyên nhủ ngài ấy để mọi người tạm nghỉ lại trú mưa, bỗng nhiên phía trước có người hô to: “Lão gia, tìm thấy người rồi.”
Người ngồi trong kiệu vội vàng ra lệnh: “Hạ kiệu.” Không đợi cỗ kiệu đứng vững, người nọ vội vàng chạy tới, mặc kệ cơn mưa tầm tã trút xuống.
Lão già không thể làm được gì hơn, đành phải nâng cao tán dù, cố sức chạy theo chủ tử.
Triển Chiêu đang suy nghĩ biện pháp giúp Bạch Ngọc Đường cầm máu, đến khi nghe được tiếng hô, hắn mới ý thức được đại họa gần kề. Chính là lúc này có muốn đào tẩu cũng không kịp nữa.
Phản ứng đầu tiên của hắn là gắt gao ôm chặt Bạch Ngọc Đường và đứa nhỏ trong ngực, sau đó cầm Cự Khuyết chắn trước mặt, thân thể vẫn giữ nguyên tư thế che chắn cho Bạch Ngọc Đường, oán hận quay đầu nhìn các đồng liêu khi xưa đang bao vây mình. Ánh mắt giống hệt dã thú bị thương: Tuyệt vọng mà sắc bén, kiên định, không hề lộ vẻ sợ hãi, như đã quyết tâm hi sinh đến cùng.
Lúc này, Triệu Trinh cũng xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Triển Chiêu, liếc mắt đã thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn được hắn ôm vào ngực. Vì bảo vệ Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu lại dám chĩa kiếm về phía mình. Phải biết kẻ dám chĩa kiếm về phía hoàng đế, chỉ có kẻ mang âm mưu phản nghịch mà thôi. Triệu Trinh xưa nay cao cao tại thượng làm sao chịu nổi điều này. Thoáng chốc, sắc mặt đang từ kinh hỉ biến thành phẫn nộ. Hắn trợn mắt quát lên với đám thị vệ bên cạnh: “Người đâu! Bắt…” … Ba chữ Bạch Ngọc Đường còn chưa nói ra, hắn lại bị cảnh tượng đập vào đáy mắt dọa cho ngẩn người. Máu! Rất nhiều máu! Phủ tràn mặt đất đều là máu loãng tươi đỏ, hơn nữa dưới trời mưa lớn, sắc đỏ kia chẳng những không phai nhạt, ngược lại tan theo nước mưa chảy khắp bốn phía, nhuốm đỏ nền đất chung quanh, đủ thấy máu vẫn không ngừng chảy.
Mà nguồn gốc của máu, chính là…
Tuy rằng hầu hết thân thể Bạch Ngọc Đường đã bị Triển Chiêu che khuất, không rõ tình trạng cụ thể, nhưng vệt máu dưới thân y là đậm đặc nhất, chứng tỏ máu đó đều là của Bạch Ngọc Đường. Thế nhưng… Vì sao y lại chảy nhiều máu như vậy?
Một khắc ấy, Triệu Trinh suýt nữa bị cảnh tượng khủng khiếp này dọa đến ngất xỉu, bởi thân là vua một nước, ngày thường hắn sẽ bị người ngăn cản tiếp xúc với nơi nào có máu, ngay đến bộ dạng các phi tần khi sinh con hắn cũng chưa từng thấy qua, chứ đừng nói đến cảnh nam nhân sinh nở.
Mãi lúc nghe thấy thủ lĩnh thị vệ hét lớn: “Không được nhúc nhích.”, hắn mới bắt đầu hoàn hồn.
Đám thị vệ từ khi nào đã bao quanh Triển Chiêu, một ngọn cương đao sáng quắc kề bên cổ hắn. Triệu Trinh kinh hoảng hét lớn: “Không! Không được làm hắn bị thương.”
Lúc này, lão ngự y cuối cùng cũng đuổi tới nơi, mau chóng che dù cho hoàng thượng xong xuôi, mới nhìn đến hai người đang bị bao vây. Hành nghề hơn nửa đời người, thấy qua vô số người bệnh, vậy mà khi thấy cảnh này lão vẫn không khỏi hoảng sợ. Từ bản năng của người thầy thuốc, lão thực không nỡ nhìn họ chết mà không cứu, có điều nếu không được sự đồng ý của Hoàng thượng, lão làm sao dám tự ý xông lên? Bèn trầm giọng nói: “Lão gia, với thân thể của công tử, tiếp tục dầm mưa chỉ e sẽ không chịu nổi.”
Đám thị vệ không biết vì sao hoàng thượng muốn tìm Triển Chiêu, nhưng lão thì biết. Vậy nên dù không dám giúp bọn họ, nhưng xét ra Hoàng thượng rất coi trọng Triển Chiêu, nhất định sẽ không giương mắt nhìn hắn dầm mưa sinh bệnh đâu.
Triệu Trinh khi nãy cũng là nhất thời kinh hách quá độ, đầu óc đã sớm trống rỗng, đâu còn đâu trí suy nghĩ điều gì, nghe lão nói vậy mới sực nhớ ra Triển Chiêu trong người còn mang thương bệnh, lập tức phân phó: “Các ngươi còn đứng lù lù ở đấy làm gì? Mau mau che dù cho hắn.”
Đám thị vệ nhận được mệnh lệnh của chủ tử, vội vã thu hồi binh khí, chen chen lấn lấn bước lên che dù cho Triển Chiêu. Thế nhưng, có lẽ bị sự hỗn loạn chung quanh dọa sợ, đứa nhỏ trong ngực Triển Chiêu đột nhiên khóc rống.