Minh hôn yêu thầm

Ấn tượng sâu sắc nhất của Đoàn Thương Dữ về Cam Nhạc chính là từ chín năm trước, cô ấy được chú Cam đưa đến tham dự lễ tốt nghiệp cấp ba của Cam Đường‌. 
Cô bé mười tuổi ngạo mạn bướng bỉnh đã phá tan bầu không khí vốn vui vẻ thoải mái trong buổi lễ tốt nghiệp của Cam Đường, ngay cả cô Dư vốn luôn dịu dàng cũng bị cô ấy chọc‌ tức đến sắc mặt tái xanh. Cuối cùng không còn cách nào khác, chú Cam chỉ đành dẫn cô ấy đi về trước. Lúc ấy, Cam Đường còn đang cầm hoa nhìn theo ba con họ rời đi.
Tuy đã gần năm năm không gặp, nhưng diện mạo của Cam Nhạc cũng không thay đổi gì nhiều so với lúc nhỏ, ngoại trừ việc lớn lên theo độ tuổi và cô ấy thực sự khá giống với Cam Đường, cho nên cũng không khó để Đoàn Thương Dữ nhận ra được cô ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn Thương Dữ ôm eo cô chặt hơn, nói: “Ấn tượng rất sâu sắc.”
Cam Đường đại khái có thể đoán được tại sao anh lại nói như vậy, cô khẽ cười một tiếng‌, sau đó thở dài một hơi rồi lại dựa vào vai anh: “Thôi kệ đi, chuyện trước kia cũng đã qua rồi, mấy năm không gặp, bây giờ đột nhiên nhìn thấy em ấy nên em chỉ hơi bất ngờ thôi.”
Đoàn Thương Dữ ừ một tiếng‌, nghiêng đầu hôn vào tóc của cô.
Trong bữa tiệc tối nay, hai người cũng không ăn gì nhiều, cho nên sau khi trở về khách sạn, Đoàn Thương Dữ gọi phục vụ phòng để đặt hai phần ăn tối trước. Sau khi cúp máy, anh đứng dậy đi vào phòng tắm, lúc này Cam Đường đang đứng tẩy trang trước gương.
Lúc này, cô đã thay bộ lễ phục trên người ra, vòng eo thon thả và đôi chân thẳng tắp đều đã bị bộ đồ ngủ rộng thùng thình giấu kín mít rồi, mái tóc dài đen nhánh suôn mượt cũng được đơn giản cố định lại sau ót bằng chiếc kẹp tóc. Lúc này cô đang dùng khăn lau vết nước trên mặt.
Đoàn Thương Dữ ôm lấy cô từ ‌phía sau, dùng môi chạm vào dái tai của cô: “Sao em lại thay lễ phục ra nhanh vậy?”
Cam Đường: “…” Cô liếc nhìn anh qua gương rửa mặt đã phủ một lớp hơi nước, đừng tưởng cô không biết anh muốn làm gì đấy!

Đoàn Thương Dữ đương nhiên nhìn‌ hiểu được ánh mắt của cô, anh khẽ nhếch khóe miệng lên nói: “Dù sao cũng phải mua mà.”
Cam Đường xoay người lại trong vòng tay của anh: “Anh thật sự muốn mua nó sao?”
Đoàn Thương Dữ nhìn vào gò má thấm nước sau khi tẩy trang của cô, sạch sẽ không còn dính chút phấn trang điểm nào, đôi mắt của cô vẫn trong veo sáng ngời, môi đỏ răng trắng.
Anh chống hai tay lên thành bồn rửa mặt, tiện thể ôm cô vào lòng: “Đương nhiên, cũng đâu phải chúng ta không có tiền mua đâu. Sau này anh sẽ mua hết những lễ phục mà em mặc khi đi dự sự kiện luôn, em nhớ hãy chọn lễ phục mà em thích nhất để mặc nhé.”
Thật ra, Cam Đường lớn ngần này mà cô hầu như chưa từng có lần nào sầu não về vấn đề tiền bạc cả. Tuy ba mẹ đã ly dị từ khi cô còn nhỏ, nhưng theo pháp luật, bà Dư đã chia được một nửa tài sản của Cam Chính Hưng, hơn nữa, trước khi cô tròn mười tám tuổi‌, bà Dư cũng chưa từng ngăn cản Cam Chính Hưng chuyển tiền nuôi dưỡng hàng tháng vào thẻ ngân hàng cố định của bà ấy, cho nên cuộc sống vật chất của Cam Đường tuy không xa hoa nhưng cũng rất đầy đủ sung túc.
Nhưng khi cô nghe Đoàn Thương Dữ nói sau này anh sẽ trả tiền mua hết mỗi một bộ lễ phục mà cô mặc thì cô vẫn khá sốc… Lúc này cô không cảm thấy Đoàn Thương Dữ đang nói đùa, anh thật sự muốn trả tiền mua lễ phục cho mình. Nghĩ tới đây, cô không khỏi âm thầm vui mừng, cũng may mình ‌không phải diễn viên, càng không phải là người mẫu nên một năm cũng không mặc lễ phục được bao nhiêu lần.
Khi thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, Đoàn Thương Dữ cười và hôn lên môi cô: “Sao lại ngơ ngác ra đấy rồi?”
Cuối cùng Cam Đường cũng định thần lại, không nhịn được mà cảm thán: “Anh đúng là cái đồ mù quáng trong tình yêu mà! Mức độ cuồng yêu của anh bây giờ hơi bị lố rồi đấy!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoàn Thương Dữ không hề ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, nụ cười trên khóe miệng của anh thoáng cứng đờ. Giây tiếp theo, anh đè cô vào bồn rửa mặt, nắm lấy cằm cô, khàn giọng nói: “Không phải anh cuồng yêu, mà là cuồng vợ.” Dứt lời, anh đưa cằm cô nghiêng sang một bên, sau đó cúi đầu xuống mút mạnh vào chiếc cổ trắng ngần mà mấy ngày nay có làm sao cô cũng không chịu cho anh hôn.


Sau khi bữa tiệc thời trang kết thúc, các siêu sao, người nổi tiếng và tín đồ thời trang khắp cả nước đều lần lượt rời khỏi New York. Khi biết Cam Đường vẫn sẽ ở lại New York thêm vài ngày, đám người Khương Đinh đã đặt vé máy bay về nước trước, Kim Hiểu Hiểu biết anh Đoàn đã qua đây nên cô ấy cũng theo nhóm Khương Đinh đi về trước luôn.
Trong bốn năm Cam Đường du học ở New York, mỗi lần Đoàn Thương Dữ đến thăm cô, cô cũng sẽ dẫn anh đến check in những địa điểm du lịch nổi tiếng ở New York. Nhưng ‌lần này, Cam Đường lại dẫn anh tới những chỗ có kỷ niệm tốt đẹp mà cô đã đi trong mấy năm qua.
Sáng sớm ra bờ biển ngắm bình minh và nhặt vỏ sò, buổi trưa thì tay trong tay đi dạo trên con phố không biết‌ tên, khi đi mệt rồi thì họ vào một quán cà phê bình thường để uống trà chiều bên cửa sổ, buổi chiều thì ra bờ sông ngắm hoàng hôn, đến tối thì ghé nhà hàng Trung Hoa để ăn tối, sau bữa tối thì họ lại cùng nhau đi bộ về khách sạn trong làn gió mát. Thế là đã kết thúc một ngày với hành trình bình yên, phong phú mà không hề căng thẳng.
Hai người ở bên New York chơi vui đến quên lối về, còn Cao Trình ở trong nước thì khổ không thể tả. Sau khi sếp ra nước ngoài và giao hết toàn bộ công việc cho anh ta thì lượng công việc hàng ngày của anh ta thật sự đã đạt tới đỉnh cao lịch sử. 
Anh ta bận bịu đến mức chất lượng cuộc sống tình dục mà mình đam mê cũng đã bị giảm sút. Tuy bạn gái ngoan ngoãn hiểu chuyện bày tỏ mình có thể hiểu được, nhưng điều này vẫn gây ra tổn thương tâm lý không thể xóa nhòa cho Cao Trình, đừng tưởng anh ta không thấy nụ cười ẩn giấu trong mắt cô người yêu đấy nhé!
Cao Trình rất muốn “chăm sóc” cho người yêu một phen, nhưng anh ta thực sự lực bất tòng tâm. Mỗi ngày, ngoài phải làm việc cần cù như một con chó ra thì anh ta sẽ lật lịch chờ ngày sếp thông báo về nước, thành ra sáng sớm chỉ ngủ được ba tiếng đồng hồ. Cuối cùng anh ta cũng đã nhận được điện thoại của sếp, bảo anh ta sắp xếp tài xế đến đón họ ở sân bay lúc mười giờ tối.
Bàn tay đang cầm điện thoại của Cao Trình run lên, anh ta suýt nữa mừng đến phát khóc.
Tám giờ tối, Cao Trình theo tài xế ra sân bay đón họ.

Bạn gái đau lòng nói: “Cho dù anh không đi thì Tổng giám đốc Đoàn cũng sẽ không trách anh đâu.”
Cao Trình nghiêm túc nói: “Làm vậy không được đâu, nếu không để Tổng giám đốc Đoàn nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của anh thì sao anh có thể tranh thủ xin thêm vài ngày nghỉ chứ?”
Bạn gái: “…” Hình như cũng hợp lý, nhưng không biết tại sao cô ta luôn cảm thấy cách bạn trai nhìn mình trước khi ra khỏi cửa có chút không ổn lắm.
Phía bên đây, Đoàn Thương Dữ và Cam Đường đã thuận lợi đến sân bay ở thành phố S lúc chín giờ tối.
Sau khi lấy vali đi ra ngoài thì họ đã nhìn thấy Cao Trình và tài xế đến đón ngay.
Cam Đường vốn đã buồn ngủ đến mơ mơ màng màng, nhưng khi nhìn thấy Cao Trình thì cô vẫn rất hết hồn. Tại sao trạng thái hiện giờ của anh ta trông còn tệ hơn cả mình đã ngồi chuyến bay mười mấy tiếng và bị chênh lệch múi giờ vậy? Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta sau nhiều năm quen biết đấy.
Chuyện mà Cam Đường có thể phát hiện ra thì Đoàn Thương Dữ đương nhiên cũng có thể thấy được. Ánh mắt của anh dừng lại trên khuôn mặt hốc hác của Cao Trình vài giây, rồi nói câu: ‌”Cậu đã vất vả rồi.” Sau đó Đoàn Thương Dữ đã cho phép anh ta nghỉ ngơi hai tuần.
Cao Trình ngoài miệng thì nói: “Không vất vả, đây cũng là điều tôi nên làm.” Nhưng khi nghe thấy sếp cho phép nghỉ hai tuần thì hai mắt của anh ta vẫn lập tức sáng rực, vô cùng tích cực nhận lấy vali từ tay sếp.
Cao Trình và tài xế đưa Đoàn Thương Dữ và Cam Đường về chung cư trước rồi mới rời đi.
Sau khi vào cửa thay giày, Cam Đường đã rất muốn lên lầu tắm rửa và ngủ ngay một giấc rồi.
“Nấu chút mì để ăn đi, bộ em không đói sao?” Đoàn Thương Dữ nói với cô.
Cam Đường ngáp một tiếng: “Em buồn ngủ đến mức chả muốn ăn uống gì luôn, nếu anh đói thì anh tự nấu đi, em muốn lên lầu tắm rửa, ngủ nghỉ thôi.”

Thấy cô thật sự đã rất buồn ngủ rồi, nên cuối cùng Đoàn Thương Dữ cũng không ép cô nhất định phải ăn đồ rồi mới ngủ nữa. 
Sau khi lên lầu, anh thu dọn vali của hai người trong phòng để quần áo, còn Cam Đường thì cầm đồ ngủ đi tắm trước. Đến khi anh thu dọn vali xong xuôi bước ra thì anh nhìn thấy Cam Đường đã tắm xong, đầu tóc sấy thành bù xù đang nằm ngủ trên giường.
Đoàn Thương Dữ thấy cô đến chăn cũng không vén lên, mà là nằm đè nguyên người lên tấm chăn, anh mỉm cười‌ lắc đầu đi tới. Cô vùi gò má hồng hồng do vừa mới tắm xong vào trong gối, ngủ rất say, thậm chí khi Đoàn Thương Dữ bế cô lên cũng không có dấu hiệu tỉnh giấc luôn.
Sau khi đắp chăn điều hòa cho cô thì Đoàn Thương Dữ mới cầm đồ ngủ đi xuống lầu. Anh tự nấu một bát mì để lót dạ trước rồi tắm rửa trong phòng tắm ở lầu dưới. Sau khi lên lầu, anh không về phòng ngủ ngay mà đến phòng sách trước, bật máy tính lên xem những công việc mà Cao Trình đã giải quyết trong khoảng thời gian này. Hơn một tiếng đồng hồ sau, anh mới tắt máy tính và trở về phòng ngủ.
Sau khi lên giường, anh ôm người đang ngủ say vào lòng, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người cô khiến anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đoàn Thương Dữ đã cho Cao Trình nghỉ phép, vì vậy sau khi về nước nghỉ ngơi được một ngày ngắn ngủi thì Đoàn Thương Dữ đã trở về với công việc thường ngày. Còn Cam Đường, khi cô vẫn còn ở New York thì hộp thư công việc của cô đã đầy ắp những lời mời làm việc, Cam Đường không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Tuần lễ thời trang New York lần này đã mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng ở giới thời trang trong nước đến, với lại trong bữa tiệc thời trang, April đã cố ý giúp cô mở rộng mạng lưới quan hệ thời trang trong nước. Trong giới thời trang, thực lực quan trọng, nhưng mạng lưới quan hệ lại càng quan trọng hơn. Chung quy là vì tài nguyên thời trang chỉ có như vậy mà phần lớn đều nằm trong tay của số ít người‌.
Vào vài ngày trước khi về nước, Kim Hiểu Hiểu đã sắp xếp xong tất cả các lời mời làm việc trong hộp thư công việc của Cam Đường rồi. Sau khi đã phân loại, sàng lọc ra hết, cô ấy đợi Cam Đường về nước để đưa ra quyết định.
Vì vậy, sau khi nghỉ ngơi hai ngày, Cam Đường cũng tràn đầy sức sống đi đến nhà xuất bản tạp chí.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận