Mỗi Lần Mất Trí Nhớ Đều Có Bạn Trai Mới


Lê Húc hoảng hốt gật đầu, anh không thể khống chế được nước mắt và nỗi sợ hãi của mình: Khoái cảm và tình yêu mà Trúc Phi Tinh mang đến cho anh mãnh liệt đến nỗi sắp bóp chết anh.

Nhìn thấy phản ứng của Lê Húc, Trúc Phi Tinh
cong môi cười, hắn vui vẻ như một đứa trẻ được ăn kẹo, nhanh chóng cúi đầu xuống hôn lên môi của Lê Húc.

Vẻ ngoài của hắn quá tuấn tú, hơn nữa rất có tính công kích, khiến Lê Húc nhắm mắt lại theo bản năng, mãi đến khi đôi môi của Trúc Phi Tinh rời đi, anh mới chịu mở mắt.

Trúc Phi Tinh vuốt mái tóc rối bù ra sau tai: "A Húc, tôi giúp em bắn, được không?"

Lúc này, Lê Húc do dự một chút rồi mới gật đầu, Trúc Phi Tinh thò tay xuống, nắm lấy dương vật của Lê Húc, ngón tay bắt đầu vuốt ve lỗ chuông.

Lê Húc dựa vào người Tang Trạch, hai tay đang bị trói được anh dùng để che mặt, anh cảm thấy bản thân mình đã bắt đầu không tự chủ được: Thoải mái… Là thoải mái, nhưng như vậy không đúng… Tại sao lại thoải mái đến như vậy? Thoải mái quá…

Lê Húc không thể kìm nén tiếng rên rỉ ở trong miệng của mình, bắp đùi của anh co rút lại, dương vật của Trúc Phi Tinh đang liên tục chạm vào điểm mẫn cảm nhất của anh… Khiến anh không nhịn được muốn bắn.


Lê Húc nghĩ như vậy, nhưng anh lại bỏ tay đang che mặt xuống, sau đó ngẩng đầu đối diện với Tang Trạch.

Sắc mặt của đối phương vô cùng bình tĩnh, hắn đặt hai tay lên vai của Lê Húc.

Lê Húc còn tưởng rằng Tang Trạch chỉ muốn chạm vào mình, nhưng ngay sau đó, đối phương lại đột nhiên dùng sức bóp chặt lấy cổ của anh.

Lê Húc trợn tròn mắt, anh chỉ kịp phát ra một tiếng kêu kỳ quái từ trong cổ họng, ngay sau đó liền bị cảm giác khó thở chèn ép.

Dưới nhu cầu tình dục, theo bản năng, Lê Húc bắt đầu giãy giụa một cách kịch liệt, cơ bắp trên khắp cơ thể đều trở nên căng cứng.

Trúc Phi Tinh cũng nhận ra có gì đó không ổn, hắn lập tức buông Lê Húc ra, sắc mặt thay đổi hoàn toàn.

“Anh điên rồi sao!”

Nhưng vào thời điểm Trúc Phi Tinh ra tay, hắn đã kịp thời buông tay để né tránh.

Hắn vừa buông ra, Lê Húc lập tức nghiêng người, nằm bò trên mặt đất, bắt đầu ho khan.

Anh thở hổn hển, thậm chí còn chưa kịp bình tĩnh lại, bởi vì nghẹt thở và sợ hãi mà sau lưng đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.

Dưới thân của anh là một mảng lộn xộn, dính đầy chất bôi trơn và tinh dịch của anh… Trong trường hợp lúc nãy, vậy mà anh vẫn có thể bắn tinh được.

Trúc Phi Tinh vừa định mở miệng chất vấn Tang Trạch thì đã nghe thấy Tang Trạch nhỏ giọng nói.

“Tên khốn.”


Trong khoảnh khắc đó, Lê Húc như ngừng thở.

Nhưng ngẩng đầu lên, anh mới phát hiện Tang Trạch đang nói Trúc Phi Tinh.

Vẻ mặt của Tang Trạch vô cùng bình tĩnh, so với Lê Húc đang trần truồng và Trúc Phi Tinh quần áo nhăn nhúm thì hắn cực kỳ sạch sẽ và gọn gàng.

“Tên khốn, anh câu dẫn em ấy bằng cách này sao?”

Trúc Phi Tinh bật cười, “Tôi là tên khốn? Vậy anh là gì? Anh có biết tại sao A Húc lại muốn đến tìm tôi không?”

Lê Húc căng thẳng đến mức hơi thở cũng chậm lại, anh lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, cố gắng moi được một số thông tin hữu ích.

Tang Trạch nghiêng đầu, dường như đang rất muốn nghe câu trả lời.

“Tại sao?”

Trúc Phi Tinh cười giễu, “Bởi vì anh là một tên tâm thần biến thái, anh dám lắp máy nghe trộm lên người em ấy, thậm chí còn lắp camera mini ở quanh nhà của em ấy.


A Húc cảm thấy ghê tởm anh.”

Tang Trạch đang suy nghĩ cái gì đó, một lát sau, hắn mới chậm rãi lắc đầu.

“Anh nói sai rồi, em ấy đi tìm anh là vì tôi chưa lắp đủ máy nghe trộm trên người em ấy.” Hắn nhìn Trúc Phi Tinh, “Nếu tôi lắp nhiều hơn nữa, em ấy làm gì có cơ hội đi tìm anh nữa, phải không? Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, tôi không trách em ấy, chỉ trách bản thân không trông chừng em ấy cho tốt.”

Trúc Phi Tinh há miệng thở dốc, sau đó lại ngậm miệng lại, hắn cảm thấy không thể nói lý cùng Tang Trạch, vậy nên một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng.

“Anh đúng là một tên điên.”

Tang Trạch không để ý đến lời đánh giá của Trúc Phi Tinh, “Không phải Thư An Ngọc cũng không thể trông chừng được em ấy hay sao? Tôi không làm gì sai cả.” Hắn đi đến trước mặt Lê Húc, sau đó ngồi xổm xuống.

“Được rồi, A Húc, chúng ta bắt đầu giao dịch đi.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận