Mỉm Cười Vì Đời Có Lắm Niềm Vui

Một vạn chữ nữa mới được thoát khỏi đây =.=
Tại một phòng khám riêng nằm trong khu đô thị T2 đang có một nam một nữ, nam già đời mặt nhăn như táo tàu, nữ trẻ trung thanh lịch ngực khủng lưng ong. Tên già nghe vẻ giống giáo sư bác sĩ gì đó.
- Cậu Phụng, tuy phẫu thuật đã thành công nhưng vẫn nên giữ gìn, hạn chế rượu bia thuốc lá và phát âm cường độ mạnh.
- Ông đúng là chuyên gia đó ông Tiến, giọng nói của tôi giờ trên cả tuyệt hảo, nhẹ nhàng thánh thoát, trình độ của ông xem chừng vượt qua Nhân Gian Đạo rồi.
- Cậu đừng nói vậy, thầy tôi thánh nhân, tôi người phàm tục, chẳng qua có thiết bị khoa học hỗ trợ thôi.
- Tôi có thể đứng ở đây là nhờ công lao ông hết đó, mạng này là do ông cho. Giữa chúng ta kể như tri kỉ, đừng khách sáo quá vậy.
- Tôi ngưỡng mộ cái tài của cậu nên mới dốc hết lực. Quả thực thế gian này người dám hi sinh như cậu không nhiều đâu.
- Biết sao được, thế gian này đâu chỉ có mình ta.
o0o
- Mày đi đâu mà ăn mặc chải chuốt dữ vậy Đào?
- Tối qua nói rồi đó, hôm nay em đưa Nhung đi hội chợ mà.
- Tưởng mày giỡn chơi, không ngờ là thật.
- Giỡn chơi gì chứ, em xin ông Toản cho nghỉ hôm nay rồi.
- Mày định bỏ tao ở đây một mình sao?
- Anh đã có người yêu rồi, phải cho em đi kiếm người yêu chứ, hôm nay em sẽ tỏ tình với Nhung.
- Tại sao lại chọn hôm nay?
- Đen tình đỏ bạc. Đen bạc đỏ tình. Hôm qua thua lô đậm như vậy hôm nay nhất định tỏ tình thành công.
- Nhưng cũng đâu cần gấp gáp như vậy, mới 6h kém, ăn sáng đã rồi đi, tao giữ lời hứa làm trứng ốp la ày nè.
- Thôi tí tụi em đi ăn luôn.

- Thằng mắc dịch, ốp la cung đình này tao mất bao công sức làm ày đó. Đổ đi thiệt quá uổng.
- Thôi anh ăn đi. Em đi ăn với vợ yêu của em, hắc hắc.
- Nhưng mày tính đi bằng gì? Xe máy không có, bộ lấy căng hải đi à?
- Hai cẳng hôm nay đi giày tây rồi, không chạy được. Tí em đi xe bus ra gần đó rồi bắt taxi tới nhà Nhung.
- Sao mày chơi sang thế?
- Không những thế em còn mua một chiếc lắc bạc cực kì đẹp làm quà tặng. Coi nè.
- Wow, đẹp thiệt. Ít cũng 600 ngàn. Con nhỏ Nhung quen được mày thật có phước.
- Hehe, đương nhiên rồi. Em đi nha. Bye.
- Thằng mắc dịch vì bướm quên huynh, tối nhờ về sớm đi ăn với tao nha.
Kể ra cũng tội Sĩ già, dậy thật sớm làm trứng ốp la cho tôi, nhưng thôi lỡ rồi. Dù gì Nhung vẫn quan trọng hơn, hehe. Hôm nay Nhung xin nghỉ ở chỗ làm và nhắn tin rủ tôi đi chơi, cái cơ hội này đương nhiên tôi không thể bỏ lỡ rồi. Cả đêm qua tôi đã vắt óc chuẩn bị 1001 lời có cánh dành tặng Nhung, đảm bảo cô bạn thân mê ngay.
Mới sáng sớm xe bus vắng tanh, tôi chọn một chỗ ngồi cuối cùng, lấy điện thoại ra ngắm hình nền của Nhung, chu choa, người đâu mà dễ thương thế không biết, lại tốt bụng dễ mến, đúng là tiên nữ trời ban cho tôi mà.
- Bác tài.
- Gì mày?
- Ghế cuối của mình có thằng thần kinh, ăn mặc nhà quê mà bày đặt sơ-vin đóng thùng. Cứ nhìn điện thoại xong ngó ra cửa kính cười một mình.
- Xã hội biến đổi xuất hiện nhiều căn bệnh thần kinh lắm. Khổ thân thằng nhỏ, cao ráo sáng sủa mà mát dây.
Thằng cha soát vé và ông tài xế thì thầm to nhỏ gì đó tôi nghe không rõ, nhưng tôi thấy cứ liếc qua tôi hoài, cam đoan là hai cha này đang ngưỡng mộ vẻ đẹp trời phú và bộ cánh thời trang của tôi. Hi hi, không biết tí Nhung có ngạc nhiên khi thấy tôi ăn mặc đẹp như này không.
.....
Xe bus chạy 15p thì tới bến đỗ gần nhà Nhung, tôi vẫy mãi mới có một thằng cha chạy Taxi tới.

- Đi đâu đây?
- 204 Hoàng Hoa Thám.
- 15 nghìn, có tiền không?
- Hỏi gì kì vậy? Đương nhiên là có.
- Đưa trước tiền đây.
- Nè cha.
- Rồi lên xe đi.
Thằng cha lái xe mắc dịch, cái bộ dạng tui sang trọng như này mà dám hỏi có tiền không. Bực cả mình.
- Tới nơi rồi đó, xuống xe đi.
- Cần ông nhắc sao, đồ già mắc dịch.
Nhà Nhung to thật, những bốn tầng, cổng hơn 2m. Trong sân còn có con ô tô to vật vã. Tôi chưa kịp bấm chuông thì cô nàng đã hí hửng chạy ra mở cửa.
- Ế, gớm nha. Hôm nay ngày gì mà ăn mặc đẹp vậy pa, tính đi cua gái hả?
- Có đâu, ngày thường cũng đẹp như vậy mà. Bà không thay quần áo đi. Bảy giờ hội chợ bất đầu đó.
- Rồi, tui biết rồi. Ông vô nhà đợi tui chút đi. À, giới thiệu với ông đây là anh Mạnh, sếp tui đó. Tí nữa ảnh sẽ lấy ôtô chở tụi mình đi chơi, xe kia là của ảnh đó.
* Bốpppppp!!!*
Đầu tôi ong lên một phát như vừa bị ăn một cú móc trái của Phạm Văn Mách vậy, chó chết, tưởng đi chơi riêng ai dè lại mọc đâu ra thằng cha nham nhở như thế này.
- Sao thế Đào?
- À ừm không sao...chào anh Mạnh nhen, em là bạn Nhung.

- Ừm, chào em, anh nghe Nhung giới thiệu nhiều về em rồi. Rất vui được làm quen.
- Dạ vầng.
- Hi hi, hai người nói chuyện vui vẻ nha, tui lên thay đồ.
Tía má ơi, để tôi ngồi một mình với thằng cha nham nhở bụng bự này sao, có nhầm không vậy.
- Ờ Đào nè, nghe Nhung nói em cũng làm ở một quán cafe đúng không em, quán đó có to không em, rộng mấy mét vuông.
Cái đ.m nó hỏi han kiểu gì thế này.
- Dạ quán em tầm 50m vuông.
- Ờ, gần bằng một phần ba quán anh. Thế quán mấy tầng em.
- Dạ chỉ có một tầng thôi anh.
- Ờ, thêm ba tầng nữa thì bằng quán anh. Thế nhân viên quán em mấy người?
- Em với một anh nữa.
- Hai người sao, quán anh thì 50 người.
Jêsu, nếu ngài có mắt hãy hóa phép cho cái đèn trần trên đầu thằng Mạnh tự nhiên rụng xuống.
- Quán anh tên là LipSu, quán nổi tiếng đấy. Thế quán em tên gì.
- Dạ tên Tản anh.
- Tuy quán em nhỏ bé và không tiếng tăm nhưng anh rất thích tên quán, xem ra chủ quán là người rất có đầu óc và trình độ cỡ anh mới nghĩ ra được tên này.
- Dạ đúng đó anh. Ổng học ba năm không qua nổi lớp 2 nên chuyển qua thương trường. Ổng tên Toản nên đặt luôn quán là Toản, vì học ngu không thạo mặt chữ lên lúc làm biển viết thiếu chữ o, thành ra thằng làm biển nó làm chữ Tản thay cho chữ Toản. Vì ki bo kẹt sỉn nên ổng không chịu thay.
- Ồ, đúng là rất bất ngờ và thú vị. Quán anh thu nhập có tháng lên tới 200 triệu. Quán em thế nào?
- Dạ có tháng được tầm 1 tỉ hai.
- Anh đang nghiêm túc nha em.
- Dạ thằng nào dối gian ra đường xe cán.

Xí, tính chơi anh mày à. Chắc các độc giả vẫn nhớ tôi nói ở chương đầu, quán tôi còn ghi số đề và kèo bóng đá đó. Tận mắt tôi và Sĩ già đã thống kê được hệ thống thâu đề của vợ chồng nhà Toản, ông này nhìn mặt đê tiện ki bo nhưng lại là cái số đề to nhất nhì Thành phố, trong lúc tính tịch tụi tui thống kê tháng trước nhà Toản nuốt được 1 tỉ hai từ tất cả các khoản, nghề này lúc lên lúc xuống, dám chắc có tháng thua 2, 3 tỉ nhưng tôi nói thu nhập có tháng lên tới 1 tỉ 2 là hoàn toàn không bịa. Thằng Mạnh ếch ngồi đáy giếng cứ nghĩ tôi xạo ke, thật đáng thương cho những thằng IQ tỉ lệ nghịch với ví tiền như nó.
- Hai người nói chuyện gì rôm ra vậy? Nhung thay đồ xong rồi nè, ta đi thôi.
- Ờ em ra mở cửa đi Nhung, anh đánh Lexus ra liền.
Thằng mắc dịch, đánh xe ra được rồi còn bày đặt đánh Lexus.
o0o
Công bằng mà nói con Lexus này chạy êm thật, ngồi thật là sướng. Thằng bụng bự kiêu căng ngồi ghế trên, tôi và Nhung ngồi ghế dưới, thấy hai tụi tui trò chuyện tình cảm hăng say quá nó liền mở radio to hết cỡ, he he xem ra thằng mắc dịch ngán tôi rồi.
Xe chạy vòng qua Trần Phú thì dừng tại một quán ăn sang trọng. Tôi biết quán ăn này, nó thuộc dãy quán ăn cao cấp do đại ca Phố Nhậu - Xám Xỉu thành lập. Đồ ăn chỗ này tuyệt hết sảy con bà bảy.
Vừa xuống xe bước vào quán thằng Mạnh đã tay bắt mặt mừng chào hỏi mấy ông bụng bự đang ngồi ăn trong quán. Nghe tán chuyện mới biết hóa ra thằng Mạnh hiện giờ là tổng Quản lý của LipSu, một quán cafe lớn có cả bar, nó cũng góp chút cổ phần vô đó, xem ra cũng là nhân vật đáng gờm.
Nhưng đáng gờm là trên thương trường, chứ tình trường thì chưa chắc ăn được tôi nha. Tôi và Nhung là bạn hơn mười năm nay, Nhung và nó chẳng qua làm cùng và nó là sếp nên mới quen biết nhau, Nhung chắc chắn quý tôi hơn nó. Nhung nhỉ.
Ăn uống no nê thì tụi tui rút quân, thằng Mạnh làm phách đứng lên trả tiền, nó rút ra 500k rồi kêu khỏi thối. Ê thằng bụng bự, đừng nghĩ anh đây nghèo, căn bản dạo này anh tạch lô thôi.
- Nhung lên ghế trước ngồi đi em.
- Ủa, chi vậy?
Hế, bụng bự mắc dịch sợ nên kêu Nhung lên ghế trước kìa.
- Lên đi, anh chỉ em lái xe, thường ngày em muốn học lái xe lắm mà.
- Ờ được, anh chỉ cho em nha, em tôn anh làm sư phụ lun.
- Okey, vào cầm vô lăng đi, xe này số tự động đơn giản lắm. Đó, em đạp ga rồi giữ vô lăng thế này.
Oáp, thật là. Muốn nắm tay nói đại đi bày đặt. Toàn mưu hèn kế bẩn, mi thật là xấu xa và gian ác.
Thằng Mạnh cứ thế nắm tay dạy Nhung đưa xe ra khỏi bãi, lóng ngóng thế nào xe vừa quay ra đã vút ga tung ngay nào một chiếc ô tô đang đi vào quán.
Mỉm cười vì đời có lắm niềm vui
Tác giả: Ka Giầy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận