Người ngoài nhìn vào, hình như vẫn luôn là Thẩm Vụ Bắc cần hắn.
Lúc bị bọn nít ranh trong Vườn Bạc Hà ăn hiếp, cô cần hắn bảo vệ; Lúc bà nội bị bệnh để cô ở nhà một mình, cô cần hắn chăm sóc.
Tan học về, hắn dắt cô đi qua vô số con đường nhỏ quanh co, dưới bóng cây, ánh mặt trời loang lổ dập dờn trên mặt, cô hơi ngẩng đầu, mở to đôi mắt đen nhánh, dè dặt hỏi hắn, cả đời này có thể đừng vứt bỏ cô được không.
Khi đó hắn mới biết, không phải lúc nào cũng dùng nắm đấm đến ngụy trang mới có thể cho người khác dũng khí.
Chỉ cần trong lòng có thực sự tồn tại sự tín nhiệm hay không thôi.
Cũng chính là bắt đầu từ khi cô cần đến hắn, hắn liền có tín nhiệm.
"Ô Ô! "
Hai chữ này mang theo sự nồng nhiệt không chút nào che giấu tựa như lăn ra từ đầu quả tim của Yến Kinh Nhiên vậy: "Nhóc đừng nói như vậy có được không, là lỗi của tụi anh, tụi anh nhận lỗi, nhóc không nên cõng nồi (*) thay tụi anh, cõng như thế nào cũng cõng không được.
Bây giờ nhóc không còn một mình nữa, không phải cái gì cũng không có, nhóc còn có anh.
Anh, Yến Kinh Nhiên xin thề, sau này tuyệt đối không để cho nhóc một mình nữa, mãi cho đến khi anh chết.
"
(*) Cõng nồi: nhận lỗi thay một ai đó.
Hơi thở ấm áp của nam sinh phả vào bên tai của Thẩm Vụ Bắc.
Từng câu từng chữ mà người này nói với cô đều luôn trịnh trọng mà chân thành như vậy, như là một cái lưỡi câu vô hình, đâm sâu vào nơi mềm mại nhất dưới đáy lòng của cô.
Dấu vết chật vật còn chưa rút đi, đôi mắt đen nhánh của thiếu nữ Alpha như được gột rửa, dán chặt lên khuôn mặt hắn, lông mi vừa cong vừa dài phủ xuống một bóng râm nặng trĩu nơi mí mắt.
Khoảng cách gần như vậy, bốn mắt nhìn nhau, không ai có thể giấu được những cảm xúc tàng ẩn đó.
Con ngươi hắn trong veo sạch sẽ, tình yêu của hắn thật yên bình, sự lưỡng lự và thống khổ vô hạn trong ánh mắt của cô dần dần có khe hở.
Ánh sáng đã chiếu vào.
Thẩm Vụ Bắc khẽ nhấp môi, nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng cọ qua nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt kia, rồi sau đó dọc theo đường cong gò má của hắn, từ từ đi xuống.
Thấy cô nãy giờ không nói gì, Yến Kinh Nhiên tuy luôn bạo dạn, nhưng cũng có chút không chịu nổi.
Hắn có chút lúng túng mà liếm môi, lỗ tai hoàn toàn đỏ bừng.
Đệt.
Yến Kinh Nhiên không nhịn được mà mắng ra một câu thô tục.
Hắn đem một tấm lòng chân thành bày ra trước mặt cô, thổ lộ với cô hết lần này đến lần khác, kết quả tên tiểu hỗn đản trước mặt này lại không "đổ" lần nào, hoàn toàn không đúng đắn.
Yến Kinh Nhiên không vui.
Hắn bĩu môi một cái, đang chuẩn bị đẩy tay cô ra.
Nháy mắt tiếp theo.
Eo của hắn bỗng dưng bị kéo lại, cơ thể xoay một vòng, một thân ảnh tiến tới đè hắn lại.
Yến Kinh Nhiên hơi trợn to mắt.
Khuôn mặt tinh xảo phóng đại của Thẩm Vụ Bắc hiện ra trong tầm mắt, còn có thể thấy rõ nếp nhăn nhàn nhạt trên đuôi mắt mỗi khi cô cười.
"Sao thế, anh đổi ý?" Cô thấp giọng hỏi.
"Ai muốn đổi ý chứ, chẳng phải anh cho rằng nhóc! " Yến Kinh Nhiên hụt hẫng mà nói, "Lại muốn cự tuyệt anh sao.
" Vừa nói xong, hắn kịp phản ứng lại, bực tức mà trợn mắt nhìn cô: "Hóa ra là nhóc không tin tưởng anh??? Hóa ra là anh nói nhiều như vậy, nhóc đều coi là không khí à???"
"Em chỉ là không muốn anh hối hận thôi.
"
Bên trong con ngươi đen nhánh sâu thăm thẳm của Thẩm Vụ Bắc có một số thứ mà Yến Kinh Nhiên nhìn không thấu, nhìn như là một con thú tràn đầy kiên nhẫn khi bắt được con mồi, bị nhìn chăm chú như vậy, hắn có ảo giác hai má mình đang nóng lên.
Một lát sau, cô hơi cong môi, thanh âm vừa nhẹ vừa chậm mà lại chân thành đáng tin: "Bởi vì cho dù sau này anh có hối hận, em cũng sẽ không buông tay đâu.
"
Âm cuối rơi xuống đất, Thẩm Vụ Bắc hơi khép mắt lại, cúi đầu, cắn môi hắn.
"!!!"
Yến Kinh Nhiên chợt trợn to mắt ra, cả người cứng đờ, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Mới vừa nói cô không đúng đắn, cô liền dám trực tiếp hôn môi, con mẹ nó còn kích thích hơn cả ngồi tàu lượn siêu tốc nữa!
Nhất là khi hắn cảm nhận được Thẩm Vụ Bắc đang liếm cắn môi hắn, từ từ hiện rõ bản tính xâm lược bẩm sinh của một Alpha, cô dùng đầu lưỡi cạy ra hàm răng của hắn, tùy ý cùng hắn dây dưa.
Còn có bốn chữ mà cô chưa nói xong hòa lẫn với tiếng hít thở rồi hòa tan ở môi răng.
Hắn nghe cô nói: "Đến khi em chết.
"
Có thứ gì đó ở trong đầu của Yến Kinh Nhiên bị cắt đứt một cái "Bụp".
Một người trông lãnh đạm như vậy, nhưng trong lòng lại nóng bỏng vô cùng.
Hắn nghĩ, cho dù lúc này Thẩm Vụ Bắc muốn làm đánh dấu chung thân với hắn, muốn hắn trao toàn thân toàn ý, e rằng hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Bọn họ đều nhận định lẫn nhau.
Nụ hôn này là tình yêu cũng là khơi thông.
Dường như Thẩm Vụ Bắc muốn phơi bày ra tất cả ham muốn của mình đối với hắn trong suốt 6 năm qua, hấp tấp và mãnh liệt, tràn đầy cướp đoạt, không cho hắn một chút khe hở trốn tránh nào.
Không biết qua bao lâu, cô bỗng liếm được mùi vị nước mắt trên môi của hắn.
Thẩm Vụ Bắc ngừng động tác lại một chút, rốt cuộc cũng chịu buông hắn ra, thấy giọt lệ trên khóe mi của hắn, cô không khỏi thấy buồn cười: "Sao lại khóc, cắn đau anh hả?"
Yến Kinh Nhiên lắc đầu một cái, không lên tiếng, mặc cho cô giúp mình lau nước mắt.
Nhưng lỗ tai lại càng lúc càng đỏ.
Hắn có thể nói như nào được, nói hắn khóc vì cảm động sao?
Nói hắn lớn như vậy, bất kể cha mẹ hoặc là em trai em gái do cha mẹ sinh ra, đều là hắn đào tim đào phổi ra cho người khác, nhưng chưa từng có ai nói với hắn như vậy?
Nói hắn rốt cuộc đã cảm nhận được mùi vị được người khác coi trọng?
Yến Kinh Nhiên nói không nên lời.
Cái này còn "ra dẻ" hơn lời thổ lộ ban nãy nữa.
Tuy hắn không nói tiếng nào, nhưng biểu cảm trên mặt hắn cũng đã nói lên tất cả.
Thẩm Vụ Bắc dắt hắn đi lại mép giường ngồi, lát bánh kem vị chanh chưa được mở hộp kia còn được đặt trên tủ đầu giường.
Để hòa hoãn không khí, cô liền cầm hộp bánh kem mở ra, đút cho Yến Kinh Nhiên một muỗng.
Yến Kinh Nhiên không thường ăn đồ chua, lập tức liền bị chanh chua đến chịu không được: "Cái này là mua cho nhóc ăn mà!"
Thẩm Vụ Bắc dùng cái muỗng mà hắn đã cắn múc cho mình một muỗng, cười hỏi hắn: "Ca ca có thể yêu ai yêu cả đường đi một chút không?"
Yến Kinh Nhiên hơi sững sờ.
Trước kia được gọi là ca ca với bây giờ được gọi là ca ca là hai loại cảm thụ hoàn toàn bất đồng, vốn dĩ ban đầu nó là một cái xưng hô nghiêm túc nhưng giờ phút này lại bỗng nhiên trở nên mập mờ.
Hắn hơi lảng tránh ánh mắt của cô, cũng không có tâm tình để cảm động nữa, ậm ừ một tiếng.
Cúi đầu, tầm mắt không cẩn thận nhìn thấy một hộp vừa lạ mà vừa quen trong túi đựng bánh kem.
Hắn đưa tay lấy ra: "Đây là! ?"
Một hộp hình chữ nhật, có bao bì sẫm màu mà lại ái muội, bên trên còn viết rõ 12 cái.
Yến Kinh Nhiên: "! "
Thẩm Vụ Bắc: "! "
Yến Kinh Nhiên quơ quơ cái hộp trong tay, đối diện với ánh mắt của Thẩm Vụ Bắc, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Dùng chiêu lạt mềm buộc chặt cũng rất khá nha.
"
"Không! "
Thẩm Vụ Bắc có chút không biết phải làm sao, nhưng bây giờ mà giải thích thì chỉ tổ càng bôi càng đen thôi.
Hèn gì lúc gần đi Bành Bồng dặn cô phải ăn bánh kem, nguyên lai là vì cái này, người ta toàn tâm toàn ý giúp cô, cô cũng không nên bán đứng người ta.
"Nhóc mang cái thứ này tới đây, chuẩn bị đầy đủ đến vậy à?"
Yến Kinh Nhiên càng nghĩ càng thấy thẹn mà còn vừa tức, hơi híp mắt, u ám mà lên án: "Trần Trác nói, chỉ có tra A mới có thể vừa xác định quan hệ xong liền muốn làm loại chuyện này với Omega của mình thôi.
"
"Phải không đó?"
Thẩm Vụ Bắc cũng không phủ nhận: "Lúc trước khi chưa xác định quan hệ em cũng đã sớm muốn làm loại chuyện này với ca ca rồi.
"
Yến Kinh Nhiên bị sự thẳng thừng của cô làm cho mặt đỏ tới mang tai, vốn hắn còn tưởng rằng cuối cùng mình cũng bắt chẹt được một nhược điểm nhỏ của cô, không đến nỗi bị cô quay vòng vòng, ai ngờ cô không chút do dự mà thừa nhận.
Còn quá đáng hơn lời hắn nói nữa.
Yến Kinh Nhiên trợn tròn mắt: "Nhóc còn tí liêm sỉ nào không vậy, nói lời này ra không thấy xấu hổ à?"
"Sao phải xấu hổ? Em tưởng là thích một người, cho nên muốn cùng người đó lên giường, là chuyện hết sức bình thường chứ.
"
Thẩm Vụ Bắc chậm rãi ăn bánh kem, bộ dáng hồn nhiên không thèm để ý, đợi khi nuốt miếng bánh trong miệng xuống rồi, cô bỗng nhiên nghiêng mắt, nhìn thẳng hắn, trên môi nở một nụ cười thần bí: "Chẳng lẽ ca ca chưa từng nghĩ đến muốn cùng em lên giường à?"
"! "
Yến Kinh Nhiên bị hỏi đến xịt keo cứng ngắc.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Đâu phải là chưa nghĩ tới.
.