Soso nhìn Ciro buồn bực nằm lên giường một lần nữa, đan ngón tay đặt trước ngực chuẩn bị ngủ tiếp, mới nhớ ra phải thanh minh: “Tôi không có đá anh.”
“… Ta không định so đo.” Ciro nhắm mắt.
Soso quệt quệt miệng, thấp giọng: “Thật sự tôi không có đá mà.”
Ciro mở to mắt, không quay đầu, liếc xéo cậu một cái: “Lần đầu tiên ta có thể không tính toán, nhưng ta không muốn có lần thứ hai.”
Soso: “…”
Lần này Ciro ngủ say, Soso rất cẩn thận quan sát, không dám giống như vừa rồi quá tập trung vào tiểu thuyết.
Qua một lát, quả nhiên có thu hoạch. Ciro đang nằm ngửa biến thành nằm nghiêng, hai tay nắm gối đầu, bắt đầu từ từ di động…
Soso nhìn khoảng cách giữa hắn và mép giường, đang do dự nên ở thời điểm chỉ mành treo chuông khi hắn sắp ngã sẽ nâng hắn dậy, hay trước đó ngăn hắn ngã nhào. Trong khi cậu đang do dự, thân mình Ciro lại di động thêm mấy li, nửa cái gối lộ ra ngoài giường, nhìn qua có chút nguy hiểm.
Soso nghĩ nghĩ, quyết định theo dõi tình huống. Nhớ vừa rồi Ciro sau khi quay đầu mới ngã xuống, nói cách khác, hẳn là vẫn an toàn .
Nhưng lịch sử không hề tái diễn .
Ngay khi Soso nhận định hắn an toàn, đột nhiên Ciro lao đầu về phía sàn nhà.
Soso nhanh tay lẹ mắt vứt bỏ quyển truyện, lao qua ôm lấy thắt lưng hắn. Nhưng, không như mong muốn –
Bịch.
Ciro phẫn nộ mở to mắt, nhìn Soso nằm úp sấp trên giường gắt gao ôm lấy cẳng chân mình.
“…”
Soso oan ức mở miệng: “Thật sự không phải tôi.”
Ciro cúi đầu nhìn gối đầu dưới mông, lại nhìn tư thế quái dị của Soso, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Soso đáp: “Anh đang ngủ… rồi ngã xuống.”
“…” Ciro nhíu mày, “Có lời giải thích nào tốt hơn không?”
Soso cố gắng nghĩ nghĩ, “Anh vừa ngủ vừa đảo quanh rồi ngã xuống.”
“…”
Ciro rút cẳng chân ra khỏi tay cậu, sau đó kéo chân xuống giường, điều chỉnh gối đầu, ngả đầu ngủ tiếp.
Soso giật mình: “Anh ngủ dưới đất?”
Cir thản nhiên: “Đằng nào sớm hay muộn cũng ngủ ở dưới.”
“Thật sự không phải tôi.”
“…”
“Vừa rồi tôi muốn cứu anh á.”
“…”
“Nhưng mà không ôm kịp.”
“…”
“Nếu không anh ngủ trên giường đi. Tôi cam đoan lần sau nhất định sẽ ôm được.”
“…”
“Nếu không tôi ngủ dưới đất vậy?”
“…”
“Tôi cảm thấy…”
Ciro đột nhiên xốc chăn ngồi lên.
Soso hoảng sợ, trừng to mắt nhìn hắn.
Ciro đặt lại gối đầu lên giường, sau đó ôm chăn một lần nữa nằm xuống.
Soso nhanh chóng lui về bên giường mình, sau đó phát hiện Ciro vẫn không nói lời nào nhìn cậu, “Làm sao vậy?”
“Cậu không ngủ à?”
“Tôi còn chưa đọc xong…” Vừa mới đọc đến phần quan trọng nhất a. Cậu còn đang tò mò về kết quả đại chiến giữa đại ma pháp sư và pháp sư sư vong linh mà.
Ciro hỏi: “Cậu không ngủ thì làm thế nào ôm ta không cho ta ngã xuống được?”
Soso nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có lý, vì thế đặt truyện lên bàn ở đầu giường, sau đó nằm xuống, mở to mắt nhìn Ciro.
Ciro cũng nhìn cậu.
Soso thử thăm dò vươn tay, đặt trên lưng hắn.
Ciro lần thứ tư nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Soso không dám ngủ ngay, cẩn thận quan sát tình trạng của Ciro.
Lần này Ciro kiên trì được khá lâu, đại khái hơn mười phút sau mới bắt đầu chầm chậm di động.
Soso không thể không kẹp chặt tay, cố gắng kéo hắn lại. Tới tới lui lui như vậy đại khái gần một tiếng đồng hồ, Soso mới dần thấy ý thức mơ hồ, cánh tay hoàn toàn theo bản năng ôm chặt. Ciro sau nhiều lần cố gắng mà không thành công ngã xuống, rốt cục bắt đầu an phận. Soso từ từ đi vào giấc ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Ciro tỉnh lại phát hiện Soso còn gắt gao ôm mình, mình cũng không ngã xuống dưới đất. Khác biệt duy nhất so với ngày hôm qua là bọn họ từ đầu giường chuyển thẳng xuống cuối giường.
Ciro cẩn thận trở mình, chuẩn bị rời giường, nhưng hắn vừa cử động, cánh tay của Soso liền dùng sức, túm hắn trở về.
Hắn thử tiếp lần nữa, kết quả vẫn y chang.
Cửa khẽ đẩy ra, Gallon rón ra rón rén đi vào. Y nhìn thấy Ciro tỉnh thì hơi ngạc nhiên, lập tức cúi đầu: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong , mời điện hạ hưởng dụng.”
Ciro nằm trên giường nhìn y, “Sáng nào ngươi cũng chỉnh lại cho ta sao?”
Gallon hiển nhiên ý thức chuyện này đã bị vạch trần, thoải mái thừa nhận: “Đây là phân phó của hoàng hậu điện hạ. Ngài nói ở bất kỳ thời điểm nào cũng phải duy trì dáng vẻ tốt đẹp của hoàng thái tử điện hạ.”
“… Lúc ở học viện thì sao?”
“Đến lượt Wistar gánh vác sứ mệnh vinh quang này.” Gallon mặt không đổi sắc nói.
Ciro gật đầu: “Dùng phong hệ ma pháp đúng là tiện hơn so với ngươi. Có điều về sau không cần các ngươi vất vả như vậy. Ta ghét ở thời điểm ta không phòng bị, có người tự tiện di chuyển cơ thể ta, cho dù là từ dưới giường chuyển lên trên giường.”
“Rõ.”
“Ra ngoài đi. Về sau không có sự cho phép của ta, không được tự tiện mở cửa tiến vào.”
“Rõ”
Nghe thấy tiếng bước chân lui ra ngoài cửa, Ciro nhẹ nhàng vỗ lưng Soso.
Soso giật giật, cánh tay ôm càng chặt.
Bị ôm một buổi tối, Ciro cảm thấy thắt lưng mình sắp cứng như đá . Hắn không thể không vỗ mạnh hơn vào lưng người kia.
Soso ngọ ngoạy, chậm rãi mở to mắt. Khi tầm mắt chạm vào mặt Ciro, cậu rõ ràng hơi sửng sốt, hơn nửa ngày mới che miệng lại, gật đầu với hắn.
Ciro mỉm cười: “Buổi sáng tốt lành.”
Soso lại gật gật đầu.
“Mau rời giường, muộn giờ đến trường rồi.” Ciro nói xong, đứng dậy chuẩn bị vào toilet, nhưng Soso còn nhanh hơn, nhảy từ trên giường xuống chạy ào vào.
“…”
Có lẽ hắn hẳn nên nghĩ đến đề nghị học viện trang bị hai cái toilet cho mỗi phòng ngủ.
Bởi vì không chiếm được toilet, cho nên khi Ciro xuống dưới, Soso đã ngồi ở bàn ăn chờ đợi.
“Buổi sáng tốt lành.” Soso nhe răng cười.
“Buổi sáng tốt lành.” Ciro đáp lại, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết tức giận khi ngủ say bị ngã xuống đất ngày hôm qua.
Soso nhìn hắn động dao, mới cầm lấy bánh mì trước mặt cắn một ngụm.
Ciro thấy tay trái cậu lấy đồ không được tự nhiên, cau mày: “Tay…tê sao?” Hẳn là bởi vì đêm qua rồi? Hắn nghĩ vậy, đột nhiên lộ ra mỉm cười thấu hiểu.
“A, không sao.” Soso sợ hắn lo lắng, lập tức đổi bánh mỳ sang tay phải.
“Nếu không thoải mái, ta có thể giúp cậu xin phép.” Dù sao hắn cũng không hứng thú với việc cùng mọi người lên lớp.
Soso lắc đầu: “Không cần xin phép, chuyện nhỏ thôi.”
Ciro thấy cậu khăng khăng, cũng không kiên trì nữa.
Dùng xong bữa sáng, hai người đi về hướng phòng học năm nhất ban 3.
Ở trên đường, Soso liên tiếp đánh giá bốn phía, ánh mắt cẩn thận lại cảnh giác.
Biết rõ cậu suy nghĩ cái gì, Ciro vẫn ra vẻ không hiểu hỏi: “Đang tìm gì thế?”
“Chúng ta đi cùng nhau như vầy mà bị người khác nhìn thấy có phải sẽ không hay không?” Soso lo lắng, “Tôi chỉ là con trai của chủ tiệm tạp hóa ở trấn nhỏ biên thuỳ, không thể biết hoàng thái tử được. Nếu người khác hỏi thì phải giải thích thế nào? A, nói anh từng đến cửa hàng tạp hóa ở trấn mua đồ được không? Nhưng là mua cái gì mới được? Hưm…”
“Không sao cả.” Tay Ciro xoa xoa đầu cậu.
Soso nghi hoặc nhìn hắn, tựa hồ không rõ tại sao thái độ của hắn trước sau mâu thuẫn như vậy. Lúc trước rõ ràng còn làm bộ không biết cậu.
Ciro nói: “Cậu đã cứu ta trên trận đấu, không phải sao?”
“Không phải, cứu anh là ngài Vincent.”
“Nhưng cậu đã chạy qua.” Ciro nói, “Tin rằng rất nhiều người đã thấy một màn đó. Cho nên cậu là đại anh hùng cứu hoàng thái tử đế quốc, đi học cùng hoàng thái tử là chuyện thực bình thường.”
Soso nghiêng đầu: “Là vậy sao?”
“Ừ. Ta nói phải chính là phải.” Bốn phía dần dần nhiều người hơn, ánh mắt đều như cố ý vô tình hướng về đây, có tìm tòi nghiên cứu, có tò mò, có kinh ngạc, có ghen tị… đủ loại, hoa cả mắt.
Ciro một mực làm như không thấy.
Tính toán thời gian, Quang Minh thần hội hẳn là rất nhanh đã đem tin tức vào trong nước, có lẽ sẽ trực tiếp giao vào tay Kastalon II. Trước mắt hắn còn chưa rõ hoàng đế sẽ có ý kiến gì với chuyện này. Nhưng lấy hiểu biết của hắn về chỉ số thông minh của lão, quá nửa là lão sẽ biến nó thành cơ hội đả kích hắn. Cho nên trước khi lão tìm được đủ lý do mang Soso đi, hắn phải tìm ra một lý do giữ cậu lại.