Nam Cung Thương, Âu Dương Thiển Thiển và Manh Manh tham ăn còn chưa trở lại hành cung thì Tần Tử Khiêm đã bị khiêng trở về, máu me khắp người, chỉ còn sống thoi thóp.
Đường Mẫn và Tần Cảnh Hạo canh giữ ở bên giường, lo lắng nhìn Tần Tử Khiêm nằm thoi thóp trên giường, trên người Tần Tử Khiêm có không ít vết chém, có vài chỗ còn đâm vào nơi trí mạng.
“Ngự y, tình hình Khiêm Nhi thế nào?”
Tần Cảnh Hạo nhìn Tần Tử Khiêm tái nhợt, hỏi.
“Bẩm Bệ hạ, vi thần không thể làm gì được, chỉ tạm thời giữ được tính mạng của Thái Tử, còn có tỉnh lại được hay không thì phải xem số mệnh của Thái Tử.”
Ngự y băng bó cẩn thận vết thương cho Tần Tử Khiêm rồi lập tức hồi bẩm.
“Ngươi nói bậy, ngươi là ngự y, sao chỉ có chút vết thương đó mà lại không chữa được, giữ lại cái mạng của ngươi thì có ích lợi gì.”
Đường Mẫn kích động nói, thân thể lảo đà lảo đảo.
Tần Tử Khiêm là niềm hi vọng của Đường Mẫn, một khi hi vọng không còn, thì Đường Mẫn liền mất đi tất cả.
“Y thuật của vi thần không tinh, xin Bệ hạ giáng tội.”
Ngự y lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
“Chăm sóc thật tốt cho Thái Tử, nếu Thái Tử có chuyện gì thì chỉ hỏi tội ngươi.”
Tần Cảnh Hạo nhìn ngự y một cái, lạnh lùng nói.
Nhà đế vương đầy tranh đoạt, Tần Cảnh Hạo cũng từng trải qua con đường như thế, bây giờ, nhìn Tần Tử Khiêm, lại nghĩ đến những con nối dõi khác, nhất thời già đi không ít.
Tần Tử Khiêm trở về không lâu, Tần Tử Khanh cũng bị thương trở về, trên người có vài vết kiếm, nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng, Tần Tử Khanh vừa được băng bó cẩn thận thì Tần Cảnh Hạo đã lập tức triệu kiến Tần Tử Khanh.
“Nhi thần bái kiến Phụ hoàng.”
Tần Tử Khanh lập tức quỳ xuống thỉnh an.
“Khanh Nhi, con có biết tội của con không?”
Lần này săn bắn, đều là vì đề nghị của Tần Tử Khanh, ông không ngờ Tần Tử Khanh lại ẩn núp kỹ càng suốt tám năm qua ở biên quan.
Tám năm qua, ông không chỉ một lần phái người đi biên quan để giám thị Tần Tử Khanh, không ngờ, Tần Tử Khanh vẫn tránh thoát được sự giám thị của ông.
“Phụ hoàng, không biết nhi thần đã phạm tội gì, kính xin Phụ hoàng chỉ rõ.”
Tần Tử Khanh hiểu rõ, Tần Tử Khiêm thoi thóp, người đề nghị đến đây là hắn, người mà Tần Cảnh Hạo nghi ngờ đầu tiên tất nhiên cũng chính là hắn, nhưng, người khiến Tần Tử Khiêm bị thương nặng như thế lại không phải là hắn, không phải hắn thì chỉ có thể là Tần Tử Duệ.
Xem ra, Tần Tử Duệ đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp diệt trừ hắn và Tần Tử Khiêm, đến lúc đó, Tần Tử Duệ sẽ giải thích là hắn và Thái Tử nội đấu với nhau, tất nhiên là Tần Tử Duệ sẽ không còn nỗi lo về sau nữa.
“Thương tổn huynh trưởng, đại nghịch bất đạo.
Khanh Nhi, con khiến ta quá thất vọng rồi.”
Tần Cảnh Hạo nhìn Tần Tử Khanh.
Những năm gần đây, ông vốn có một tia hổ thẹn vì đã đày Tần Tử Khanh đến biên quan, bây giờ lại cảm thấy lẽ ra lúc trước ông nên nhẫn tâm hơn một chút thì đã không có chuyện hôm nay.
“Phụ hoàng, Thái Tử Hoàng huynh không phải do nhi thần gây thương tích, vừa rồi ở trong rừng nhi thần cũng bị tấn công, Chiến Vương có thể làm chứng, nếu Phụ hoàng không tin, nhi thần còn giam giữ mấy tên hắc y nhân, Phụ hoàng có thể hỏi xem có phải do nhi thần gây ra hay không.”
Tần Tử Khanh cúi đầu nói, nghĩ thầm.
‘Cũng may hôm nay mạng mình lớn nên mới chạy trốn được, chỉ có điều đến tột cùng thì đám ám sát Nam Cung Thương là ai, mà lại suýt nữa khiến kế hoạch của mình bị thất bại.’
Dù thế nào Tần Tử Khanh cũng tuyệt đối không thừa nhận việc này, bằng không, cho dù hắn có năng lực thì cũng sẽ mất mạng ở đây, chỉ là không ngờ, Tần Tử Duệ lại có dự định giống hắn, về điều này thì đúng là hắn đã tính sai.
“Thật chứ?”
Tần Cảnh Hạo hỏi với vẻ không dám tin, nhưng nhìn biểu hiện của Tần Tử Khanh thì không giống như đang nói dối.
“Phụ hoàng, hắc y nhân bị bắt đã được nhi thần cho thị vệ nhốt lại, Phụ hoàng có thể cho người điều tra xem có phải do nhi thần gây ra hay không.
Phụ hoàng, vì bang giao giữa mấy nước, nhi thần đã đề nghị hành trình săn bắn, nhi thần không ngốc, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, thì người đầu tiên mà Phụ hoàng hoài nghi sẽ là nhi thần, sao nhi thần lại tự gây phiền phức làm gì? Lần này về kinh, nhi thần chỉ muốn thăm Phụ hoàng rồi đi tế bái Mẫu phi, chỉ thế mà thôi, nếu Phụ hoàng còn muốn hoài nghi nhi thần, thì có thể hạ lệnh đuổi nhi thần lập tức khởi hành về biên quan, vĩnh viễn không được về kinh.”
Tần Tử Khanh nói vậy, Tần Cảnh Hạo xúc động không ít.
Đúng là một khi có chuyện thì người bị nghi ngờ đầu tiên sẽ là Tần Tử Khanh.
Tần Tử Khanh rất thông minh, dù có ý định đoạt đế vị thì cũng sẽ không dùng thủ đoạn như thế mới đúng, nhưng vì Tần Tử Khiêm, ông không thể không phòng.
Giang sơn Nhật Diệu tuyệt đối không thể lại rơi vào tay Tần Tử Khanh, huyết thống Hàn gia quyết không thể tro tàn lại cháy được.
Trong lòng Tần Cảnh Hạo lóe lên một ý đồ độc ác.
“Con lui xuống trước đi, tạm thời lưu ở Kinh thành, Trẫm sẽ điều tra rõ việc này.”
Tần Cảnh Hạo quyết định.
Nếu Tần Tử Khanh thật sự có thực lực, lúc này để Tần Tử Khanh rời đi, không thể nghi ngờ là thả hổ về rừng, còn không bằng lưu Tần Tử Khanh lại Kinh thành, một khi có biến cố gì thì có thể xử lý kịp thời.
Nếu việc này thực sự do Tần Tử Khanh gây ra thì chắc chắn ông sẽ không tiếp tục nương tay, dù phải gϊếŧ chết cũng sẽ không tiếc, giang sơn Nhật Diệu nhất định phải thiên thu muôn đời.
“Vâng, Phụ hoàng.”
Tần Tử Khanh không bỏ qua ánh mắt của Tần Cảnh Hạo, cũng biết Tần Cảnh Hạo đã động sát khí.
Hội tứ quốc phong đang diễn ra, sứ thần mấy nước vẫn chưa rời khỏi Nhật Diệu, Tần Cảnh Hạo sẽ không ra tay với hắn, dù sao, một khi danh tiếng gϊếŧ con truyền ra thì chắc chắn Tần Cảnh Hạo sẽ trở thành một quân chủ tàn bạo bất nhân, ba nước khác sẽ vừa vặn nhân cơ hội phát động chiến tranh, dù nguy cơ đó rất nhỏ bé thì Tần Cảnh Hạo cũng chắc chắn không mạo hiểm.
“Lui ra đi, để ngự y kiểm tra cẩn thận, để sau này đỡ để lại hậu hoạn.”
Vì cẩn thận, Tần Cảnh Hạo dặn dò ngự y kiểm tra thân thể cho Tần Tử Khanh, xác nhận Tần Tử Khanh nói không ngoa, nếu như giả bộ thì ông sẽ xử lý Tần Tử Khanh luôn, tuyệt đối không nương tay.
“Đa tạ Phụ hoàng.”
Tần Cảnh Hạo nói vậy, sao Tần Tử Khanh lại không hiểu, nếu hắn thật sự không bị thương thì chắc chắn là lúc này tính mạng đã như ngàn cân treo sợi tóc rồi.
Giờ khắc này, thậm chí hắn còn có chút vui mừng, cảm tạ đám sát thủ mà Tần Tử Duệ phái đi, nhưng hắn sẽ nhớ kỹ mối thù này, sau này sẽ từ từ tính với Tần Tử Duệ, nhất định sẽ có một ngày giải quyết hết.
Nghe được báo cáo của ngự y, Tần Cảnh Hạo yên tâm không ít.
Tần Tử Khiêm trọng thương, tiệc tối ban đầu được lùi lại đến hôm sau.
Tối nay trong biệt viện, ngoài Sở Nam Thiên và Mộ Trường Phong ra thì còn có thêm hai vị khách không mời mà đến là Sở Thiền và Bắc Minh Vũ.
“Thật là đẹp, Vương phi, đây là con mồi mà người săn được hôm nay sao?”
Sở Thiền vừa xuất hiện, đã nhìn chằm chằm vào Manh Manh, đối mặt với ánh mắt đó của Sở Thiền, Manh Manh sợ hãi trốn ra sau lưng Âu Dương Thiển Thiển, đôi mắt tím quan sát kỹ mọi thứ xung quanh.
Ai bảo Manh Manh vẫn luôn sống trong rừng rậm, chưa từng gặp nhiều người như vậy, chỉ đành phải tìm kiếm cảm giác an toàn từ trên người vị chủ nhân lừa đảo này của nó thôi.
“Ừm, Manh Manh tự đi theo về.”
Âu Dương Thiển Thiển thản nhiên nói.
Manh Manh ở phía sau thầm nghĩ.
‘Nếu người không mê hoặc ta thì ta lại đi theo chắc? Cái gì gọi là ta tự đi theo về chứ?’
“Manh Manh, cái tên thật đáng yêu, trông cũng quá đáng yêu, ta có thể ôm một cái không?”
Hai mắt Sở Thiền toả sáng, nhìn chằm chằm vào Manh Manh, nói.
“Cứ tự nhiên.”
Âu Dương Thiển Thiển vừa dứt lời, Manh Manh lập tức chạy trốn mất tăm.
Sở Thiền ỉu xìu, ngồi trên ghế, ánh mắt còn không quên nhìn khắp xung quanh, hy vọng có thể phát hiện ra bóng dáng Manh Manh.
“Chiến Vương phi, rượu ngon hôm qua còn nữa không?”
Sở Nam Thiên uống trà, luôn cảm thấy không đã nghiền, sau một hồi do dự liền mặt dày hỏi.
“Chuyến này ta chỉ mang theo một bình rượu hoa mai, nhưng để phối với những món ăn dân dã hôm nay, ta có một ít thanh mai và hoa mai, hay là ta hâm một ít rượu thanh mai để cho các huynh nếm thử, thế nào?”
Âu Dương Thiển Thiển nhớ tới thanh mai vừa mới hái ở trong rừng về, nhìn cả vườn hoa mai, đề nghị.
Rượu hoa mai là rượu do chính tay nàng ủ, trong đó ngoài hoa mai của Vô Thanh ra thì còn có một số dược liệu quý giá nữa, nàng ủ được số lượng rất ít, mà còn bị sư phụ bất lương Quỷ Cốc Tử uống gần hết rồi, rượu mới ủ thì vẫn còn chôn dưới gốc mai.
“Có ngon bằng rượu hôm qua không?”
Sở Nam Thiên lập tức sáng mắt lên.
Sau khi uống loại rượu hôm qua thì rượu trong bầu rượu của hắn tự nhiên trở thành nhạt thếch vô vị.
Sở Nam Thiên nói vậy đúng là làm khó Âu Dương Thiển Thiển.
Hai loại rượu, mỗi loại có mùi vị khác nhau, rượu hoa mai càng ủ lâu càng ngon, còn rượu thanh mai thì càng mới càng ngon.
“Mỗi loại mỗi vẻ.”
Âu Dương Thiển Thiển nói, vừa dứt lời.
Lục Nhụy đã chuẩn bị kỹ càng dụng cụ nấu rượu, Âu Dương Thiển Thiển lập tức đổ rượu vào bình rồi cho vào trong nồi nước, thêm thanh mai và hoa mai vào nồi, bắc lên bên lửa, bắt đầu hâm rượu.
Mùi rượu trộn lẫn với mùi thanh mai và mùi hoa mai chậm rãi tỏa ra khắp sân, ngửi mùi rượu đã khiến người ta say rồi.
“Thơm quá, không ngờ rượu lại còn có thể uống theo cách này.”
Bắc Minh Vũ uống một chén nhỏ rồi khen ngợi.
Mùi hoa và trái cây vẫn còn vương trong miệng, thanh mai không còn vị chua nữa mà khiến người ta cảm thấy rất dịu, rất êm.
“Hâm rượu bằng cách hấp cách thủy này, thanh mai và cánh hoa mai được cho vào trong nước sạch, sau đó rượu được hâm lên thêm một lần nữa, mùi rượu hòa cùng mùi hoa và trái cây.
Cũng có thể uống luôn rượu trong bình nhưng mà như thế thì hương vị sẽ rất nồng, còn nếu hâm rồi thì rất dễ uống.”
Thấy mấy người đều yêu thích, Âu Dương Thiển Thiển giải thích.
Sau một thời gian nữa, nhất định cách nấu rượu này sẽ thịnh hành khắp bốn nước, dù sao thì kế hoạch của Tư Kỳ cũng đã bắt đầu được thực hiện rồi, vừa hay mượn cơ hội tuyên truyền một chút.
Đây là cách nấu rượu thời xưa chứ không phải của Hoa Hạ, cho dù có người muốn học cũng uổng công vô ích.
“Thiển Thiển, để ta giúp nàng.”
Nam Cung Thương hơi mỉm cười, nói.
“Không cần, chỉ cần bỏ vào là được.”
Âu Dương Thiển Thiển nhẹ nhàng nói.
Nhìn hai người thân mật, mỗi người ở đây đều có suy nghĩ khác nhau.
Đối với bọn họ, có lẽ tình yêu là thứ hiếm hoi, đời này Nam Cung Thương có Âu Dương Thiển Thiển ở bên, chính là may mắn một đời.
Nhưng bọn họ tự hỏi, liệu bọn họ có làm được như Nam Cung Thương làm với Âu Dương Thiển Thiển hay không, chuyện gì cũng tự tay làm cho nàng như vậy.
Dù sao thời đại này cũng là thời đại trọng nam khinh nữ.
“Cách này của Vương phi đúng là khác với tất cả mọi người, không biết Vương phi học được ở đâu?”
Dường như Bắc Minh Vũ vừa nhìn thấy cơ hội để dò hỏi nên lập tức cất tiếng hỏi.
Sau khi hỏi xong, Bắc Minh Vũ mới cảm thấy mình vừa lỡ lời.
Ở hành cung, hắn thấy Sở Nam Thiên và Sở Thiền muốn đến biệt viện nên mới theo sát phía sau, Âu Dương Thiển Thiển vốn đã có mấy phần không thích hắn, bây giờ hắn hỏi, sợ là càng khiến nàng không thích.
“Lúc ở thành Ngọc Lan, có một lão giả đã từng dùng cách này, hôm nay không có thứ gì ngon để chiêu đãi các vị, tất nhiên là phải nghĩ ra một cái gì đó mới mẻ độc đáo để mời các vị.”
Tuy nàng không thích kiểu tính toán của Bắc Minh Vũ, nhưng trước mặt mọi người, nàng cũng không đến nỗi không nể mặt Bắc Minh Vũ.
“Rượu ngon.
Vương phi, liệu có thể tặng ta bộ dụng cụ nấu rượu này không?”
Rượu được hâm cách thủy nên nồng độ cồn cao hơn, bất giác tất cả mọi người đều hơi chếnh choáng.
Sở Nam Thiên thì cứ nhìn chằm chằm vào bộ dụng cụ nấu rượu.
Nồi chứa rượu là đồ đặc chế, hắn chưa từng thấy, hắn có thể bắt chước để làm theo, nhưng làm vậy thì thà rằng trực tiếp mở miệng hỏi xin còn hơn, từ trước đến giờ Âu Dương Thiển Thiển cũng không phải loại người keo kiệt.
Sở Nam Thiên thầm nghĩ.
“Nếu mọi người thích thì ta tặng cho mỗi người một bộ, chờ về kinh, các vị cứ phái người đến phủ Chiến Vương lấy.”
Âu Dương Thiển Thiển hào phóng nói.
Bây giờ mới chỉ thử nghiệm, nhưng cũng không ngại mở rộng danh tiếng ra mấy nước, cứ coi như tuyên truyền miễn phí, huống chi, với kỹ thuật chế tác gốm sứ của thời này mà muốn mô phỏng theo thì cũng là một vấn đề nan giải.
“Vương phi hào phóng, ta mời người một chén.”
Sở Nam Thiên lập tức vui vẻ nói.
“Thiển Thiển uống không ít rồi, nếu Sở Thái Tử có hứng thú thì Bản vương sẽ uống cùng các vị, thế nào?”
Nam Cung Thương bưng chén rượu lên, nói.
“Được, ngày hôm nay chúng ta không say không về.”
Rất nhanh, từ nếm rượu biến thành cụng rượu, tất cả mọi người đều uống rất sôi nổi.
Sau khi uống mấy chén, sợ thất thố, Sở Thiền liền không uống nữa, hai mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Manh Manh nhưng lại không thu hoạch được gì.
“Công chúa có muốn đi cùng với ta một lát không?”
Thấy Sở Thiền có vẻ lơ đãng, Âu Dương Thiển Thiển lập tức đề nghị.
“Được, Vương phi đừng gọi ta là Công chúa, cứ gọi ta là Thiền Nhi là được rồi, ta cũng gọi Vương phi là Thiển Thiển, được không?”
Sở Thiền thấy mặc dù Âu Dương Thiển Thiển có chút lạnh nhạt nhưng lại là người hết sức hiền hoà nên lớn mật đề nghị.
Hai người nhìn nhau, đúng là có cảm giác vừa gặp đã thân.
Mãi đến tận khi trăng nhô lên cao, mọi người mới chếnh choáng say rời khỏi biệt viện, sau khi mọi người rời đi thì có một bóng trắng lướt qua tường vây, nhảy thẳng vào trong biệt viện.
“Cẩn Vương đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?”
Âu Dương Thiển Thiển thấy rõ người tới là Tần Tử Khanh thì cũng hiểu được ý đồ của Tần Tử Khanh, lập tức hỏi.
“Việc trong rừng hôm nay, đa tạ Vương phi đã ra tay giúp đỡ.”
Ánh mắt Tần Tử Khanh không hề che giấu ý muốn lôi kéo phủ Chiến Vương về phía mình, mục đích hết sức rõ ràng.
Thế cục hôm nay còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều.
Tuy hắn dự liệu được trong tay Tần Tử Duệ có một thế lực, nhưng lại không ngờ thực lực của đối phương lại cao như thế, vốn muốn mượn cơ hội lôi kéo Hách Liên Hồng nhưng không ngờ hắn còn chưa hành động thì đã bị Mộ Trường Phong ngăn cản, khiến kế hoạch hỏng từ trong trứng nước.
“Không ngờ Cẩn Vương cũng là hạng người lật lọng.”
Nam Cung Thương vừa rửa mặt xong, từ trong nhà đi ra, đi tới bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, lập tức nói.
“Không biết vì sao Chiến Vương lại nói như thế?”
Trong lòng Tần Tử Khanh cười khổ.
Những năm qua, Nam Cung Thương có thể sống bình yên vô sự ở Kinh thành thì chắc chắn là trong tay phải có thế lực riêng của mình, Nam Cung Thương không phải là hạng người dễ bị lôi kéo, hắn vốn muốn Nam Cung Thương đứng ngoài bàng quan, không ngờ suýt chút nữa kế hoạch tám năm của hắn lại bị chính tính toán của hắn phá hủy.
Nếu lần này để Tần Tử Duệ thoát được thì chắc chắn là đến lúc hắn muốn đoạt đế vị sẽ gặp càng nhiều khó khăn hơn.
“Trong lòng ai cũng hiểu cả, Cẩn Vương cần gì phải không thừa nhận đây? Để ta nói ra, chẳng phải là vô vị hay sao?”
Nam Cung Thương nói thẳng.
Trong nháy mắt, mặt Tần Tử Khanh tái xám, không biết tiếp tục nói chuyện như thế nào.
“Mục đích của Cẩn Vương là báo thù hay là đế vị?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Tần Tử Khanh một cái, hỏi thẳng.
“Báo thù và đế vị, có sự khác biệt sao?”
Chỉ có leo lên đế vị, nhìn xuống những kẻ ngày xưa đã gây thương tổn cho hắn, trừng trị kẻ thù xưa thì mới là sự báo thù tốt nhất.
“Có lẽ có, hoặc không, nhưng mà, thật ra ta có thể giúp Cẩn Vương một chút, đương nhiên, Cẩn Vương sẽ nợ ta một chuyện, thế nào?”
Nghe Tần Tử Khanh hỏi vậy, Âu Dương Thiển Thiển lập tức nhìn sang Nam Cung Thương bên cạnh, khẽ mỉm cười rồi nói với Tần Tử Khanh.
“Vương phi muốn ta làm gì?”
Sao Tần Tử Khanh lại không rõ, trên thế giới này, thứ khó trả nhất chính là món nợ ân tình, nếu vậy thì hắn cứ thẳng thắn vẫn hơn.
“Muốn làm chuyện gì, tạm thời ta vẫn chưa nghĩ kỹ, món nợ này là Tần Tử Khanh nợ Âu Dương Thiển Thiển, chỉ cần không vi phạm đến muôn dân thiên hạ, cho dù yêu cầu của ta là cái gì, thì ngươi cũng đều phải thực hiện, thế nào? Đương nhiên, đó là việc nằm trong khả năng của ngươi.”
Nhìn thế cuộc Nhật Diệu, năng lực của Tần Tử Khanh là nhất, với năng lực của Tần Tử Khanh thì sớm muộn gì cũng sẽ leo lên đế vị, nếu vậy thì chẳng thà đặt cược một chút cho tương lai sau này.
“Được, ta hứa với ngươi, nhưng mà, Vương phi, ta hi vọng là chúng ta sẽ trao đổi công bằng.”
Tần Tử Khanh do dự hồi lâu rồi mới nói.
Bất kể sau này Âu Dương Thiển Thiển muốn hắn làm gì thì bây giờ hắn cũng muốn biết Âu Dương Thiển Thiển sẽ làm gì giúp hắn.
“Trên thế giới này, không có gì là trao đổi công bằng tuyệt đối, nhưng mà, việc mà ta làm sẽ tuyệt đối khiến ngươi thoả mãn.”
Đằng nào nàng cũng phải đối phó với Thần phi, không bằng dựa vào đó mà bán cho Tần Tử Khanh một món nợ ân tình, sau này biết đâu lại dùng đến.
“Được, thành giao.”
Ở trong rừng, Tần Tử Khanh đã chứng kiến thủ đoạn của Âu Dương Thiển Thiển, thêm nữa Nam Cung Thương cũng có ở đây, hắn tin rằng với sự thương yêu mà Nam Cung Thương giành cho Âu Dương Thiển Thiển thì cho dù Âu Dương Thiển Thiển không làm nổi, Nam Cung Thương cũng sẽ tuyệt đối không ngồi yên bàng quan.
“Vương phi, xin hỏi một chút, lúc nào thì những tên hắc y nhân hôn mê đó mới tỉnh lại?”
Tần Tử Khanh nhớ tới hắc y nhân, lập tức hỏi.
“Nếu ngươi muốn bọn chúng tỉnh lai sớm thì đun tử thảo rồi cho bọn chúng uống vào, sáng mai là có thể tỉnh lại.”
Tử thảo là một loại dược thảo tương tự chất xúc tác, ăn vào có thể thúc đẩy lưu thông khí huyết, còn thuốc giải của nàng thì không thể lãng phí như vậy được.
Chờ Tần Tử Khanh rời đi, Nam Cung Thương nhẹ nhàng nói:
“Thiển Thiển, cảm ơn nàng.”
Những năm gần đây, biên cảnh Nhật Diệu và Thiên Thánh chỉ duy trì hòa bình bề ngoài, sau hội tứ quốc phong, hắn sẽ phải đến Thiên Thánh, đến lúc đó chắc chắn Thiên Thánh sẽ phải đối mặt với loạn trong giặc ngoài, hành động này của Âu Dương Thiển Thiển là để giành cho hắn một ưu thế, sao hắn lại không biết.
“Thương, cần gì phải khách khí, ta chỉ là biết thời biết thế thôi.”
Sáng sớm hôm sau, trong hành cung, Tần Cảnh Hạo nổi giận lôi đình với Thần phi và Tần Tử Duệ, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Thần phi, ngươi dạy dỗ nhi tử thật tốt, ngươi còn có lời gì để nói?”
Tần Cảnh Hạo ném chứng cứ nhận tội của hắc y nhân tới trước mặt Thần phi, tràn đầy tức giận, quát.
“Hoàng Thượng, nô tì oan uổng, cho dù nô tì có to gan đi nữa thì cũng không dám làm ra việc đại nghịch bất đạo như vậy.”
Tim Thần phi đột nhiên đập nhạnh, nhìn Tần Tử Duệ ở bên cạnh, một dự cảm không tốt kéo tới.
“Oan uổng, tội chứng xác thực, ngươi còn nói là oan uổng, xem bao năm qua, ngươi đã ngươi dạy dỗ nhi tử thật tốt, giờ này gϊếŧ huynh, có phải mấy ngày nữa thì sẽ gϊếŧ phụ không?”
Tần Cảnh Hạo nghĩ đến tình yêu thương mà ông đã giành cho Tần Tử Duệ trong những năm qua, càng thêm đau lòng.
“Phụ hoàng, nhi thần oan uổng, hôm qua trong rừng săn bắn, nhi thần cũng gặp phải thích khách, thật vất vả mới thoát thân, xin Phụ hoàng minh xét.”
Tần Tử Duệ không ngờ những kẻ không rõ tung tích hôm qua lại lọt vào tay Tần Cảnh Hạo, bây giờ xem ra, sợ là Tần Tử Khanh đã có sự chuẩn bị, thầm nghĩ.
‘Xem ra quyết định diệt trừ Tần Tử Khanh là quyết định chính xác.’
“Hoàng Thượng, hôm qua Duệ Nhi cũng bị đâm, thấy Hoàng Thượng lo lắng vì việc của Thái Tử nên nô tì mới bảo Hoàng nhi đừng báo lại việc này cho Hoàng Thượng, để Hoàng Thượng đỡ thêm lo lắng, bây giờ xem ra, đúng là lỗi của nô tì, Thái Tử, Duệ Nhi, Cẩn Vương đều lần lượt bị đâm, việc chắc chắn sẽ không trùng hợp như thế, xin Hoàng thượng minh xét.”
Thần phi được Tần Cảnh Hạo sủng ái nhiều năm, sao lại đoán không ra ý đồ của Tần Cảnh Hạo, tội danh này quyết không thể thừa nhận được, một khi thừa nhận, thì bọn họ sẽ không ngóc đầu lên nổi.
“Thần phi, Trẫm biết ngươi thông tuệ, nhưng nhân chứng vật chứng đều có…”
“Hoàng Thượng, nếu là âm mưu của Duệ Nhi thì nô tì và Duệ Nhi nguyện lấy cái chết để tạ tội, nhưng mà, bây giờ cả ba Hoàng nhi của Bệ hạ đều bị đâm, nếu như đều thành công thì Bệ hạ cho rằng người được lợi là ai?”
Thần phi vội vàng suy nghĩ để tìm cách thoát thân.
“Nói.”
“Bệ hạ, Cẩn Vương đột nhiên về kinh, cũng là một điều bất ngờ.
Bây giờ xem ra, sợ là lần ám sát này là âm mưu của ba nước khác, cả ba nước đều không ngừng bồi dưỡng quân đội, nếu thời khắc này Bệ hạ hoài nghi Duệ Nhi thì sẽ có nội đấu, đến lúc đó, ba nước khác sẽ nhân cơ hội xâu xé, kính xin Bệ hạ minh xét.”
Thần phi lớn mật nói.
Trong lòng bà biết rõ, việc này quyết không thể dính líu đến bà được, một khi dính líu thì bà và Tần Tử Duệ đều sẽ mất mạng ở đây.
“Thần phi, việc này ta tạm thời bỏ qua, khoảng thời gian này, hãy ngoan ngoãn ở trong hành cung, còn việc đón tiếp khách sẽ giao cho Hoàng Hậu toàn quyền xử lý.”
Nghe lời phân tích của Thần phi, Tần Cảnh Hạo nói vậy rồi nghênh ngang rời đi.
“Vâng, Hoàng Thượng.”
Thần phi biết, bà đã đánh mất sự tin tưởng của Tần Cảnh Hạo, bây giờ, Tần Cảnh Hạo tạm thời không xử lý bà, sợ là bị vướng bởi những lời bà vừa nói, một khi sứ thần mấy nước rời khỏi Nhật Diệu, với nhân cách của Tần Cảnh Hạo, chắc chắn sẽ truy xét việc này đến cùng, điều duy nhất mà bà có thể làm chính là ra tay trước để chiếm lợi thế.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Thần phi lóe lên một tia độc ác.
“Nhi tử làm việc bất lợi, xin Mẫu phi trách phạt.”
Sau khi Tần Cảnh Hạo rời đi, Thần phi giải tán mọi người, Tần Tử Duệ lập tức quỳ xuống nói.
“Duệ Nhi, ta đã cảnh cáo con, mọi việc phải cẩn thận, đừng để xảy ra sơ xuất, lúc trước khi con bồi dưỡng sát thủ, ta đã từng căn dặn con, không được dùng bộ mặt thật để xuất hiện, con không nghe, mới dẫn đến hậu quả bây giờ.”
Thần phi thấy Tần Tử Duệ vô dụng, không khỏi có mấy phần bất mãn.
“Mẫu phi, làm triệt để hoặc là không làm, diệt trừ tất cả bọn họ.”
Trong mắt Tần Tử Duệ lóe lên tia độc ác, lập tức nói.
“Hồ đồ! Không đánh mà thắng mới là thượng sách, ta đã dạy con, làm việc gì cũng đừng để lại bất kỳ chứng cứ nào, nhưng con vẫn không vâng lời.
Khoảng thời gian này, con ngoan ngoãn chờ đó cho ta, không cho phép xảy ra bất kỳ sự cố nào.”
Thần phi lập tức dặn dò.
“Nhưng mà, Mẫu phi, chờ Phụ hoàng phục hồi tinh thần thì chúng ta sẽ không còn cơ hội.”
“Phụ hoàng con bên kia, ta sẽ nghĩ cách.
Thái Tử cũng đã hỏng rồi, còn Tần Tử Khanh, con tạm thời không nên động đến, biết không?”
Thần phi lạnh lùng nói.
Bà tự nhận là có mấy phần thông minh, nhưng Tần Tử Duệ vẫn không đạt được như kỳ vọng của bà.
“Vâng, Mẫu phi.”
Trong lòng Tần Tử Duệ vô cùng không cam lòng.
Theo kế hoạch của hắn, vốn định một lần diệt trừ cả Tần Tử Khanh và Tần Tử Khiêm, không ngờ cuối cùng, Tần Tử Khanh chỉ bị thương nhẹ còn Tần Tử Khiêm thì không chết, Tần Cảnh Hạo lại còn quay sang hỏi tội hắn.
Trở lại phòng, Tần Tử Duệ nhìn thấy Âu Dương Tuyết đi cùng hai hôm nay, hai mắt chìm xuống, kéo Âu Dương Tuyết vào trong phòng, lập tức đóng cửa phòng lại.
Hành động đột nhiên Tần Tử Duệ khiến Âu Dương Tuyết sợ hết hồn, nhưng lại không có cách nào tránh thoát, để mặc Tần Tử Khanh giày vò, mãi đến tận gần giữa trưa, bên ngoài bắt đầu tổ chức yến hội, Tần Tử Duệ nhìn Âu Dương Tuyết đã ngất xỉu, chán ghét đẩy ra.
Tần Tử Khiêm bị thương, bầu không khí lẽ ra phải náo động đã không thể duy trì, yến hội vô cùng ngột ngạt, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tan cuộc một cách qua loa, cuối cùng Tần Cảnh Hạo quyết định, hôm sau trời vừa sáng sẽ trở lại Kinh thành.
Lúc Âu Dương Tuyết tỉnh lại, trăng đã nhô cao, trên người truyền đến đau đớn, khiến nàng cảm thấy tan nát cõi lòng, trên người còn những dấu vết xanh tím loang lổ, nhớ tới Tần Tử Duệ, nàng run rẩy núp ở góc tường.
Mỗi lần Tần Tử Duệ lại càng thêm thô bạo, trước mỗi buổi tối, trước khi đi ngủ, nàng đều đốt huân hương, lại không ngờ Tần Tử Duệ lại túm lấy nàng giữa ban ngày.
Đúng lúc Âu Dương Tuyết đang bế tắc thì một hắc y nhân xuất hiện trước mặt Âu Dương Tuyết, nhìn Âu Dương Tuyết núp ở góc tường, trong lòng không nhịn được mà thán phục.
‘Lẽ nào bản lĩnh giày vò người của Tần Tử Duệ được di truyền từ Thần phi, nhưng mà, thủ đoạn của Thần phi thì cao siêu hơn.’
“Duệ Vương phi, xem ra ta đã bỏ qua một trò hay đặc sắc rồi thì phải.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Âu Dương Tuyết núp ở góc tường, không hề thương hại.
Tất cả những gì Lý Ngọc Cầm đã từng làm với nàng, nàng sẽ đòi lại từ trên người Âu Dương Tuyết trước, để Lý Ngọc Cầm chứng kiến kết cục cuối cùng của nữ nhi mà bà ta một tay bồi dưỡng trước, sau đó mới đến bản thân Lý Ngọc Cầm.
“Là ngươi.”
“Không phải ta, Duệ Vương phi còn tưởng là ai, chẳng lẽ Duệ Vương phi muốn là Duệ Vương.”
Âu Dương Thiển Thiển cười nhạo.
Tần Tử Duệ biếи ŧɦái, nhưng Âu Dương Tuyết cũng chẳng khá hơn là bao, hai người đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng điều nàng muốn làm chính là biến Âu Dương Tuyết này từ nửa cân thành tám lạng.
“Ta van cầu ngươi, giúp ta một chút, ngươi muốn ta làm gì, ta cũng đều nghe lời ngươi.”
Âu Dương Tuyết lập tức bò đến, cầu xin.
Âu Dương Thiển Thiển thấy Âu Dương Tuyết muốn tới gần mình, lập tức lùi về phía sau một bước, trong ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.
Hết cách rồi, nàng vốn có bệnh thích sạch sẽ từ nhỏ, tuy không quá nghiêm trọng, nhưng trong lòng từ chối đụng vào những thứ bẩn thỉu.
“Ngươi thật sự đồng ý ngoan ngoãn nghe ta sao?”
Nàng biết quá rõ về con người Âu Dương Tuyết, lật lọng là thế mạnh của nàng ta, nhưng, đối với nàng mà nói, cũng chỉ là lợi dụng mà thôi, không cần quan tâm nhiều đến những thứ khác.
“Ta đồng ý, nếu ngươi có thể giúp ta thì mọi thứ ta đều nghe theo lời ngươi.”
Âu Dương Tuyết lập tức thỉnh cầu.
“Được, nếu vậy, tiếp đây ngươi ngoan hãy ngoãn làm theo lời ta, biết chưa?”
“Được, ta nên làm như thế nào?”
“Bây giờ hãy đi gặp Thần phi, nói những lời ta dạy cho ngươi với bà ta, nhớ kỹ, không sót một chữ, ngươi có thể làm được không?”
Ván cờ này, nếu muốn đạt được kết quả nhanh nhất thì phải ra tay từ Thần phi, yến hội hôm nay vắng Thần phi và Tần Tử Duệ, xem ra, Tần Cảnh Hạo đã hoài nghi, sợ là giờ khắc này Thần phi đang nghĩ cách, khốn cục hiện nay, Thần phi biết nên thoát ra như thế nào, chỉ có một cách tuyệt đối nhất mà thôi.
“Không… không được, ta tuyệt đối không đi gặp bà ta.”
Nhớ tới thủ đoạn của Thần phi, gϊếŧ người trong vô hình, bây giờ nàng vẫn còn cảm nhận được đau đớn từ bụng truyền đến.
Đời này, người mà Âu Dương Tuyết sợ nhất chính là Thần phi và Tần Tử Duệ.
“Ngươi yên tâm, Thần phi không chỉ không làm thương tổn ngươi, còn có thể yêu thích ngươi, chỉ cần Thần phi yêu thích ngươi thì đương nhiên là Tần Tử Duệ sẽ không tiếp tục giày vò ngươi, biết chưa?”
Âu Dương Thiển Thiển tiếp tục nói, trong lời nói đã có ý dẫn dắt dụ dỗ.
Đây là cách dẫn dắt trong tâm lý học, tuy không sánh được với thuật nhϊếp hồn của Ám Dạ, nhưng cũng đủ dùng với Âu Dương Tuyết.
“Thật sao?”
“Nếu là giả, ngươi cảm thấy ta lại còn ở đây phí lời với ngươi sao?”
“Chờ mấy ngày nữa, được không?”
Trong lòng Âu Dương Tuyết vẫn sợ sệt, mong muốn báo thù vẫn không thể vượt qua sự sợ hãi đó.
“Ngày mai chính là ngày về kinh, sau khi về kinh, ngươi cảm thấy ngươi có thể đến gặp được Thần phi sao? Ngày hôm nay là cơ hội cuối cùng của ngươi.”
Âu Dương Thiển Thiển lạnh lùng nói, nghĩ thầm.
‘Tuy dùng Âu Dương Tuyết là tiện nhất nhưng cũng hơi sai lầm, nàng ta quá mềm yếu.’
“Ta… biết rồi.”
Âu Dương Tuyết do dự hồi lâu rồi mới quyết định.
Sau một lát, Âu Dương Thiển Thiển rời khỏi phòng Âu Dương Tuyết, núp trong bóng tối.
Âu Dương Tuyết nhanh chóng thay một bộ y phục khác, gọi Tú Nguyệt đến, nương theo ánh trăng, hai người đi tới chỗ ở của Thần phi.
“Nương nương, Duệ Vương phi cầu kiến.”
Âu Dương Tuyết đến, Ngô ma ma do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định đưa nàng ta vào, báo với Thần phi.
“Nó có chuyện gì sao?”
Thần phi khó chịu, hỏi.
Lúc trước bà đồng ý thú Âu Dương Tuyết cho Tần Tử Duệ, chính là nhắm vào thế lực của phủ Tả tướng, thêm phủ Hữu tướng Lý gia là nhà ngoại của Lý Ngọc Cầm nữa, bây giờ xem ra, Âu Dương Tuyết đúng là kẻ chuyên làm hỏng chuyện, nên vẻ mặt bà tràn đầy chán ghét.
“Nương nương, dường như Vương phi có chuyện rất quan trọng muốn nói với người, đã quỳ gối ngoài cửa một hồi lâu.”
Ngô ma ma nói.
Bây giờ, Thần phi đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, nếu việc Âu Dương Tuyết quỳ bị phát hiện, thì sẽ lại là một đả kích với Thần phi.
“Cứ cho nó quỳ.”
Thần phi lạnh lùng nói.
“Nương nương, có vẻ như thân thể Vương phi rất yếu ớt, theo lão nô thấy, nương nương vẫn để cho Vương phi mau mau vào đi.”
Ngô ma ma nhớ tới những dấu vết xanh tím trên cổ Âu Dương Tuyết, là người từng trải, tất nhiên là bà biết tại sao lại có những dấu vết như vậy.
“Cho nó vào, ai nấy đều không thể an phận một chút hay sao?”
Thần phi nhíu mày, nói.
Âu Dương Tuyết đi vào, Thần phi nhìn Âu Dương Tuyết.
‘Quả nhiên đúng như Ngô ma ma nói, sắc mặt tái nhợt, trên cổ trên gáy còn đầy dấu vết sau hoan ái, có điều việc hoan ái không thể khiến thân thể Âu Dương Tuyết suy yếu đến như vậy, lẽ nào là do hình phạt kia của mình?’
Thần phi thầm nghĩ.
“Nhi tức bái kiến Mẫu phi.”
Âu Dương Tuyết tiến lên quỳ xuống thỉnh an, thân thể còn hơi run rẩy.
“Nửa đêm đến đây, có chuyện gì?”
Thần phi không sao ưa nổi Âu Dương Tuyết.
Ban đầu, Âu Dương Tuyết là tài nữ số một số hai trong Kinh thành, bây giờ xem ra, còn chẳng bằng Âu Dương Thiển Thiển lớn lên ở nông thôn.
“Mẫu phi, nhi tức có nghe nói đến việc của Vương gia, chỉ muốn giúp đỡ Vương gia, nhi tức có một cách, có thể âm thầm loại trừ Cẩn Vương.”
Giọng Âu Dương Tuyết run rẩy, trong lòng nhớ kỹ những lời dặn dò của Âu Dương Thiển Thiển, chỉ lo nói sai.
“Hả, ngươi nói xem.”
Thần phi nhìn Âu Dương Tuyết với vẻ nể phục.
‘Chẳng lẽ trải qua một trận phạt, lá gan lại lớn lên, cũng thông minh ra rồi sao?’
“Nhi tức từng đọc được trong sách, có một loại cây gọi là cây anh túc, chỉ cần cho người cho Cẩn Vương ăn vào, thì dần dần Cẩn Vương sẽ phụ thuộc vào nó, ban đầu cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn, nhưng không lâu sau, thân thể sẽ không chịu sự khống chế, phụ thuộc vào thuốc, sau đó thân thể dần dần tiều tụy, cuối cùng sẽ âu sầu mà chết, hơn nữa còn không tra được bất kỳ chứng cứ nào, cũng không có biểu hiện trúng độc.”
Âu Dương Tuyết nói xong, trong lòng thở phào một hơi.
“Việc này là thật sao?”
Thần phi lập tức hỏi.
Bà đang lo không biết nên dùng cách gì.
Dùng độc, một khi tra được thì sợ là bà có chết cũng không có cơ hội thay đổi, ngày mai đã phải về kinh rồi, đến lúc đó dù có nghĩ ra cách gì cũng không thể thay đổi được nữa.
“Thật ạ.”
Âu Dương Tuyết khẳng định.
“Có thể tìm được cây anh túc mà ngươi nói ở đâu?”
Thần phi lập tức hỏi.
“Mẫu phi, nhi tức vốn định nghĩ cách ra tay, lại sợ kế hoạch không chu toàn, do đó đã cho người chế cây anh túc đó thành viên thuốc rồi.”
Âu Dương Tuyết lập tức lấy ra một bình dược hoàn, nói.
“Ngô ma ma, nhận lấy đi.”
Thần phi nhìn Ngô ma ma, nói.
“Vâng, nương nương.”
Ngô ma ma lập tức tiến lên, cầm bình thuốc của Âu Dương Tuyết, Âu Dương Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự là hôm nay Thần phi không hề trừng phạt nàng, nhưng còn chưa rời đi thì trong lòng nàng vẫn có mấy phần căng thẳng.
“Tuyết Nhi, sau này hãy trợ giúp Duệ Nhi, tất nhiên Mẫu phi sẽ chăm sóc thật tốt cho con, nhớ kỹ, mỗi tiếng nói mỗi cử động, đều phải đắn đo suy nghĩ, biết chưa?”
Thần phi dặn dò.
Bà chưa kiểm chứng dược hiệu, nhưng Âu Dương Tuyết có thể trưởng thành như thế, Thần phi cũng đã thật vui vẻ rồi.
“Vâng, Mẫu phi, nhi tức biết rồi, đa tạ Mẫu phi đã nhắc nhở.”
Âu Dương Tuyết lập tức hành lễ, nói.
“Ngô ma ma, cho người đưa Tuyết Nhi trở về.”
“Vâng, nương nương.”
Thần phi cho người đưa Âu Dương Tuyết trở về, Âu Dương Tuyết có cảm giác được sủng ái mà kinh sợ, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Âu Dương Tuyết rời đi, Thần phi cầm bình thuốc mà Ngô ma ma đưa lên, xem xét hồi lâu.
“Ngô ma ma, ngươi nói, có thứ thuốc thần kỳ như vậy sao?”
Thần phi hỏi Ngô ma ma.
“Nương nương, đúng là lão nô có nghe nói đến một thứ được gọi là nàng tiên nâu, dường như dược hiệu giống như thế này, nhưng lão nô chưa từng gặp.”
Ngô ma ma nói.
“Đi, tìm một nha hoàn đến thử một chút, xem có độc hay không.”
Thần phi đổ từ trong bình ra một viên thuốc, đưa cho Ngô ma ma, nói.
“Vâng, nương nương.”
Ngô ma ma tiếp nhận viên thuốc, tìm một tiểu nha hoàn tới cho nàng ăn vào, sau khi ăn vào, quả nhiên giống y như Âu Dương Tuyết nói, nha hoàn có vẻ vô cùng vui vẻ sảng khoái, Ngô ma ma lại tìm ngự y đến kiểm tra, không hề phát hiện bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào, nhưng sau mấy canh giờ, nha hoàn đó có vẻ rất uể oải, toàn thân không còn sức sống.
= = = = = = = = = = = = = = =
“Nương nương, tối qua lão nô đã thử thuốc rồi, dược hiệu đúng y như Vương phi nói, hơn nữa cũng tìm ngự y điều tra, không tra được bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào.”
Thần phi mới vừa rời giường, Ngô ma ma vừa giúp Thần phi rửa mặt, vừa nhỏ giọng nói.
“Thật sao?”
Thần phi có chút không dám tin tưởng, hỏi.
Ngô ma ma lập tức gật gật đầu, sau đó Thần phi nói:
“Giao thuốc cho Trương chân nhân, bảo hắn nghĩ cách để Bệ hạ ăn vào ngay trong ngày hôm nay.”
Thần phi lập tức dặn dò Ngô ma ma.
Những năm qua, vì muốn trường sinh mà Tần Cảnh Hạo bắt đầu dùng đan dược, Trương chân nhân chính là quân cờ cuối cùng mà Thần phi cài vào bên cạnh Tần Cảnh Hạo.
“Vâng, nương nương.”
Mọi người ăn sáng xong thì lũ lượt khởi hành về kinh, vui vẻ mà đến những lại không vui mà đi, nhưng với ba nước khác thì bọn họ lại cảm thấy vở kịch này thật là vô cùng đặc sắc, cuộc chiến đoạt đế có thể diễn ra bất cứ lúc nào trên người họ.
Đường Mẫn nhìn Tần Tử Khiêm vẫn hôn mê không tỉnh, đành thỉnh cầu Tần Cảnh Hạo để bà ở lại chăm sóc Tần Tử Khiêm, Tần Cảnh Hạo thấy Đường Mẫn thương con sốt ruột nên cũng ân chuẩn.
Tần Tử Khiêm không thể trở về kinh, với Tần Tử Khanh và Tần Tử Duệ thì đây đúng là tin tức tốt hiếm thấy.
Trên đường về, vì tối qua đi ngủ muộn nên chờ mọi người đi hết rồi, Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương mới đi sau cùng.
Có lẽ biết hôm nay Âu Dương Thiển Thiển sẽ rời khỏi đây nên từ sáng sớm Manh Manh đã luôn quanh quẩn bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, một tấc cũng không rời.
“Manh Manh, lại đây, tỷ tỷ cho mi ăn ngon.”
Lục Nhụy ngồi trên xe ngựa, nhìn Manh Manh cứ ngồi trên cái bàn thấp trước mặt Âu Dương Thiển Thiển, gọi.
Nhưng dù Lục Nhụy có nói thế nào thì Manh Manh cũng không để ý, còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, Lục Nhụy chỉ đành không vui cúi đầu.
“Manh Manh, ở đây có bánh hoa mai, có ăn không?”
Sơ Tình lập tức lấy từ trong chiếc hộp bên cạnh ra một chiếc bánh hoa mai vừa mới được làm từ sáng sớm, còn không quên đặt vào một chiếc đĩa nhỏ, nói.
Sơ Tình vừa dứt lời, Manh Manh đã ngửi thấy mùi thơm, sau khi nhìn Âu Dương Thiển Thiển một cái, lập tức nhảy xuống, đi từ từ đến trước xe ngựa, vui vẻ ăn điểm tâm trên bàn.
Nhìn phản ứng của Manh Manh, Lục Nhụy bị đả kích lớn.
Nàng dễ sống sao? Nàng vốn cũng muốn lấy bánh ra cho nó ăn, nhưng nó chẳng thèm để ý đến nàng, lẽ nào nàng lại bị nó ghét?
“Thương, huynh nói xem, nhìn nó chẳng giống tử điêu mà huynh nói gì cả, đúng là một kẻ tham ăn.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn xuyên thấu qua màn kiệu, nhìn Manh Manh đang ăn bánh, nói.
“Ta cũng không biết rõ, hay là sau khi trở về, Thiển Thiển trích một ít máu của nó ra xem có giống như trong sách nói không.”
Nam Cung Thương lập tức đề nghị.
“Ừm, đây cũng là một cách.”
Âu Dương Thiển Thiển tán thành, chỉ có Manh Manh đang vui vẻ ăn bánh thì hoàn toán không biết mình đã bị nhắm trúng.
“Thiển Thiển, nàng cảm thấy Thần phi sẽ bố trí cho Tần Cảnh Hạo dùng thuốc như nàng nghĩ sao?”
Đêm qua, Nam Cung Thương vẫn đi theo Âu Dương Thiển Thiển, nên tất nhiên là nghe thấy những lời Âu Dương Thiển Thiển dạy Âu Dương Tuyết nói.
“Ừm, bây giờ Thần phi đã hết đường xoay xở, muốn thoát khỏi hiểm cảnh thì chỉ có cách khiến Tần Cảnh Hạo chết, sống trong cung nhiều năm, tất nhiên Thần phi phải biết rõ phép tắc sinh tồn trong cung, nhất định bà ta sẽ làm vậy, hơn nữa còn làm ngay hôm nay.”
Âu Dương Thiển Thiển tự tin nói.
Nếu là những người khác, có lẽ nàng sẽ không dám khẳng định, nhưng kiểu người như Thần phi khiến nàng nhớ đến người chị gái đã đưa nàng xuống âm ti địa phủ của kiếp trước, vì lợi ích của bản thân, nhất định Thần phi sẽ làm như vậy.
“Đúng thế, sau ngày hôm nay thì Thần phi sẽ không còn cơ hội.”
Ngày mai là ngày bàn bạc hiệp định hòa bình, qua ngày hôm sau, sứ thần mấy nước sẽ rời khỏi Kinh thành, đến lúc đó chắc chắn Tần Cảnh Hạo sẽ rảnh tay xử lý việc lần này, tất nhiên là Tần Tử Duệ sẽ khó lòng thoát tội.
So với đội ngũ rồng rắn đi vội vàng phía trước thì Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương lại đi vô cùng nhàn nhã, thỉnh thoảng lại xuống xe, thưởng thức phong cảnh, mãi đến tận khi trời tối, mới tiến vào Kinh thành.
Trong Hoàng cung, đèn đuốc sáng choang, những đả kích liên tiếp khiến Tần Cảnh Hạo có vẻ già đi không ít, thể lực cũng sắp không thể chống đỡ nổi.
“Hoàng Thượng, Trương chân nhân cầu kiến.”
Triệu Đức nhìn Tần Cảnh Hạo ngồi tựa trên long ỷ, nhỏ giọng bẩm báo.
“Để hắn đi vào.”
Tần Cảnh Hạo vội vã triệu kiến.
“Bái kiến Bệ hạ.”
Trương chân nhân cầm phất trần, chắp tay hành lễ.
“Chân nhân là người ngoại giới, không cần đa lễ, mời chân nhân ngồi.
Triệu Đức, dâng trà.”
Tần Cảnh Hạo nhìn thấy Trương chân nhân, lập tức lên tinh thần không ít.
“Xem dáng vẻ của Bệ hạ, hình như là thân thể không tốt, lão phu vừa vặn luyện được một ít dược hoàn, sau khi Bệ hạ ăn vào thì có thể khôi phục minh mẫn như trước.”
Trương chân nhân lấy từ trong lồng ngực ra một bình dược hoàn, đưa cho Tần Cảnh Hạo, nói.
“Đa tạ chân nhân.”
“Bệ hạ có thể ăn ngay, thuốc sẽ có hiệu quả ngay tức khắc.”
Trương chân nhân nói.
Tần Cảnh Hạo gật gật đầu, lập tức đổ ra một viên thuốc, định ăn luôn, đúng lúc đó, Triệu Đức tiến lên nói:
“Bệ hạ, có cần cho ngự y kiểm tra trước một chút hay không?”
Đế vương các đời bị dùng đan dược độc chết nhiều không kể xiết, người trong cuộc thường không thấy rõ, nhưng Triệu Đức hầu hạ Tần Cảnh Hạo nhiều năm, những chuyện này, lại thấy rất rõ ràng.
“Triệu công công nói đúng lắm, Bệ hạ nên để cho ngự y kiểm tra một chút, sau đó mới uống thì hơn.”
Sau khi Triệu Đức nói xong, Trương chân nhân vội nói.
“Không cần.”
Tần Cảnh Hạo nói xong, lập tức thả viên thuốc vào miệng, nuốt vào rồi nói:
“Những năm qua, thân thể của Trẫm đều nhờ có Trương chân nhân điều trị, tất nhiên là Trẫm tin tưởng vào năng lực của Trương chân nhân.”
“Thuốc này được luyện chế chuyên để điều trị thân thể cho Bệ hạ, Bệ hạ có thể căn cứ vào tình trạng thân thể của chính mình mà dùng.
Sắc trời không còn sớm, lão phu xin cáo từ.”
Thấy Tần Cảnh Hạo đã ăn viên thuốc, Trương chân nhân lập tức nói.
“Đi thong thả.”
Sau khi Trương chân nhân rời đi được khoảng chừng một khắc chung, Tần Cảnh Hạo nhất thời cảm thấy tinh thần khá hơn rất nhiều, không còn buồn ngủ nữa, Triệu Đức thấy Tần Cảnh Hạo đã khôi phục tinh thần, chợt cảm thấy yên tâm không ít.
“Triệu Đức, ngày mai trọng thưởng Trương chân nhân cho ta, đây là thuốc quý.”
Tần Cảnh Hạo phê duyệt mấy quyển tấu chương khẩn cấp xong, thấy tinh thần càng ngày càng tốt, liền dặn dò Triệu Đức.
“Vâng, Bệ hạ.”
Tuy trong lòng Triệu Đức vẫn còn nghi vấn, nhưng hắn đã ở bên cạnh Tần Cảnh Hạo nhiều năm, tất nhiên là biết những gì nên nói, những gì không nên nói, nên không mở miệng nữa.