Ánh mặt trời ấm áp buổi chạng vạng chiếu trên cỏ, phết lên cỏ cây trong hoa viên của Ciro một tầng vàng nhạt.
Còn chưa đến thời gian ăn tối, cho nên trong hoa viên chuẩn bị một bàn trà chiều phong phú.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên đến biệt thự, nhưng Frank cảm thấy so với lần đầu tiên mình còn khẩn trương hơn. Là vì hôm nay ánh mặt trời rất dịu dàng? Hay là bởi vì… tươi cười của hoàng thái tử điện hạ còn dịu dàng hơn?
Cậu cảm thấy quái dị khó tả.
Soso không nghĩ nhiều như vậy. Cậu chỉ chăm chú vặn vẹo cổ mình.
Ciro chú ý thấy nhóc không ngừng xoay cổ, hỏi: “Cậu đang tìm cái gì?”
“Không tìm cái gì cả” Soso vuốt cổ, giải thích, “Tôi đang thử xem cổ mình có thể xoay bao nhiêu độ.”
Ciro nhìn về phía Frank.
Frank thức thời giải đáp: “Cậu ấy bị sái cổ.”
Ciro cười nhạt: “Bởi vì tư thế ngủ của cậu kém quá?”
Frank sửng sốt, vỡ lẽ ra hắn đang nói gì, trả lời đầy thâm ý: “Điện hạ hẳn rất rõ ràng hành tung tối qua của vương tử điện hạ.”
Ciro từ chối cho ý kiến.
Ba người ngồi xuống.
Soso đột nhiên phát giác kêu lên, “Cậu vừa mới bảo vương tử điện hạ?”
Frank mỉm cười: “Đúng vậy, Soso vương tử điện hạ.”
Soso trợn mắt há mồm: “Cậu, cậu sao lại biết?”
Ciro đáp: “Là ta nói đó.”
“A. À.”
Ciro thấy Soso thản nhiên nhận kết quả như vậy, hơi hơi kinh ngạc, hắn còn đang chờ cậu yêu cầu giải thích nguyên nhân. Có điều thấy cậu toàn tâm tín nhiệm như thế, giống như lần đó chạy lại cứu hắn, khiến tim hắn tự dưng hẫng một nhịp.
Frank chủ động giải thích: “Điện hạ muốn ta bảo hộ cho an nguy của vương tử điện hạ trong trận đấu.”
Soso lập tức nói: “Lần này thật sự rất cám ơn cậu đã bảo vệ tớ.” Trong tình cảnh hỗn loạn, Frank vẫn gắt gao theo sát bên cậu. Cuối cùng nếu không phải chính mình chạy đi, hẳn Frank đã bảo hộ từ đầu đến cuối rồi.
Da mặt Frank không dày, ẩn ẩn đỏ lên. Cậu đích thật đã làm hết sức trong trận đấu, nhưng thật sự bảo vệ Soso lại không phải cậu. Nghĩ đến đây, cậu có chút miệng khô lưỡi khô, không khỏi cầm lấy trà hoa hồng trước mặt uống một ngụm.
Soso trông mong nhìn cậu uống trà hoa hồng.
Cái chén thoáng rời miệng Frank, cậu ù ù cạc cạc bưng chén, hé miệng nhấp một ngụm hỏi: “Làm sao vậy?”
Ciro mang sữa trước mặt Soso dời đi, đặt trà chanh của mình trước mặt cậu nhóc.
Soso hưng phấn nâng chén trà, uống một ngụm nhỏ, “Ngon quá.”
Ánh mắt Frank điềm tĩnh chuyển một vòng giữa Ciro và Soso.
Ciro không chút để ý hỏi thăm tình hình gần đây của cậu và gia tộc Charlie.
Frank cẩn thận trả lời. Cậu có chút không chắc chắn nguyên nhân được mời ăn chung hôm nay. Lần trước sơ suất gặt lấy kết quả chia sẻ một bí mật chung cùng hoàng thái tử. Đến bây giờ cậu vẫn đang do dự có nên kể chuyện này cho gia trưởng không. Có lẽ, để gia tộc Charlie hoàn toàn không hay biết gì mới là biện pháp tốt nhất cho gia tộc.
Ciro trông cũng không giống có mục đích riêng. Hắn một bên cùng mình nói chuyện phiếm, một bên chú ý nhất cử nhất động của Soso, mỗi lần Soso muốn ăn một món điểm tâm ở xa, liền mang đĩa điểm tâm đó đặt xuống trước mặt cậu bé.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ciro thấy Soso ăn có chút không tiết chế, nhịn không được ngăn tay cậu đang tiếp tục hướng về đĩa kẹo, “Đến giờ cơm tối rồi.”
Soso liếm liếm môi, “Ừ.”
Món chính của bữa tối là cá nướng, phía trên rót một tầng nước sốt ngô thơm ngào ngạt, thích hợp với vị chua của trà chanh, mùi vị rất ngon.
Frank ăn thực thoải mái.
Bởi vì từ khi bữa cơm bắt đầu, cậu phát hiện ra mình hoàn toàn bị bỏ quên.
Soso hình như không thích mùi vị món ăn này lắm, còn Ciro đang thuyết phục cậu bé ăn hết.
Một bữa cơm lâu đến dị thường.
Đến khi Frank cảm thấy thắt lưng mình cứng ngắc không đứng thẳng nổi, bữa tối rốt cục kết thúc.
Hoàng thái tử phi thường thân mật tỏ vẻ ăn cơm cùng cậu là chuyện rất thú vị.
Frank liều mạng nhớ xem rốt cục mình đã làm cái gì mà khiến người ta cảm thấy thú vị, cuối cùng chỉ có thể nhớ ra một chuyện — im lặng, giữ im lặng, vẫn là duy trì im lặng.
Ra khỏi biệt thự, hít thở không khí ban đêm tươi mát, những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu dần trở nên rõ ràng. Cậu đột nhiên hiểu ra dụng ý của hoàng thái tử với bữa tối này. Cậu dở khóc dở cười, đúng là tai bay vạ gió.
Soso vốn muốn rời đi cùng Frank, lại bị Ciro giữ lại.
“Ta đã sai phòng bếp chuẩn bị một ít thịt bò, có lẽ cậu sẽ thích.” Ciro nói.
Mắt Soso sáng lên, “Có thịt bò? A, vừa rồi đáng lẽ anh phải nói cho tôi biết, tôi sẽ vì thịt bò mà ở lại lâu hơn một chút.”
Ciro mỉm cười.
Thịt bò quả thực hợp khẩu vị của Soso. Cho dù đã ăn rất no, cậu vẫn ăn hết chỗ thịt bò. Ăn xong, cậu yên lặng nhìn bụng mình, đang chuẩn bị đứng dậy cáo từ, đã bị Gallon mời đến phòng ngủ trên lầu.
Soso kinh ngạc: “Hôm nay tôi cũng có thể ở đây sao? Nhưng Ciro trở lại rồi mà?”
Gallon không trả lời, trực tiếp đóng cửa cáo lui.
“Ta nghĩ giường này đủ rộng.” Ciro dùng khăn mặt lau tóc từ trong phòng tắm đi ra. Hắn mặc áo ngủ, trông hoạt bát hơn bình thường rất nhiều, toát ra nét linh động ở tuổi hắn nên có.
Soso khó xử: “Tôi có thể về ký túc xá ngủ. Giường ở ký túc xá cũng thoải mái lắm.”
“Muộn rồi.” Ciro đến bên cửa sổ, thuận tay kéo rèm, “Cậu cũng đâu muốn quấy rầy đến giấc ngủ của bạn cùng phòng đúng không?”
Sắc mặt Soso thả lỏng.
Ciro ngồi vào bên giường, vỗ vỗ giường nói: “Ta cam đoan sáng mai chúng ta sẽ dậy đúng giờ đi học “
“Ngày mai anh cũng đi học sao?” Soso mở to mắt.
“Ừ.”
Soso thỏa hiệp, ngoan ngoãn vào phòng tắm rửa mặt.
Ciro xuống lầu lấy sữa cho cậu.
Gallon đã sớm phân phó người làm ấm sữa đặt lên bàn.
Ciro bảo: “Về sau cậu ấy ở đây, gia tăng thủ vệ.” Nhìn thấy Gallon lộ ra ánh mắt nghi hoặc, Ciro thật hiếm thấy chủ động giải thích, “Tính toán thời gian, Quang Minh thần hội, quốc vương Julan và công tước Bassekou hẳn đều đã nhận được tin Soso đang ở vương đô. Bọn họ lúc nào cũng có thể hành động, để cậu ấy bên người ta mới là biện pháp an toàn nhất.”
Gallon thấp giọng: “Điện hạ định xử lý ra sao với vương tử điện hạ?”
Ciro huơ huơ chén sữa, giống như xuyên thấu qua chất lỏng màu trắng nhìn một người khác cũng có da thịt trắng noãn, “Đây là quân bài rất tốt, ta phải nghĩ rõ ràng nên dùng như thế nào.”
Gallon rũ mắt.
“Đừng lơ là việc liên lạc với học sinh St Paders, duy trì cường độ và cao độ nên có.” Ciro nói, “Bình dân thích kẻ mạnh, bởi vì điều này khiến cho bọn họ nhìn thấy chỗ dựa tương lai. Ta hy vọng ngươi có thể để cho bọn họ tiếp tục nhìn thấy chỗ dựa tương lai này, đến lúc cần thiết, phải xung đột với thế lực mai phục của công chúa Joanne cũng không sao.”
“Rõ.”
Trở lại phòng, Soso còn chưa đi ra.
Ciro đặt sữa trên tủ đầu giường, tiện tay lôi một quyển truyện ký từ trong túi không gian ra xem.
Chờ Soso đi ra, truyện ký đã xem gần một phần ba.
“Uống hết sữa rồi đi ngủ.” Ciro nói.
Soso leo lên giường, ừng ực uống sữa, sau đó sờ sờ mái tóc ướt sũng, rối rắm nói: “Tóc còn chưa khô, tôi muốn tí nữa hẵng ngủ.” Cậu thấy trên mắt Ciro có quầng thâm, biết hắn nhất định thực mệt mỏi, quan tâm bảo, “Anh ngủ trước đi. Tôi có thể đọc sách một lát.”
“Được rồi.” Ciro thật sự mệt khó mở mắt. Hắn đem sách cho Soso, “Quyển sách này rất thú vị, có lẽ cậu sẽ thích.”
Soso nhận lấy, mở trang đầu tiên. Bên cạnh truyền đến tiếng đặt gối đầu, kéo chăn, không qua bao lâu thì im lặng.
Truyện ký kể về một vị đại ma pháp sư nổi tiếng ở Mộng Đại Lục rất nhiều năm trước. Từ khi ông ta chỉ là một người học việc nhỏ bé ở cửa hàng tạp hóa đến sau này. Đại ma pháp sư khi còn sống thực xuất sắc, thủ pháp tác giả tự thuật rất khéo léo, Soso đọc chăm chú, chậm rãi quên cả thời gian.
Mắt cá chân đột nhiên bị đập mạnh.
Soso sửng sốt, phát hiện tay Ciro đặt trên chân cậu.
Nhưng… anh ấy chuyển từ đầu này đến đầu kia khi nào vậy?
Soso cố gắng ngẫm nghĩ, cuối cùng quy rằng mình nhớ lầm. Có lẽ ngay từ đầu Ciro đã ngủ ở đầu kia, dù sao gối đầu cũng đang đặt êm đẹp dưới đầu anh ấy.
Cậu tiếp tục chú ý vào quyển sách. Truyện đang nói đến trận chiến giữa đại ma pháp sư và pháp sư vong linh tà ác, vô cùng ly kỳ.
Bịch.
Vật nặng rơi xuống đất.
Soso kinh ngạc, nhìn Ciro chậm rãi từ trên đất ngồi dậy, xoa xoa tóc, tức giận nhìn cậu: “Sao cậu lại đá ta?”
“…” Nhìn Ciro như thế đột nhiên làm cho Soso nhớ lại một Ciro tính tình có chút xấu xa có chút ngay thẳng trong rừng Mộng Yểm. Cậu bỗng vui vẻ cười rộ.
Ciro: “…”