Minh hôn yêu thầm

 
Lúc Cam Đường đến phòng làm việc, Kim Hiểu Hiểu lập tức ôm một chồng thư mời dày cộp đi vào.
“Đặt trên bàn trà đi.” Cam Đường vừa nói vừa đứng lên khỏi bàn làm việc.
Kim Hiểu Hiểu đáp lời, đặt thư mời làm việc đã được sàng lọc trước đó lên bàn trà, nói với Cam Đường: “Cô Cam, em đã sàng lọc sơ qua rồi đấy. Đây là thư mời của các thương hiệu, đây là của các tạp chí, còn cái này là từ phòng làm việc của minh tinh... Trong đó có một số trùng lịch, em cũng sắp xếp lại rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Đường vừa nghe vừa xem. Mấy tháng nay, theo lượng công việc của cô tăng lên, năng lực làm việc của Kim Hiểu Hiểu cũng đã được nâng cao rõ rệt.
Cả một buổi sáng, Cam Đường và Kim Hiểu Hiểu đều ở phòng làm việc xử lý thư mời công việc tiếp theo. Đương nhiên thời gian quá gấp thì không thể nhận, trùng lịch quay thì cũng chỉ có thể chọn một. Rất nhanh, giờ ăn trưa đã tới.
Cam Đường vừa định mời Kim Hiểu Hiểu ra ngoài ăn, còn chưa kịp lên tiếng thì điện thoại trên bàn trà chợt rung lên, hiển thị cuộc gọi đến tên là “Cam”.
Cam Đường cầm điện thoại đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ sát đất.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Cam Chính Hưng vang lên: “Đường Đường, có đang bận không?”
Cam Đường khách sáo trả lời: “Con vừa xong việc, sao thế?”
“Con chưa ăn trưa phải không? Cùng đi ăn nhé?”

Cam Đường lờ mờ nghe ra được sự thấp thỏm trong lời nói của Cam Chính Hưng. Cô mím môi, đồng ý.
Cúp máy, Cam Đường báo với Kim Hiểu Hiểu một tiếng rồi cầm túi xách rời đi.
Địa điểm ăn trưa là một quán hải sản nổi tiếng. Cam Chính Hưng đặt bàn VIP, lúc Cam Đường chạy tới thì Cam Chính Hưng đã đến trước rồi.
“Đường Đường, con đến rồi à, mau ngồi xuống đây đi.” Cam Chính Hưng mỉm cười.
Cam Đường vừa ngồi xuống thì tiếng gõ cửa vang lên, là nhân viên phục vụ đưa đồ ăn.
Cam Chính Hưng nói: “Ba gọi món trước rồi, ba nhớ đây đều là những món con thích ăn, con xem có phải không?”
Cam Đường nhìn những món hải sản mà nhân viên lục tục đặt lên bàn, đều là món mà cô thích. Cô nhìn về phía Cam Chính Hưng, thấy khuôn mặt tươi cười lấy lòng của ông ấy. Sau ngần ấy năm, hai cha con họ ít khi có dịp chuyện trò, quan hệ cũng chẳng thân thiết như cha con bình thường. Tuổi càng lớn lại càng trở nên xa lạ, khách sáo.
Cam Đường cười với ông ấy, gật đầu: “Dạ, đúng rồi ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cam Chính Hưng nghe vậy thì nụ cười trên gương mặt chợt thả lỏng hẳn. Khi nhân viên phục vụ đưa đồ ăn xong rời đi, ông ấy lấy khăn lông ấm lau tay, cầm một con tôm tít to bằng bàn tay lên, lột sạch vỏ, sau đó đặt lên đĩa ăn trước mặt Cam Đường, cười nói: “Con ăn thử đi.”
Cam Đường cúi đầu ăn tôm ông bóc cho.
Cam Chính Hưng lên tiếng: “Hồi nhỏ con thích ăn tôm tít nhất, còn phải người bóc cho mới chịu ăn cơ.”

Sau đó hai người vừa ăn hải sản vừa ôn chuyện, nhưng hầu như đều là Cam Chính Hưng nói còn Cam Đường thì chỉ ngồi nghe, thi thoảng sẽ đáp lại một vài câu, dù vậy nhưng Cam Chính Hưng vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Cam Đường không nghĩ lần này ông ấy gọi cô ra dùng cơm là có chuyện khác muốn nói, bởi vì mấy năm nay cô đã quen với việc Cam Chính Hưng không có chuyện gì cũng gọi cô ra ăn cơm rồi, ông ấy chỉ đơn giản là muốn gặp cô, muốn ăn một bữa cơm cùng cô thôi.
Song lần này Cam Chính Hưng hẹn cô đúng là có việc muốn hỏi.
“Đường Đường.” Ông ấy gọi một tiếng.
Cam Đường ngẩng đầu nhìn qua.
Cam Chính Hưng tiếp tục nói: “Ba nghe nói con đang hẹn hò, là thật à?”
...
Cam Chính Hưng nghe được chuyện này từ chỗ Cam Nhạc.
Buổi trưa, ông bạn đến tìm ông ấy uống trà chơi cờ. Giờ họ đều đã về hưu, mỗi khi gặp nhau, chủ đề câu chuyện luôn xoay quanh con cái và cháu chắt. Hồi đầu năm, con gái của ông bạn mới sinh cho ông ta một đứa cháu gái đáng yêu, ông ta lấy điện thoại cho Cam Chính Hưng xem ảnh đứa trẻ.
“Xem cháu gái của tôi này, có đáng yêu không? Ông xem chân tay nó bụ bẫm hồng hào thích chưa này.”
Con gái ông bạn cùng tuổi với Cam Đường. Nhìn đứa cháu gái kháu khỉnh nhà người ta, ánh mắt Cam Chính Hưng thoáng hiện lên vẻ ước ao, lại bị ông bạn nhìn thấy, cho nên chủ đề lập tức chuyển hướng sang Cam Đường.

“Bây giờ Đường Đường thế nào rồi? Đã có bạn trai chưa?”
Đương nhiên là Cam Chính Hưng không biết rồi, ông ấy bèn cười nói: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Con bé không nói với tôi. Nhưng chắc không có đâu, ông cũng biết nó về nước chưa được bao lâu, còn đang tập trung vào sự nghiệp mà.”
“Sự nghiệp quan trọng đấy nhưng nhân sinh đại sự cũng không thể coi thường được. Nói đến đây tôi mới nhớ ra, cháu trai bên ngoại nhà tôi ông có gặp hồi đầu năm, trông đẹp trai lịch sự lắm, là người có chính kiến độc lập, năng lực cũng khá, công ty do nó sáng lập cũng làm ăn phát đạt, lại lớn hơn Đường Đường một tuổi. Có gì ông thử cho hai đứa gặp mặt làm quen đi?”
Đúng là Cam Chính Hưng đã từng gặp cháu trai của ông bạn hồi đầu năm, trông dáng dấp đường hoàng, lại khiêm tốn lễ phép. Nghĩ tới đây, Cam Chính Hưng không khỏi động lòng nhưng lý trí cũng nói với ông, Đường Đường sẽ không thích ông can thiệp vào cuộc sống của cô. Cho nên tuy động lòng nhưng ông không thả lỏng, đang định lên tiếng từ chối thì giọng nói của Cam Nhạc đã vang lên từ phía sau.
“Ba, chú Thái, hai người đừng mất công nữa, chị ấy có bạn trai rồi.”
Cam Chính Hưng sững sờ, bất giác quay đầu nhìn sang.
Ông ấy ngạc nhiên hỏi: “Sao con biết?”
Cam Nhạc mím môi, vẻ mặt rầu rĩ, dường như đang hối hận tại sao mình lại nói chen vào làm gì. Nhưng nghe Cam Chính Hưng hỏi, cô ấy vẫn đáp: “Lúc trước ở Tuần lễ thời trang New York, con tận mắt nhìn thấy chị đang tay trong tay với một người đàn ông. Hơn nữa ba cũng biết người đó, chính là thanh mai trúc mã của chị, cái người họ Đoàn ấy.”
Hôm đó, không chỉ một mình Đoàn Thương Dữ nhận ra Cam Nhạc, mà cô ấy cũng nhận ra Đoàn Thương Dữ nữa.
Trong ấn tượng của Cam Nhạc, anh giống như sứ giả hộ hoa của Cam Đường. Cô ấy còn tưởng hai người họ yêu nhau, không ngờ khi Cam Đường vào đại học lại hẹn hò với người khác. Khi biết chuyện, cô ấy không khỏi kinh ngạc, xong bẵng đi một thời gian, hai người họ vẫn quay về bên nhau.
Cam Nhạc đang nghĩ ngợi thì lại nghe Cam Chính Hưng hỏi: “Con từ New York về cũng lâu rồi, sao không nói gì với ba?”
Cam Nhạc nhếch môi: “Ba có hỏi con đâu.”
Cam Chính Hưng á khẩu không trả lời được. Ông chẳng hay gì thì biết hỏi thế nào đây? Lại thấy Cam Nhạc rảo bước ra ngoài, ông bèn hỏi: “Con đi đâu đó?”

Cam Nhạc không quay đầu lại, đáp: “Đi dạo phố ạ!”
Cam Chính Hưng bị chuyện Cam Nhạc nói làm cho trở tay không kịp, cho nên cũng không giữ ông bạn ở lại nhà mình ăn cơm mà cầm điện thoại lên, do dự một lát rồi gọi cho Cam Đường.
...
Cam Đường nghe Cam Chính Hưng hỏi vậy thì tỏ ra kinh ngạc nhưng sau đó đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Cam Nhạc nói với ba à?” Cô hỏi.
Cam Chính Hưng gật đầu, hỏi tiếp: “Hôm trước các con gặp nhau ở New York à?”
Cam Đường đáp: “Dạ, tình cờ ạ.”
Cam Chính Hưng cũng không hỏi hai cô có chào hỏi nhau không, có nói gì với nhau không. Theo hiểu biết của ông ấy về họ thì chắc là không rồi. Trước đây ông ấy còn hy vọng có thể hòa giải quan hệ giữa hai chị em nhưng mấy năm qua ông ấy cũng không còn miễn cưỡng nữa, có những mối quan hệ chẳng thể nào cưỡng cầu.
“Vậy con với cái cậu họ Đoàn đó...” Ông ấy gặng hỏi.
Cam Đường giấu đi tâm tư trong ánh mắt, đáp: “Con với anh ấy không có quan hệ yêu đương.”
Ánh mắt Cam Chính Hưng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Không phải quan hệ yêu đương mà lại thân mật tay trong tay ư? Hay con bé Cam Nhạc lại lừa ông ấy rồi? Trong lúc đầu óc Cam Chính Hưng đang quay cuồng, Cam Đường lại cất lời: “Chúng con có quan hệ vợ chồng.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận